Chương 915: Thuốc trị nạn châu chấu
Chương 915: Thuốc trị nạn châu chấu
Năm Sùng Trinh thứ tám, mùa hạ, nạn châu chấu ập đến.
Bầy châu chấu Lý Đạo Huyền thu dọn ở Lạc Dương chỉ là một chi nhánh nhỏ bé của đại quân châu chấu mà thôi. Gần như toàn bộ Hà Nam, chỗ nào cũng xảy ra nạn châu chấu. Hồ Bắc, đông bắc Tứ Xuyên, đông nam Sơn Tây, cũng bị tai châu chấu lan đến.
Châu chấu như quân đoàn thiên tai, đi đến đâu, cỏ cây không mọc nổi, bất kể là thực vật gì cũng gặm nhấm không còn một mảnh.
Lúc này tầm nhìn của Lý Đạo Huyền chỉ mới đến thành Lạc Dương.
Y chỉ có thể bảo vệ Lạc Dương và khu vực tây bắc Lạc Dương, còn đông nam Lạc Dương vẫn chưa tiến vào tầm nhìn, đối với châu chấu ở đó thì không có cách nào nhúng tay vào.
Hơn nữa, dù sao Lý Đạo Huyền cũng chỉ là phàm nhân, cũng không phải Thiên Tôn chân chính.
Khi châu chấu phân tán thành từng đàn nhỏ, xâm nhập khu vực đông nam Sơn Tây và huyện Mạnh Tân, huyện Tân An ở tây bắc Lạc Dương, y chưa chắc có thể nhìn thấy.
Đặc biệt là khi y ở bên ngoài hộp nhìn vào bên trong hộp, châu chấu nhìn như bụi bặm nhỏ xíu, một đàn lớn châu chấu bay cùng nhau thì y còn nhìn thấy được, chỉ có một đàn nhỏ châu chấu bay tới bay lui, y không cố ý dùng chức năng “chú ý” là không nhìn thấy.
Bách tính huyện Mạnh Tân, huyện Tân An, khu vực đông nam Sơn Tây, rơi vào cuộc chiến dai dẳng với từng đàn châu chấu nhỏ.
“Thiên Tôn!” Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên, tuần phủ Sơn Tây Ngô Sân, hai người đồng thời ở phủ Thái Nguyên và thành Lạc Dương, cầu khẩn Lý Đạo Huyền : “Châu chấu hoành hành, hạ quan thúc thủ vô sách,xin Thiên Tôn thi triển thần thông,cứu vớt bách tính.”
Bọn họ ở hai nơi cách xa nhau đồng thời cầu nguyện thật đúng là phi lý, Lý Đạo Huyền đành phải lấy ra tốc độ tay APM300 của [StarCraft] để mà thao tác song tuyến.
Trước tiên chuyển sang bức họa Thiên Tôn trước mặt Ngô Sân, mở miệng nói: “Để ta ngẫm lại!”
Lập tức chuyển sang kim tuyến Thiên Tôn vừa mới được thêu trên ngực Phàn Thượng Hiên, mở miệng nói: “Hà Nam lớn như vậy, ngươi muốn ta chạy khắp nơi đuổi theo châu chấu bắt, là muốn làm phiền chết ta sao?”
Phàn Thượng Hiên giật nảy mình, không ngờ cầu khẩn của mình lại thật sự gọi được Thiên Tôn đến, vừa hưng phấn, vừa sợ hãi. Hưng phấn ở chỗ, hắn vừa mới gia nhập Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, lập tức nhận được Thiên Tôn ưu ái, đáp lại hắn, có thể thấy được gia nhập giáo là lựa chọn vô cùng chính xác.
Sợ hãi ở chỗ, hình như mình cầu xin có phần quá đáng, Thiên Tôn thế nhưng là thần tiên, ngài ấy muốn quản chuyện nhân gian thì quản, không muốn quản thì thôi, mình vừa gia nhập giáo đã lập tức đưa ra yêu cầu, chọc giận thần tiên rồi.
Phàn Thượng Hiên vội vàng hạ thấp tư thái: “Hạ quan không phải ý đó, không dám yêu cầu xa vời Thiên Tôn tự mình ra tay, chỉ cầu Thiên Tôn ban xuống pháp môn trị châu chấu, hạ quan dùng pháp môn này trị châu chấu, bảo vệ bách tính Hà Nam bình an.”
“Ừm, nói như vậy còn tạm được.” Lý Đạo Huyền nói: “Thôi được, để ta ngẫm lại.”
Chuyển về bản thể, mở máy tính ra, nhập vào “làm thế nào để trị châu chấu”, một hồi tìm kiếm, trên mạng ào ào hiện ra một đống cách.
Quét mắt nhìn, đối phó với đàn châu chấu nhỏ, có thể sử dụng biện pháp bắt bằng tay, gia cầm bắt để xử lý.
Nhưng đối phó với châu chấu quy mô lớn, biện pháp duy nhất đáng tin cậy chỉ có phun thuốc.
Lý Đạo Huyền biết, hai hạng mục bắt bằng tay và gia cầm bắt này, người xưa đều hiểu, không cần mình dạy. Những đàn châu chấu nhỏ đó, Ngô Sân và Phàn Thượng Hiên đều có biện pháp thu dọn.
Vậy điều duy nhất mình cần làm, chính là cung cấp thuốc.
Trong đầu y phản ứng đầu tiên, chính là thuốc diệt côn trùng ở nhà.
Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, thứ thuốc diệt côn trùng này hình như có chứa kịch độc, bọn họ sơ ý sử dụng, lỡ như tạo thành thương vong, vậy thì không được đẹp cho lắm.
Có hay không một loại thuốc diệt côn trùng không gây hại lớn đối với cơ thể con người?
Tìm kiếm... tiếp tục tìm kiếm...
Tìm kiếm hồi lâu, thật sự để y tìm được.
Chế phẩm sinh học!
Nhưng mà, Lý Đạo Huyền lập tức nhớ ra, chế phẩm sinh học là một loại vi khuẩn, chúng thông qua lây nhiễm châu chấu để đạt được hiệu quả tiêu diệt châu chấu.
Nhưng mà vi khuẩn là không thể tiến vào trong hộp, cho nên những chế phẩm sinh học này không thể nào đưa vào bên trong hộp.
Không được, chỉ có thể từ bỏ chế phẩm sinh học, đổi sang chiết xuất thực vật tự nhiên.
Lại là một hồi tìm kiếm cật lực, cuối cùng tìm được một thứ tốt, Azadirachtin.
Azadirachtin là chiết xuất thực vật tự nhiên được chiết xuất từ quả cây Neem, là thuốc diệt côn trùng phổ rộng, hiệu quả cao, độc tính thấp, dễ phân hủy, không có dư lượng được công nhận trên thế giới, hơn nữa không có tính kháng thuốc, đối với người, súc vật và môi trường xung quanh không có bất kỳ ô nhiễm nào.
Lý Đạo Huyền mừng rỡ, vội vàng mở trang Taobao vạn năng ra, một hồi tìm kiếm, trên Taobao vậy mà thật sự có thứ này, chai nhỏ 100ml chỉ cần khoảng 30 tệ, rẻ đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Vội vàng đặt một chai...
Ngày hôm sau, Azadirachtin đến tay rồi!
Tờ hướng dẫn sử dụng dài ơi là dài, viết các loại chú ý, cái gì là không được dùng tay sờ vào, không được phun vào mắt, khi phun thuốc thì không được ăn uống, phải mặc đồ bảo hộ các kiểu.
Lý Đạo Huyền vừa nhìn: Trời ơi, thứ này cũng có nguy hiểm đấy.
Mình nhỏ xuống một giọt cho người tí hon, sẽ biến thành một thùng lớn, người tí hon ở khoảng cách gần như vậy ở chung một chỗ với loại thuốc độc này, cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cái này nhất định phải cẩn thận sử dụng.
Không thể đưa “nước nguyên chất” cho người tí hon được, rất dễ xảy ra chuyện, nhất định phải dựa theo hướng dẫn sử dụng pha loãng rồi mới giao cho nước lèo. Hơn nữa còn phải bày ra uy nghiêm Thiên Tôn, nghiêm lệnh bọn họ tuân thủ sổ tay sử dụng mới được.
Vội vàng đeo găng tay cao su dựa theo hướng dẫn sử dụng viết, đem 100ml thuốc nước, pha loãng với gấp mấy trăm lần nước sạch, lắc đều...
Lại đem hướng dẫn sử dụng của loại thuốc này chuyển thành chữ phồn thể, sau đó in ra.
Lý Đạo Huyền làm xong tất cả, trước tiên chuyển tầm nhìn đến thành Hà Đông.
Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ đang chơi với con trai Cao Chính Kinh của bọn họ.
Cao Chính Kinh năm nay hai tuổi, lại trông rất to con, nhìn qua còn to hơn so với đứa trẻ ba bốn tuổi. Nó học đi cũng nhanh hơn so với đứa trẻ khác, bây giờ đừng nói là đi, còn có thể nhảy hai cái, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm vung lên vèo vèo.
Lý Đạo Huyền vèo một cái chuyển sang con rối Thiên Tôn trên vai Cao Sơ Ngũ, mở miệng nói: “Sơ Ngũ, Hồng Lang, ta có một pháp bảo trị châu chấu muốn giao cho các ngươi.”
Hai người mừng rỡ: “Tham kiến Thiên Tôn.”
Cao Chính Kinh: “A? A? Con rối... nói nói...”
Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm của nó vèo một cái liền bắt về phía con rối Thiên Tôn.
Lần này dọa cho Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ chết khiếp, lần trước thằng bé này bắt lấy con rối Thiên Tôn, rắc một tiếng bẻ gãy cổ, dọa cha mẹ sợ hết hồn, sợ bị Thiên Tôn giáng tội, lần này đâu thể để con trai thực hiện được.
Hình Hồng Lang liền xách cổ con trai lên, đánh vào mông bốp một cái: “Lão nương đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được đưa tay sờ Thiên Tôn!”
Cao Chính Kinh: “Oa! Oa! Hu!”
Khóc toáng lên!
Con rối Thiên Tôn: “Ngoan nào, đừng khóc! Ta biểu diễn cho con xem con rối hát nhé. Chú vịt con, đi chơi không hỏi bà...”
Cao Chính Kinh: “A?”
Nháy mắt không khóc nữa.
“Ha ha ha, đứa nhỏ thật đáng yêu.” Con rối Thiên Tôn đột nhiên đổi giọng: “Sơ Ngũ, Hồng Lang, thứ ta muốn cho các ngươi vô cùng nguy hiểm, bảo lính cần vụ lập tức ôm đứa nhỏ đi xa một chút, hai người các ngươi cũng đi tìm một bộ quần áo dày vào, ít nhiều gì cũng phải kín gió mặc vào... Ngoài ra, tốt nhất là tìm một cái chụp lớn một chút, cũng chụp cả mặt vào...”