Lý Đạo Huyền cố định vị trí của vòi phun, để cho máy xông khí dung tự làm việc, còn mình thì rảnh rỗi đảo mắt khắp mọi nơi.
Đúng lúc thấy trong đám người có một nam tử trung niên, rất lạ lẫm, hắn không như các thôn dân khác cuồng hoan trong mưa, mà một mình thẫn thờ đi ra khỏi đám người, bước từng bước một, nặng nề đi về hướng Cao Gia bảo.
Lý Đạo Huyền quay đầu, dời lực chú ý qua, thấy nam tử trung niên kia quỳ xuống trước cửa bảo, dập đầu mấy cái: "Thiên tôn, xin cứu tiểu nhân đi."
Lý Đạo Huyền: "Ơ, đây là người tí hon của ta sao?"
Lý Đạo Huyền có thể nhận ra mỗi người trong 42 người tí hon ban đầu trong hộp, nhưng sau đó Tam Thập Nhị dùng bột mì lừa gạt tới thêm hơn trăm người tí hon nữa, phần lớn y đều không nhận ra, sau đó lại có thêm gần 200 tội phạm cải tạo nữa, càng không rõ khuôn mặt hết tất cả.
Người quỳ gối trước pho tượng này có phải người tí hon nhà mình hay không, y nhất thời không dám xác định, mãi đến khi thấy bao đồ trên lưng hắn, Lý Đạo Huyền mới xác định: "Đây không phải người tí hon của mình, là người tí hon bên ngoài mới vừa chạy vào."
"Thiên tôn cứu ta, thiên tôn cứu khổ cứu nạn, cứu tiểu nhân thoát ly khổ hải."
Trung niên nam tử dập đầu bịch bịch, sau đó bắt đầu lải nhải giới thiệu bản thân, thì ra hắn là một gã trụ tọa tượng trong xưởng của quan phủ huyện Trừng Thành, giống như Lý Đại, một tượng hộ thấp hèn.
Kể từ khi thấy hai vị thợ nặn phát tài, hắn liền nhớ kỹ tên của Đạo Huyền Thiên Tôn, sau khi tìm kiếm một phen lại được cư sĩ chỉ điểm cuối cùng mới tới được đây, chỉ cầu thiên tôn khai ân.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Nhất Diệp, gọi Lý Đại tới cửa bảo một chuyến."
Cao Nhất Diệp đang ở bên ngoài chơi mưa, lập tức thu lại tính trẻ con và tìm thấy Lý Đại trong đám người, dẫn theo hắn hớt hải chạy tới cửa bảo, y phục vải bông trên người cả hai đã bị ướt gần hết, cũng may y phục đủ dày, cho dù bị ướt cũng không sợ bị lộ hàng.
Hai người vừa đến, Lý Đại liền nhận ra nam tử trung niên kia, hắn giật mình thảng thốt: "La lông chân?"
Trung niên nam tử vốn họ La, bởi vì lông chân rất dày nên bị các đồng nghiệp đặt cho một biệt hiệu là La lông chân, dù sao mọi người đều không có văn hóa gì, đặt biệt hiệu khó nghe đừng hỏi.
La lông chân thấy Lý Đại cũng chết trân: "Lý Đại, sao ngươi ở đây? Lần trước Vương Nhị làm loạn thì không thấy ngươi nữa, chúng ta đều tưởng là ngươi bị..."
Lý Đại: "Ài, việc này nói đến xấu hổ... Ta mượn trận hỗn loạn này để chạy trốn, đỡ phải cả ngày bị người ta sai như là chó."
La lông chân hốt hoảng: "Không muốn sống nữa nữa sao, làm vậy, chẳng phải ngươi biến thành 'lưu dân" rồi, ngay cả tượng tịch cũng không còn, sau này không thể về thành nữa."
Lý Đại cười hề hề: "Ở chỗ này cơm no rượu say, mỗi ngày sống thoải mái, về thành làm chó gì nữa, tượng tịch ai cần thì lấy đi, ở chỗ này làm lưu dân còn tốt hơn tượng hộ."
Ngay từ đầu khi tới đây, lý tưởng của hắn là thân trong sạch.
Nhưng sau khi ở chỗ này một thời gian, phát hiện thân trong sạch hay không đều không quan trọng nữa rồi, chỉ cần sống ở trong thôn Cao Gia là hạnh phúc, hoàn toàn không cần lưu ý thân phận.
Những lời của hắn đã làm cho La Lông Chân ngỡ ngàng.
Lý Đại: "Mà sao ngươi lại tới đây? Trốn ra giống ta hả? Không cần tượng tịch nữa rồi?"
La Lông Chân tỏ vẻ xấu hổ: "Ta nghe hai thợ nặn nói, họ được Đạo Huyền Thiên Tôn phù hộ nên đã phát tài, cho nên ta cũng... liền... nghe ngóng mà đến đây."
Lý Đại ngẩn người, lại bật cười một tiếng: "Thì ra là thế, ngươi tới đúng nơi rồi đó, ngươi là thợ giấy tốt nhất trong huyện Trừng Thành, ngươi đến rất là đúng lúc."
La Lông Chân ngớ ra: "Sao lại đúng lúc?"
Lý Đại chỉ vào Cao Gia bảo bên cạnh: "Bảo này mới xây xong gần đây, có hơn hai trăm phòng, nhưng chưa dán giấy cửa sổ, chưa làm một cái nào, toàn bộ cửa sổ đều bỏ không. Tam sư gia đang chuẩn bị đi huyện thành một chuyến mua giấy về cho các thôn dân dán cửa sổ. Lúc này ngươi đến, không phải đúng lúc hay sao?"
La Lông Chân ờ một tiếng: "Ý của ngươi là, để ta tạo giấy cho các thôn dân dán cửa sổ?"
Lý Đại gật đầu: "Đúng vậy, đây không phải công việc sở trường của ngươi sao?"
La Lông Chân: "Cái này... ta chỉ có mười ngày... phải về xưởng quan phủ, chỉ có mười ngày thôi..."
Lý Đại: "Này! Còn trở lại làm gì, ngươi không vợ không con, nếu đi rồi thì đừng về nữa, học ta nè, cắm rễ ở chỗ này luôn, vui vẻ cực kỳ."
La Lông Chân lắc đầu: "Không được, không thể làm lưu dân, ta... ta không can đảm như ngươi..."
Hắn vừa dứt lời, Cao Nhất Diệp bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Thiên tôn hạ pháp chỉ, nếu như ngươi chịu ở lại, ở đây làm giấy cho thôn Cao Gia, dạy các thôn dân kỹ thuật tạo giấy, mỗi tháng có thể lĩnh một trăm cân gạo hoặc mì, mười cân thịt, một cân muối, một cân đường, một cân dầu."
Vừa nghe lời này, La Lông Chân chết trân tại chỗ, vô cùng khó khăn quay đầu nhìn Cao Nhất Diệp: "Cô nương... cô... vừa nói... cái gì?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười.
La Lông Chân chấn động cả người: "Là thật chứ?"
Lý Đại cười ha ha: "Sao mà giả được? Mỗi tháng ta cũng nhận con số này, nếu như lập được công khác còn được ban thưởng nhiều hơn, có điều... La Lông Chân a, nhìn vóc dáng của ngươi, muốn lập công khác chỉ sợ không dễ dàng, ha ha ha ha."
La Lông Chân: "Vị cô nương này rốt cuộc là?"
Lý Đại nghiêm nghị: "Cô ấy là thánh nữ của Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, thần sứ thay mặt thiên tôn truyền chỉ với thế nhân, Cao Nhất Diệp Cao cô nương."
La Lông Chân hoang mang.
Lý Đại: "Trông ngươi là biết chưa thấy qua việc đời rồi, ha ha ha, lúc đó khi ta mới tới đây cũng bộ dạng quê mùa như ngươi vậy, thế nào, ở lại làm lưu dân đi."
Lựa chọn này cũng không khó khăn, trong nháy mắt La Lông Chân đã từ bỏ tượng tịch của mình, trở thành một gã lưu dân quang vinh.
Cao Nhất Diệp: "Đi theo ta, thiên tôn nói muốn phân cho ngươi một căn nhà, để ngươi ở bên cạnh Lý Đại và hai vị thợ nặn đi, toàn bộ thợ thủ công trong thôn chúng ta hiện tại đều ở trong giếng trời kia."
Lý Đại cười hề hề: "Cao Gia bảo 9 sảnh 18 giếng, thợ thủ công chúng ta độc chiếm một giếng, tên là 'giếng thợ'. Đẳng cấp so sánh với giếng khác cũng không thấp hơn. Ngược lại, người của Giếng Thợ chúng ta mỗi tháng đều lĩnh được nhiều nhất, ha ha ha ha."
La Lông Chân mặt đực ra đi theo phía sau Cao Nhất Diệp và Lý Đại, đi vào Cao Gia bảo.
Khách Gia vi ốc ở trong mắt hắn là một tòa thành cao lớn nguy nga, tràn ngập cảm giác uy nghiêm, đi ở bên trong khiến hắn cảm thấy không được tự tin.
Đi trong thông đạo rẽ trái quẹo phải một hồi lâu mới đi đến Giếng Thợ.
La Lông Chân đã nhìn thấy hai vị thợ nặn ngay cái nhìn đầu tiên, hai người đang ngồi dưới mái hiên loay hoay hai bức tượng người có chất liệu kỳ lạ, hai người đang tạc khuôn mặt người theo đơn đặt hàng tại nhà.
Nhìn thấy La Lông Chân, hai người chỉ cười ha ha một tiếng, vẻ mặt như muốn nói "cuối cùng ngươi cũng tới", sau đó cúi xuống tiếp tục công việc, không có thời gian mà trò chuyện với hắn.