Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 914 - Chương 914: Ta Không Vui

Chương 914: Ta Không Vui Chương 914: Ta Không Vui

Phàn Thượng Hiên rất tán đồng đối với câu nói này, gật đầu đáp: “Lý nên như vậy.”

Bản thân hắn cũng tự cho mình là người tốt, vậy thì không có gì phải lo lắng rồi, cười nịnh nói: “Bạch tiên sinh, lát nữa giúp y phục của ta cũng làm một cái.”

Một đám quan viên đi theo sau lưng hắn cũng nói: “Chúng ta cũng muốn.”

Bạch Diên cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, tuần phủ đại nhân không muốn hiểu thêm một chút về Đạo Huyền Thiên Tôn sao?”

Phàn Thượng Hiên: “Đương nhiên muốn, rất muốn.”

Một đám quan viên đi theo sau lưng ông ta, cái gì mà tri phủ Lạc Dương gì đó, cũng vội vàng bám theo: “Chúng tôi cũng muốn.”

Bạch Diên: “Vậy được, lát nữa ta sẽ cho người đưa cho chư vị một bộ [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] đầy đủ, mọi người xem xong, sẽ hiểu rõ thôi.”

Tối hôm đó…

“Đạo Huyền Thiên Tôn trừ ma truyện” đã ra tới mười hai tập, một chồng dày cộm, được đưa đến nhà Phàn Thượng Hiên.

Phàn Thượng Hiên chong đèn đọc sách, từ đầu đến cuối xem một lượt.

Xem mà hắn vô cùng khiếp sợ, nếu như không phải tự mình trải qua màn châu chấu Lạc Dương này, khi lật xem cuốn “Đạo Huyền Thiên Tôn trừ ma truyện”, hắn sẽ chỉ cho rằng đây là một tác phẩm giải trí nhàm chán.

Nhưng tự mình trải qua rồi, vậy thì hoàn toàn khác.

Cốt truyện trong sách, theo hắn thấy thì đều là thật!

Thiên Tôn vung tay đánh chết sơn tặc, giúp bá tánh cầu mưa, cung cấp binh khí đánh bại lưu khấu, ném thức ăn xuống để bá tánh có cái ăn, những tình tiết này, bây giờ liên hệ với nhau mà xem, rất nhiều chuyện trước kia cảm thấy khó tin, bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ.

Vì sao Bạch Diên lại có nhiều hoả súng như vậy, hiểu rồi!

Vì sao Trần Nguyên Ba có thể quản lý huyện Ôn nho nhỏ tốt như vậy, hiểu rồi!

Còn có thiếu hiệp, đại hiệp, cự hiệp, kỳ hiệp Tiêu Thu Thuỷ, vì sao có thể đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, một mình đánh cho đám lưu khấu tan tác, hắn cũng rốt cuộc đã hiểu rõ!

Mấy hôm trước, huyện lệnh Tân An đến bẩm báo, khu đất bùn lầy ở vùng trũng sông Hoàng Hà đã gây khó khăn cho Tân An nhiều năm, đã được khai thông nhờ sự giúp đỡ của thần tiên, Tân An còn bắc một cây cầu thông qua Sơn Tây. Hắn còn tưởng rằng vị huyện lệnh này viết báo cáo láo, bây giờ mới hiểu rõ ra thì ra cũng là do Thiên Tôn ra tay.

Gia nhập Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, lợi ích thật nhiều a.

Nếu ta cũng gia nhập, vậy thì Hà Nam do ta quản lý, chẳng phải cũng có thể được Thiên Tôn che chở hay sao.

Nghĩ đến đây, Phàn Thượng Hiên liền hưng phấn vô cùng, cả đêm không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Phàn Thượng Hiên ra khỏi cửa đi làm, mới phát hiện tri phủ Lạc Dương và một đám lớn quan viên đều vẻ mặt thâm quầng. Xem ra, không phải chỉ có một mình hắn là mất ngủ--

Đại khai phá thành Lạc Dương, chính thức bắt đầu.

Đã có nền tảng Thiên Tôn hiển linh, bá tánh thành Lạc Dương tinh thần phấn chấn lạ thường.

Những bách tính vốn đang lo lắng sợ hãi về tương lai, bây giờ tràn đầy hy vọng vào cuộc sống tương lai.

Bản thân đã là người có thần tiên che chở rồi!

Vậy thì không phải là nạn dân nữa rồi.

Cũng giống như mèo con có mẹ thì không phải là mèo hoang vậy.

Phàn Thượng Hiên đứng trên quảng trường trước tuần phủ nha môn, lớn tiếng tuyên bố với đám nạn dân: “Hiện tại chiêu mộ lượng lớn dân phu, tu sửa một con đường từ thành Lạc Dương, thông đến huyện Tân An, sau đó men theo hướng bắc, xuyên vào tỉnh Sơn Tây, thẳng đến đạo Hà Đông. Ai đồng ý đến làm việc, mỗi người một ngày, phát ba cân bột mì…”

Nói xong, hắn vội vàng bổ sung: “Không phải lao dịch, không phải lao dịch, không phải lao dịch, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Đây là công trình do Đạo Huyền Thiên Tôn lão nhân gia ngài đứng sau ủng hộ, tất cả tiền công, đều sẽ phát đầy đủ.”

Bách tính vừa nghe có Thiên Tôn nhìn chằm chằm, vậy thì còn sợ cái gì nữa, quan phủ có lật lọng cũng không cần phải sợ. Chẳng lẽ quan phủ còn dám đối đầu với Thiên Tôn sao? Phóng một cái thần thông, thu ngươi như châu chấu lên trời.

Trong nháy mắt, lượng lớn nạn dân nhao nhao đăng ký.

Nhất là những nạn dân từng bị chụp trong lồng kính, mạng của bọn họ, là do Thiên Tôn cứu từ trong nạn châu chấu, không có lý do gì lại không tin tưởng Thiên Tôn.

Phàn Thượng Hiên trong nháy mắt đã chiêu mộ được mấy vạn công nhân, con số này dọa hắn giật mình, trước kia muốn làm một con đường nào có dễ dàng tìm người như vậy? Tráng đinh là còn phải đi bắt. Trong quá trình bắt tráng đinh còn có khả năng kích động dân biến, phải đánh nhau.

Bây giờ thì hay rồi, gào một tiếng đã đến mấy vạn.

Mũ lam của thôn Cao Gia lập tức chèo thuyền từ bên Sơn Tây chạy tới. Được mũ lam chỉ điểm, quy hoạch, một tuyến đường sắt siêu dài cộng thêm đường bộ song song, bắt đầu từ Lạc Dương kéo dài đến Sơn Tây.

Cùng lúc đó, đội thi công bên Sơn Tây cũng đang làm từ Sơn Tây về Lạc Dương.

Đoạn đường sắt Tây Hà kéo dài đến Lạc Dương, chính thức động thổ--

Tây An, quảng trường trước chợ.

Cao gia tin tức hôm nay, cũng đang phát sóng giống như mọi ngày.

Cao Nhất Diệp mỉm cười xuất hiện trên màn hình: “Tuyến đường sắt từ đạo Hà Đông thông đến thành Lạc Dương, đã chính thức động thổ khai công, tuyến đường sắt này có tên là đường sắt Tây Hà đoạn kéo dài. Một khi thông xe thành công, sẽ kết nối với tuyến đường sắt từ Tây An đến đạo Hà Đông. Sau đó, sẽ đổi tên thành tuyến đường sắt Tây Lạc, từ nay về sau, mọi người có thể ngồi xe ở Tây An, trực tiếp đến Lạc Dương.”

Khán giả: “Oa! Quá tốt rồi!”

“Sau này có thể dễ dàng đến Lạc Dương chơi rồi.”

“Kinh đô Lạc Dương, ta đã sớm muốn đến xem, chơi một chuyến rồi.”

“Ta có mấy vị bằng hữu thi từ tâm đầu ý hợp ở Lạc Dương, sau này có thể đến tìm bọn họ du sơn ngoạn thuỷ rồi.”

“Hàng hoá của Tây An chúng ta cũng có thể nhanh chóng đưa đến Lạc Dương rồi.” Một thương nhân cảm khái nói: “Trước kia muốn đưa hàng hoá đến đó, phải ra Hoa Sơn, qua Đồng Quan, một đường núi non hiểm trở, đầy rẫy bọn cướp bóc, rất không dễ dàng a.”

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ…

Chỉ có một người, sau khi xem xong bản tin, lại buồn bực không vui.

Thế tử Tần vương, Chu Tồn Cơ!

Chu Tồn Cơ không vui!

Bĩu môi lên!

Thế tử phi ở bên cạnh khẽ huých hắn một cái: “Làm sao vậy?”

Chu Tồn Cơ: “Muốn đi Lạc Dương.”

Thế tử phi thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Không đi được đâu, đừng nghĩ nữa.”

Chu Tồn Cơ: “Nghĩ cũng không cho nghĩ sao?”

Thế tử phi thấp giọng nói: “Một chuyện, nghĩ lâu rồi, sẽ dễ dàng biến thành chấp niệm, sau đó đến một ngày nào đó, đầu óc chàng không khống chế được chân mình, chàng sẽ nhảy lên xe lửa. Sau đó nữa, chính là bị tước phiên đoạt tước chém đầu.”

Chu Tồn Cơ: “Hừ! Chém đầu, cứ biết dùng chém đầu để uy hiếp ta, có bản lĩnh thì tru di cửu tộc ta đi.”

Thế tử phi: “…”

Lời này không tiếp được! Hoàng đế nào phát bệnh mới đi tru di cửu tộc ngươi chứ?

Phát bệnh cũng sẽ không tru đâu.

Chu Tồn Cơ đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta quyết định rồi.”

Thế tử phi bị âm lượng đột nhiên tăng vọt của hắn dọa giật mình: “Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì?”

Chu Doãn Cơ: “Ta muốn tiếp tục làm đường, không thể chỉ làm một tuyến đường sắt Tây Duyên là xong việc, ta còn muốn làm thêm một tuyến đường sắt Tây Thành, từ Tây An thông đến Thành Đô. Tiếp theo ta còn muốn làm đường sắt Tây Hàng, thông đến Hàng Châu. Tuyến đường sắt Tây Nam, thông đến Nam Kinh, đường sắt Tây Yến, thông đến Yên Kinh… đường sắt Tây Quỳnh, thông đến Quỳnh Châu (đảo Hải Nam)… Ơ? Không đúng, hình như cái này không qua được…”

Thế tử phi: “Ặc…chàng đây là muốn làm gì?”

Chu Tồn Cơ nói: “Chuẩn bị trước, vạn nhất ngày nào đó, bản thế tử có thể ra khỏi Tây An, sẽ ngồi xe lửa, chạy khắp thiên hạ này.”

Thế tử phi thở dài: “Đã nói là đừng nghĩ nữa, thật sự sẽ biến thành chấp niệm đấy.”

Chu Tồn Cơ: “Ta đã sớm có chấp niệm rồi, bây giờ mới nói đừng nghĩ, đã muộn rồi.”
Bình Luận (0)
Comment