Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 913 - Chương 913: Tuỳ Theo Nhân Phẩm

Chương 913: Tuỳ theo nhân phẩm Chương 913: Tuỳ theo nhân phẩm

Lý Đạo Huyền: “Ồ!”

Phúc vương thấy sắc mặt Lý Đạo Huyền hình như đang chuyển biến tốt, vội vàng tiếp tục nói: “Ngoài bồi thường ra, những tên này đương nhiên phải giao cho Tiêu kỳ hiệp, nên cải tạo thì cải tạo, nên đánh chết thì đánh chết...”

“Đánh chết?” Lý Đạo Huyền: “Ăn quịt cộng thêm đánh nhau ẩu đả, cũng không đến mức phải phán tử hình. Mức hình phạt nhất định phải thích đáng, phải có tiêu chuẩn, không thể dựa theo hỉ nộ ái ố của bản thân, tùy ý giảm nhẹ hình phạt, cũng không thể tùy ý gia tăng hình phạt.”

Phúc vương vội vàng nói: “Đúng đúng đúng đúng, ngài nói thật có lý. Mức hình phạt nhất định phải có tiêu chuẩn, không thể dựa theo hỉ nộ của bản thân. Cải tạo lao động, nhất định phải cải tạo lao động...”

Lý Đạo Huyền gật đầu: “Vậy cuối cùng, chính là vấn đề các ngươi quản giáo không nghiêm.”

Trịnh công công vội vàng bước ra: “Những người này là do ta thuê, ta đã tự đoạn một cánh tay, để chứng tỏ trừng phạt bản thân rồi.”

Phúc vương cũng vội vàng chỉ chỉ vết máu trên mặt mình: “Trịnh công công là do bản vương phái đi, bản vương cũng đã tự trừng phạt mình rồi.”

Khóe miệng Lý Đạo Huyền hơi nhếch lên: “Oa, thật tàn nhẫn quá đi, đầu vỡ máu chảy lại còn chặt tay, có cần phải tàn nhẫn như vậy không?”

Phúc vương và Trịnh công công vội vàng nói: “Nên như vậy, nên như vậy.”

Lý Đạo Huyền nghiêm mặt: “Hai người lập tức quên mất lời ta vừa nói sao? Mức hình phạt phải thích đáng! Nhất định phải có tiêu chuẩn! Quản giáo không nghiêm tuy rằng là vấn đề rất lớn, nhưng cũng chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần tích cực sửa chữa, thêm vào đó phê bình giáo dục là được rồi, không cần thiết phải làm nghiêm trọng như vậy, ai da, quá rồi quá rồi.”

Miệng thì nói quá rồi quá rồi, trong lòng lại cười muốn chết, thầm mắng: Đáng đời!

Người hiện đại mà, kỳ thực trong lòng có hai bộ tiêu chuẩn pháp luật, một bộ chính là lời y vừa nói: Mức hình phạt nên có tiêu chuẩn, không thể nhẹ cũng không thể nặng.

Thế nhưng, ngoài bộ tiêu chuẩn này ra, người hiện đại còn có một bộ tiêu chuẩn khác, chính là muốn nhìn thấy kẻ làm chuyện xấu, phải trả giá đắt hơn. Cho nên mới có câu nói “Trên mạng phán xử, tử hình bắt đầu”.

Hai bộ tiêu chuẩn cùng tồn tại, cũng không mâu thuẫn!

Cái trước là vì tính công chính của pháp luật, cái sau là vì để trút giận.

Lý Đạo Huyền bây giờ là vừa duy trì được tính công chính của pháp luật, vừa trút được giận, nhất tiễn song điêu.

Y giả vờ cái gì cũng không biết: “Vừa rồi ta còn đang nghĩ, Phúc vương điện hạ có thể là một nhân vật lớn không nói lý lẽ, không ngờ Phúc vương điện hạ lại rất biết lý lẽ, chậc chậc, không tệ không tệ, sự tình đã được giải quyết hoàn mỹ, vậy ta đi đây.”

Phúc vương vội vàng nói: “Bản vương là người rất biết lý lẽ, Tiêu kỳ hiệp đi thong thả, lát nữa ta sẽ cho người đưa những hán tử giang hồ trái pháp luật loạn kỷ cương này đến chỗ ngài để cải tạo lao động, đi thong thả… không tiễn… lần sau lại đến chơi nhé.”

Chỉ thấy Lý Đạo Huyền chậm rãi đi qua góc đường, rẽ vào một con hẻm, không thấy đâu nữa.

Lúc này Phúc vương mới toàn thân thả lỏng, hai chân mềm nhũn, hắn béo ba trăm cân một khi hai chân mềm nhũn, làm sao còn đứng vững được nữa, bịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.

“Người đâu, đại phu, mau gọi đại phu tới.”

Phúc vương phủ trong nháy mắt rối loạn như cào cào--

Phúc vương phủ rối loạn, nhưng thành Lạc Dương lại thái bình.

Tất cả bá tánh, đều túm năm tụm ba trò chuyện.

“Rốt cuộc là vị thần tiên nào đã giúp chúng ta vậy?”

“Không rõ, hoàn toàn không lộ diện.”

“Thần tiên ông ấy ngay cả danh hiệu cũng không để lại, ta nên thắp hương cho ai đây?”

“Nhìn kìa, xe ngựa của tuần phủ đại nhân ra rồi.”

Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên, dẫn theo một đám lớn quan viên đi trên đường phố, vẻ mặt đầy hoang mang tuần tra thành Lạc Dương.

Vừa rồi lúc châu chấu tới, bọn họ còn tưởng rằng thành Lạc Dương tiếp theo đây sẽ khó mà thu dọn được, chỉ sợ là sẽ loạn một thời gian dài, cái gì mà đập phá cướp bóc đều có khả năng xảy ra.

Nào ngờ, chỉ trong nháy mắt, đã yên ổn.

Đừng nói chi là đập phá cướp bóc, dưới tình huống thần tiên vừa mới hiển linh, trong thành Lạc Dương ngay cả kẻ trộm vặt cũng không dám có một tên nào.

Ngẩng đầu ba thước có thần linh đã không còn là một câu nói suông, mà là chuyện thực sự xảy ra trên đỉnh đầu, ai còn dám gây chuyện vào lúc này?

Phàn Thượng Hiên đi trên đường, không khỏi cảm khái vạn phần: “Quá lợi hại, thần tiên vừa đến, Lạc Dương ta quả nhiên là đổi khác hẳn.”

“Tuần phủ đại nhân, ta bắt được một con châu chấu sót lưới.” Một nha dịch hưng phấn chạy tới.

Phàn Thượng Hiên: “Bẻ cánh nó đi, ném xuống đất!”

Nha dịch vội vàng làm theo.

Phàn Thượng Hiên nhìn con châu chấu mất cánh bò trên mặt đất, hừ một tiếng, giơ chân lên, một cước giẫm xuống, còn dùng đế giày xoay hai vòng trên mặt đất.

Hành động vô cùng ngông cuồng.

Đúng lúc này, trong con hẻm bên cạnh có bóng người lóe lên, Bạch Diên dẫn theo một đại đội binh sĩ dân đoàn đi tới.

Phàn Thượng Hiên phấn chấn: “Bạch giáo viên!”

Bạch Diên chắp tay: “Tuần phủ đại nhân!”

Phàn Thượng Hiên: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Thần tiên đã đến thành Lạc Dương chúng ta, thi triển thủ đoạn thần thông, thu đám châu chấu lên trời rồi.”

Bạch Diên mỉm cười nói: “Đương nhiên là nhìn thấy rồi.”

Phàn Thượng Hiên: “Ơ? Ngươi sao lại có vẻ không vui mừng cho lắm?”

Bạch Diên: “Làm gì có? Ta cũng rất vui mừng mà, thần thông này của Thiên Tôn, ta cũng là lần đầu tiên được thấy đấy.”

Phàn Thượng Hiên nghe ra giọng điệu không đúng lắm của hắn, sao Bạch Diên lại có vẻ rất quen thuộc với vị thần tiên này vậy? Trước kia còn từng thấy ngài thi triển thần thông khác nữa sao?

Ánh mắt nghi ngờ của hắn rơi vào mắt Bạch Diên.

Bạch Diên cười nói: “Tuần phủ đại nhân còn chưa biết sao? Vừa rồi ra tay thu đám châu chấu đi, tên là Đạo Huyền Thiên Tôn.”

Phàn Thượng Hiên: “Á? Cái tên này ta mơ hồ nghe qua vài lần, có mấy thương nhân từ bên Thiểm Tây, Sơn Tây tới, từng nhắc tới với bản quan, nói là ở bên đó đang lưu hành Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, tín ngưỡng chính là vị thần tiên này.”

Bạch Diên chỉ chỉ kim tuyến Thiên Tôn trên ngực mình: “Chính là vị này.”

Phàn Thượng Hiên: “A? Thì ra, ngươi...”

Bạch Diên cười ha hả: “Không sai, ta vẫn luôn được Đạo Huyền Thiên Tôn che chở.”

Các binh sĩ dân đoàn sau lưng hắn cũng cùng cười lớn tiếng: “Chúng ta cũng vẫn luôn được Thiên Tôn che chở. Lần này nạn châu chấu ập đến đầu chúng ta, Thiên Tôn nhất định là vì muốn che chở chúng ta, mới ra tay đấy.”

Bạch Diên quay đầu lại, cười mắng: “Đừng có nhận vơ vào mình, Thiên Tôn là vì bá tánh thành Lạc Dương, mới không phải là vì các ngươi.”

Các binh sĩ dân đoàn đều cười: “Chúng ta là con em bách tính, chẳng phải cũng là bách tính sao? Thiên Tôn che chở cũng có chúng ta, không sai mà.”

Toàn bộ dân đoàn, đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Phàn Thượng Hiên ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn xác con châu chấu mình vừa giẫm chết, sau đó nhìn chằm chằm vào kim tuyến Thiên Tôn trên ngực Bạch Diên một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Vậy thì… Bản quan nhỏ giọng hỏi một câu… Nếu… Nếu bản quan cũng thêu một bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn trên ngực, ông ấy, có thể che chở cho bản quan một chút không?”

Bạch Diên xoẹt một cái mở quạt xếp ra, để lộ hai chữ “Quân tử”, cười nói: “Thiên Tôn che chở thế nhân, tuỳ theo nhân phẩm. Quân tử có nhân phẩm tốt, sẽ được Thiên Tôn che chở. Kẻ cặn bã nhân phẩm kém, cho dù có thêu tượng Thiên Tôn trên ngực, ngài cũng sẽ không để mắt tới.”
Bình Luận (0)
Comment