Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 93 - Chương 93: Cung Cấp Công Việc Cho Họ

Chương 93: Cung cấp công việc cho họ Chương 93: Cung cấp công việc cho họ

Thật sự La Lông Chân không ngờ, mình vừa tới, chưa lập một tấc công đã có được một gian nhà đẹp. Căn nhà này rất kiên cố, nóc nhà và tường ngoài không biết làm từ vật gì, thoạt nhìn giống như tấm gỗ dày, nhưng lại rắn chắc hơn gỗ, mà tường trong lại chỉ dùng một tấm sắt lớn làm thành, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

So với căn nhà hắn ở trong huyện thành trước đây làm từ mấy tấm ván gỗ vỡ nát thì tốt hơn vạn lần.

"Lý Đại, nhà tốt như vậy, cho ta thật sao?"

"Đương nhiên cho ngươi rồi."

Lý Đại cười: "Ta cũng có một gian, giống của ngươi như đúc."

La Lông Chân: "Nhưng ta còn chưa làm chuyện gì cho thiên tôn lão gia mà."

Lý Đại: "Gọi thiên tôn là được, thêm lão gia ở phía sau lạ lắm, nếu lão nhân gia hắn nghe được sẽ hạ pháp chỉ mắng ngươi."

La Lông Chân hoang mang.

Lần đầu tiên nghe nói thần tiên còn có thể hạ pháp chỉ mắng chửi người, quả thật văn sở vị văn.

Lý Đại ghé sát bên tai hắn, thấp giọng cười nói: "Trong thôn này có hai hậu sinh trẻ tuổi, tên là Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu, đã bị thiên tôn hạ pháp chỉ mắng, nói họ là 'hai tên ngốc', hiện tại mọi người cả thôn đều gọi họ là ngốc. Đây là hậu quả bị hạ pháp chỉ mắng, ngươi tuyệt đối đừng học theo họ."

La Lông Chân hít một hơi lạnh, tình huống quỷ gì thế này?

Cao Nhất Diệp nhìn lướt qua gian nhà trống trải của hắn: "Hiện tại trong nhà không có đồ dùng gì, tạm thời ngươi ngủ đất hai ngày đi, lát nữa ta đi gọi đám tội phạm cải tạo giúp ngươi chặt cây làm một số vật dụng."

La Lông Chân: "Tội phạm cải tạo?"

Cao Nhất Diệp ở bên cạnh nói: "Những kẻ phạm phải việc gian ác, sẽ bị thiên tôn bắt tới cải tạo lao động, thông qua lao động rửa sạch tội nghiệt của mình."

La Lông Chân nghe những lời này, trong bụng như đánh trống, vội vàng hành lễ: "Tiên tử yên tâm, tiểu nhân là một người quy củ."

Cao Nhất Diệp: "Đừng gọi ta tiên tử, nghe lạ lắm."

Lý Đại ở bên cạnh cười nói: "Mọi người đều gọi cô ấy là thánh nữ đại nhân, có điều... bản thân cô ấy không quá thích xưng hô này, cho nên vẫn có rất nhiều người gọi cô ấy là Nhất Diệp cô nương."

Cao Nhất Diệp trước đây nghe lời của Tam phu nhân, cố gắng khiến mình bảo trì đoan trang, còn thường hay pose dáng. Nhưng từ lần trước Lý Đạo Huyền chính miệng bảo nàng bảo trì bản thân, nàng lại bắt đầu khôi phục bộ dáng hoạt bát linh động, không còn làm bộ đoan trang nữa, hiện tại nàng đã nhiều linh khí hơn không ít, người trong thôn cũng bắt đầu gọi nàng Nhất Diệp rồi.

Nàng rất thích như vậy !

La Lông Chân sát nhan quan sắc, thử thăm dò: "Nhất Diệp cô nương, mặc dù thiên tôn bảo ta tạo giấy, nhưng ở chỗ này không có cái gì hết, thiếu công cụ và vật liệu, ta nên bắt đầu thế nào chứ?"

Cao Nhất Diệp cười nói: "Ngươi cần công cụ và vật liệu gì, cứ nói ra, thiên tôn đang ở trên trời nghe đấy."

La Lông Chân hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, không thấy gì hết, thấp thỏm trong lòng mới nhút nhát nói: "Ta sở trường nhất đó là làm trúc chỉ, cần một cái ao lớn, dùng để ngâm trúc."

"Ao lớn?" Lý Đạo Huyền tiện tay cầm lấy một cái nắp chai nước suối, bỏ đầy nước vào rồi đặt vào trong Giếng Thợ.

La Lông Chân đang ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên thấy một vật thể kỳ lạ màu đỏ từ trên trời giáng xuống, rơi cộp một cái vào trong Giếng Thợ. Thì ra là một cái ao nước lớn, bên trong còn chứa đầy nước sạch.

Những người khác tựa hồ không còn lạ lẫm nữa, chỉ nhìn trời không hành lễ, vẫn tự mình làm việc của mình.

La Lông Chân thì lại sợ quá ngã ngồi xuống đất, hai chân như nhũn ra, nhất thời không bò dậy nổi.

Cao Nhất Diệp cười ha ha: "Đừng sợ, hiện tại có ao nước lớn rồi, ngươi còn muốn cái gì?"

La Lông Chân nói cũng không lưu loát nữa: "Cần... cần trúc... rất nhiều... trúc, còn có vôi... vôi..."

Trúc thì dễ rồi, Lý Đạo Huyền nói với Cao Nhất Diệp: "Sắp xếp một tội phạm cải tạo, sau này công việc chính là cung cấp trúc cho phường tạo giấy."

Cao Nhất Diệp đáp lại một tiếng giòn giã.

Kế tiếp là vôi!

Lý Đạo Huyền lập tức xuống lầu, tìm một công trường xây dựng bốc trộm tí vôi, không cần tốn nhiều sức là có thể cung cấp cho La Lông Chân một ngọn núi vôi nhỏ rồi.

Nhưng y nhớ tới một việc, vôi khác với đồ ăn.

Đang hạn hán, đồ ăn là nan đề mà bản thân các người tí hon không giải quyết được, phải do y cung cấp đồ ăn giúp đỡ họ, cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vôi là thứ bản thân các người tí hon có thể tự giải quyết, không cần mình phải cung cấp cho họ, sắp xếp một số người làm vôi, coi như là tạo công ăn việc làm cho họ.

Lý Đạo Huyền: "Nhất Diệp, người trong thôn, ai biết làm vôi?"

Việc này đương nhiên không làm khó được người trong thôn, lần trước khi xây đạo quán, ba thợ đất sét đứng ra dẫn đầu cũng biết làm vôi.

Khi ba người họ xây dựng đạo quán, bởi vì có "kỹ năng chuyên nghiệp" trong người nên nhận được ban thưởng ngoài ngạch rất nhiều, quả thực sung sướng lắm luôn, nhưng sau đó không còn việc làm nữa, luôn rảnh rỗi, đã mất đi "ban thưởng ngoài ngạch", mỗi ngày dựa vào vật tư sinh hoạt cơ bản thiên tôn phát cho để lấp đầy bụng, khiến họ rất tiếc nuối.

Hiện tại vừa nghe nói cần làm vôi, ba người nhảy cẫng lên, quay về bầu trời la lên: "Thiên tôn, chúng tôi biết làm, xin ngài giao việc này cho chúng tôi đi."

Nhìn thấy bộ dạng của họ, Lý Đạo Huyền biết suy nghĩ vừa rồi là đúng.

Mỗi người đều cần thể hiện ra giá trị của mình, nếu như cảm giác bản thân không có giá trị, giống như mất đi linh hồn.

"Rất tốt, vậy ba người các ngươi làm vôi đi."

Vôi đã xong, lại cần mấy thứ như gậy, chày, khuôn gỗ, vậy càng đơn giản hơn, cổ đại không thiếu nhất chính là thợ mộc, tìm đại một thôn dân nào đều cũng biết sơ sơ về nghề mộc, việc này sắp xếp hết cho đám tội phạm cải tạo hoàn thành là được.

Công việc tạo giấy đã được sắp xếp xong xuôi...

Sáng sớm, Lý Đạo Huyền ngồi trước máy vi tính nghịch ngợm chỉnh sửa video.

Trong hộp bên cạnh là cảnh tượng tường hòa an yên, máy xông khí dung còn đang phun hơi nước vào trong hộp, ruộng đồng bên ngoài thôn Cao Gia đều đang được bao phủ trong trận mưa phùn kéo dài, một đám người tí hon đang đào móc khắp nơi giữa ruộng, chuẩn bị những công đoạn cuối cùng cho gieo mạ vụ lúa mùa thu.

Lý Đạo Huyền đã edit xong video tạo giấy vừa mới thu hình, phối hợp với lời văn: "Một người thợ làm giấy đang dùng phương pháp cổ xưa để làm trúc chỉ..."

Chỉnh xong, chọn vào upload, đúng rồi, còn phải tiện thể treo giỏ hàng lên.

Đúng lúc này QQ sáng lên, Một Thùng Pudding của công ty đồ chơi gửi tin nhắn tới: "Lý tiên sinh, lần trước nói với ngài việc chế tạo đồ chơi cổ đại loại mini, bên chúng tôi đã chế tạo ra nhóm hàng mẫu đầu tiên, trước tiên gửi cho ngài hình ảnh, đồ thật rất nhanh sẽ gửi đến, ngài xem có thể bán được hay không."

Rất nhanh, rất nhiều hình ảnh được gửi qua.

Lý Đạo Huyền vừa nhìn liền vui mừng, công ty đồ chơi này hay thật, thật sự đã chế tạo ra một đống đồ chơi cổ đại, nào là nhà ở, thành bảo, bánh xe nước, máy xay gió, xe ngựa, máy ném đá, xe công thành, xe bắn tên... đều bằng nhựa với tỷ lệ 1 phần 200.

Rực rỡ muôn màu, khiến người không kịp nhìn.

Đáng vui mừng nhất chính là, không ít đồ vật trong đó còn có công năng phóng ra, thí dụ máy ném đá, giống như lần trước Lý Đạo Huyền mua, có thể lợi dụng sự đàn hồi của nhựa để bắn đá, xe bắn tên cũng như vậy, dựa vào sợi dây thun rất nhỏ, lại có thể bắn ra được mũi tên nhựa.

Bình Luận (0)
Comment