Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 916 - Chương 916: Bản Thân Các Ngươi Nghĩ Biện Pháp

Chương 916: Bản thân các ngươi nghĩ biện pháp Chương 916: Bản thân các ngươi nghĩ biện pháp

Nghe Thiên Tôn nói nghiêm túc như vậy, Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang lập tức hiểu.

Phòng bị nghiêm mật như vậy, vậy khẳng định là thứ gì đó ghê gớm.

Hai người không dám chậm chễ, vội vàng bảo lính cần vụ ôm Cao Chính Kinh đi. Sau đó hai người mặc quần áo thật dày đi ra, còn tìm hai cái chụp đèn thủy tinh rất lớn, chụp lên đầu...

Đây đã là tình huống tốt nhất bọn họ có thể làm được ở thời đại này.

Con rối Thiên Tôn đặc biệt kiểm tra một chút, bảo bọn họ dùng vải bố che kín khoảng trống giữa chụp đèn thủy tinh và cổ, vải bố này hẳn là có tác dụng lọc nhất định, tạm chấp nhận dùng được.

Lúc này mới đem một chai Nongfu Spring, chứa đầy Azadirachtin đã được pha loãng, chậm rãi đặt trước mặt hai người.

Cao Sơ Ngũ: “A? Thiên Tôn lại ban cho chúng ta nước Phì Trạch Khoái Lạc sao?”

Hình Hồng Lang: “Thiên Tôn bảo chúng ta bảo vệ bản thân tốt như vậy, mới ban nước này xuống, rõ ràng đây là thuốc độc. Ngươi vậy mà suy nghĩ đầu tiên là nước Phì Trạch Khoái Lạc? Ngươi là đồ ngốc sao?”

Cao Sơ Ngũ: “Đúng vậy, ta là đồ ngốc mà.”

Hình Hồng Lang: “...”

Được rồi, thổ tào không lay chuyển được Cao Sơ Ngũ, cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, Hình Hồng Lang chỉ có thể nhận thua.

Con rối Thiên Tôn nói: “Một ao nước này, là một loại thuốc độc rất lợi hại, châu chấu dính vào là chết. Nhân loại nếu tiếp xúc nhiều, cũng là sẽ xảy ra vấn đề.”

Hình Hồng Lang trước kia đi giang hồ bán muối lậu, thấy qua đủ loại đồ vật linh tinh, thuốc độc đương nhiên cũng từng tiếp xúc qua, lập tức hiểu ý: “Ta hiểu rồi, Thiên Tôn! Chúng ta sẽ ở dưới tình huống phòng bị nghiêm mật, chia số thuốc độc này vào trong bình, sau đó đưa đến nơi xảy ra nạn châu chấu.”

“Muốn dùng thứ này, tốt nhất là có thể phun từ trên trời xuống...”

Lý Đạo Huyền thở dài: “Nhưng mà các ngươi là không có cách nào phun từ trên trời xuống, khinh khí cầu dùng để làm việc này cũng không đáng tin cậy, cho nên, cứ phun bằng tay đi. Ta tin tưởng các ngươi sẽ dùng biện pháp của mình, giải quyết khó khăn này.”

Hình Hồng Lang phấn chấn, ôm quyền: “Chúng tôi đâu có thể mọi chuyện đều ỷ lại Thiên Tôn, lần này mời Thiên Tôn xem biểu hiện của chúng tôi đi.”

Con rối Thiên Tôn gật đầu...

Cạch cạch cạch, lại cung cấp cho Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang mấy nắp chai thuốc nông nghiệp, cũng đặt trước mặt hai người chú ý sử dụng đã in ra trước đó.

Tiếp đó chuyển tầm nhìn, Ngô Sân, Phàn Thượng Hiên, Bạch Diên, cung cấp cho mỗi người bọn họ một phần thuốc nông nghiệp, phát xuống hướng dẫn sử dụng --

Hà Nam, Lạc Dương, tuần phủ nha môn.

“Lão gia, châu chấu ngài muốn, chúng tôi bắt được rồi.”

Mấy gia đinh từ bên ngoài chạy vào, trên tay cầm một túi vải, bên trong túi có thứ gì đó đang động đậy, đỉnh túi vải nhỏ bé không ngừng biến đổi hình dạng.

Phàn Thượng Hiên nhìn túi vải đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Bản quan bảo các ngươi bắt mấy con châu chấu về, không bảo các ngươi bắt về một túi lớn như vậy a, không thấy ghê tởm sao?”

Gia đinh ngẩng mặt cười: “Cũng bình thường thôi, thứ này chỉ cần không thành bầy thành đàn, cũng chỉ là con cào cào phiên bản lớn, cũng không ghê tởm lắm đâu. Lúc nhỏ, tiểu nhân còn thường xuyên bắt cào cào chơi.”

Phàn Thượng Hiên: “Được rồi, bắt một con lại đây, bản quan thử xem.”

Tên gia đinh kia mở một cái miệng nhỏ trên túi vải ra, duỗi tay vào, bắt được một con châu chấu to xác, đưa đến trước mặt Phàn Thượng Hiên.

Phàn Thượng Hiên liếc mắt nhìn con châu chấu đang giãy giụa không ngừng, nhíu mày ghét bỏ.

Xoay người, nói với tên gia đinh khác: “Cầm thần dược Thiên Tôn ban xuống lại đây.”

Tên gia đinh kia vẻ mặt thành kính, hai tay nâng một bình sứ nhỏ, dâng lên.

Đây là thuốc diệt côn trùng mà người của Phàn Thượng Hiên “chia ra”, thần dược trên trời, lúc chia ra phải thận trọng, không dám làm đổ một chút nào, càng không dám dính vào người.

Tất cả mọi người đều làm tốt phòng hộ, dùng muôi gỗ của người bán dầu dùng, cẩn thận từng li từng tí đem “thần dược” này cho vào trong bình gốm.

Phàn Thượng Hiên dè dặt mở nắp bình sứ nhỏ ra, nghiêng miệng bình, nhỏ xuống một giọt “thần dược” vào con châu chấu to xác kia.

Thứ này biến thành hơi nước là có thể tiêu diệt châu chấu trong nháy mắt, nhỏ xuống một giọt nguyên chất còn sống được sao.

Châu chấu kịch liệt giãy giụa, không quá một lúc, liền cứng đờ bất động.

Phàn Thượng Hiên vừa mừng vừa sợ, mừng là thuốc này lợi hại như vậy, sợ cũng là vì thuốc này lợi hại như vậy.

“Thần dược trên trời, quả nhiên bất phàm, châu chấu dính vào là chết.” Phàn Thượng Hiên nói: “Mọi người đều thấy thuốc này độc cỡ nào rồi đấy, ai nếu như không cẩn thận uống vào...”

Bọn gia đinh toát mồ hôi hột: “Không dám.”

“Tuyệt đối không thể dính vào người!” Phàn Thượng Hiên phân phó: “Đem hướng dẫn sử dụng Thiên Tôn cung cấp, đọc thuộc một trăm lần, sau đó mỗi người mang mười thùng, đi các huyện thành tiêu diệt châu chấu.”

“Lão gia, chúng tôi làm sao phun số thuốc này lên người châu chấu trên trời được?”

Phàn Thượng Hiên: “Chuyện này cũng cần bản quan nghĩ, còn cần các ngươi làm gì?”

Thế là, cứ như vậy, người làm quan ném khó khăn cho nhân viên tầng dưới chấp hành, mà nhân viên chấp hành đương nhiên cũng sẽ chiêu này ném tiếp, lại ném cho tầng lớp lao động thấp nhất.

Tầng lớp lao động thấp nhất không thể ném tiếp, chỉ có thể cố gắng động não... Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.

Các loại máy móc kỳ quái, bắt đầu xuất hiện.

Có người đục rất nhiều lỗ nhỏ tại một đầu ống trúc, sau đó đổ thuốc độc vào trong ống trúc, dùng cần đẩy đẩy vào, lỗ nhỏ sẽ phun ra nước thuốc độc, đây là phiên bản mao mạch của súng bắn nước.

Có người chạy đến sườn núi, chờ gió đến, liền đứng trên đỉnh núi vẩy nước thuốc độc, để chúng nó theo gió bay xuống, đương nhiên, lúc sử dụng chiêu này nhất định phải bảo đảm nơi gió thổi xuống không có người.

Lại có người có ý tưởng độc đáo, lấy một cái nồi lớn đến đun nóng thuốc độc, cho thuốc độc bốc hơi thành hơi nước bay lên trời... Kết quả...những hơi nước này không còn độc tính, căn bản không giết chết được châu chấu, trở thành một lần thử nghiệm thất bại.

Khinh khí cầu của dân đoàn cũng bị bách tính mượn đi, sau đó ở trên cao dùng súng bắn nước ống trúc phun xuống. Nhưng mà đại quân châu chấu đến, che trời lấp đất, khinh khí cầu nhất định phải bay thật cao thật cao, nếu không rất dễ bị châu chấu công kích. Nhưng mà bay cao, nước thuốc độc rơi xuống sẽ bị bay lệch, lại trở thành một lần thử nghiệm thất bại.

Đủ loại biện pháp trời ơi đất hỡi như vậy, hiệu quả đều không bằng máy bay phun thuốc của thời đại sau này, nhưng mà dưới tình huống vạn chúng nhất tâm, chung quy là sẽ có một chút hiệu quả.

Khu vực đông nam Sơn Tây, tây bắc Hà Nam, nạn châu chấu từ từ được khống chế.

Còn về phía đông nam Hà Nam...

Ký giả vương bài bài thôn Cao Gia đã mang về tư liệu video quý giá nhất, hoa khôi tiểu tỷ tỷ Chu Đại Nha, một lần nữa đến Cô Bá độ.

Hôm nay lại là ngày tặng đồ ăn cho Lão Hồi Hồi, hoa khôi lại một lần nữa tự mình xin ra trận, đến tiền tuyến ghi chép video quý giá.

Người thôn Cao Gia đã tiếp xúc với Lão Hồi Hồi nhiều lần, đôi bên hiện tại cũng có một chút tín nhiệm, không còn giương cung bạt kiếm giống như trước đó, gặp mặt còn có thể nói chuyện phiếm hai câu.

Lão Hồi Hồi chắp tay: “Giang giáo viên, Chu cô nương, gần đây Hà Nam xảy ra nạn châu chấu, đại quân của ta bị bầy châu chấu quấy rầy mấy lần, khiến cho rất chật vật, bên Tiểu Lãng Để các ngươi không sao chứ?”

Giang Thành cười nói: “Làm phiền ngươi lo lắng, tình huống bên chúng tôi vẫn tốt, cơ bản không bị tai họa.”
Bình Luận (0)
Comment