Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Đồ Chơi Mới Đến Nơi

Chương 94: Đồ chơi mới đến nơi Chương 94: Đồ chơi mới đến nơi

Đến chiều tối thì hàng mẫu đã được gửi đến.

Lý Đạo Huyền coi trọng nhất chính là máy ném đá tỷ lệ 1 phần 200 có thể phóng ra, bề ngoài thì nhỏ hơn cái lần trước mình mua, chế tác cũng tỉ mỉ hơn, sẽ càng thuận tiện hơn trong vấn đề vận chuyển và sử dụng.

Còn có xe bắn tên cũng chơi rất vui, mắc dây thun vào là có thể bắn ra mũi tên nhựa dài 1 xăng-ti-mét, rất dễ thương. Thứ này về sau giao cho các thôn dân dùng để phòng thủ tặc quân, chắc chắn sẽ có hiệu quả cao.

Kế tiếp, cái y quan tâm chính là nhà và thành bảo bằng nhựa giả cổ 1 phần 200.

Các người tí hon của thôn Cao Gia cần cù dũng cảm, những thứ bình thường họ đều có thể tự chế, nhưng các thứ đại loại như "thành bảo" và "nhà cửa" thì các người tí hon muốn xây dựng lại khá khó khăn.

Hơn trăm tội phạm cải tạo kia đến nay còn đang ở trong vòng tròn mà Lý Đạo Huyền dùng LEGO để xếp thành, ngay cả nóc nhà cũng không có, trước đây không có mưa, không có nóc nhà cũng không sao, vài ngày gần đây Lý Đạo Huyền đang "hạ mưa" xuống hộp, vòng xếp gỗ kia trông có vẻ xấu hổ rồi.

Cửu hạn phùng cam lâm mặc dù rất tuyệt, nhưng nhà không có nóc lại không cảm thấy cam lâm chút nào.

Lý Đạo Huyền còn định tìm một tấm gỗ đặt lên để giúp họ che mưa.

Hiện tại có nhà bằng nhựa do công ty đồ chơi cung cấp rồi, cũng coi như một biện pháp tốt để thu xếp cho các tội phạm cải tạo.

Lý Đạo Huyền mở nắp hộp tạo cảnh ra, quay về bên trong phân phó: "Nhất Diệp, ngươi đi nói cho các tội phạm, gần đây họ có biểu hiện rất tốt, cho nên ta quyết định giảm tội cho họ, sẽ có một chút ban thưởng."

Cao Nhất Diệp vội vàng chạy đi thông báo.

Trên sườn núi, các tội phạm đang đội mưa chặt cây, nghe vậy vội vàng bỏ công việc trong tay xuống mà tạ ân.

Lý Đạo Huyền đưa tay vào trong hộp, lấy hết bộ LEGO ra ném qua một bên, sau đó cầm lấy căn nhà bằng nhựa giả cổ 1 phần 200 từ từ thả xuống.

Đám tội phạm ngẩng đầu lên, thấy một căn nhà từ trên trời hạ xuống, rầm một tiếng rơi xuống đất, lắc lư hai cái mới ổn định. Tiếp theo lại một căn nhà từ trên trời hạ xuống, rầm một tiếng...

Hơn mười căn nhà lần lượt hạ xuống, trải rộng trên khu đất hoang không thích hợp để canh tác xung quanh Cao Gia bảo, hình thành một thôn trang nhỏ hoàn toàn mới.

Đám tội phạm đưa mắt nhìn nhau: "Cái này..."

Ngay cả các thôn dân thôn Cao Gia từ xa xem kịch cũng ngẩn ra: "Tình huống gì đây?"

Thật ra Lý Đạo Huyền còn muốn thả thêm mấy căn nhà nữa xuống, hàng mẫu trong tay cũng không nhiều, công ty đồ chơi chỉ gửi cho y mười mấy căn nhà mẫu thôi, trước tiên thả hơn mười căn này đi, lát nữa lại mua trong giỏ hàng của mình thêm vài cái nữa là được.

"Tội phạm cải tạo đừng nghĩ một người chiếm một căn nhà." Lý Đạo Huyền nói: "Mười hai người một gian, một ngày nào đó cải tạo xong mới có thể khôi phục thân trong sạch."

Đám tội phạm nghe vậy liền không đồng ý, đám người vội vàng nói: "Hiện tại chúng tôi cảm thấy rất tốt rồi, lao động cải tạo cả đời cũng không thành vấn đề, không cần khôi phục thân trong sạch."

Lý Đạo Huyền câm nín.

Đệch, một đám không có mục tiêu.

Muốn trào phúng bọn chúng, suy đi nghĩ lại lại thôi.

Gần đây họ mới từ hoàn cảnh ăn bửa hôm bỏ bửa mai, biến thành mỗi ngày đều có cơm ăn, đương nhiên sẽ cảm thấy hiện tại rất tốt, nhưng sau đó mình chỉ cần tìm một người có biểu hiện tốt nhất trong số tội phạm, giảm hình phạt cho hắn để sớm ra tù, lại ban thưởng, làm một tấm gương, để cho những tội phạm khác thấy được hắn trải qua cuộc sống càng hạnh phúc hơn, vậy thì đám tội phạm kia lập tức sẽ thay đổi ý nghĩ, tranh thủ giảm hình phạt để sớm ngày khôi phục thân trong sạch.

Muốn thảng bình thoải mái? Nằm mơ đi! Cút cho lão tử!

Thật giống như các sạn thỉ quan, thấy con mèo cưng nhà mình nuôi nằm trên sân thượng vô ưu vô lự phơi nắng, luôn nghĩ mua cho nó căn nhà trả góp 30 năm, để cho nó ra ngoài làm công cho quán cafe mèo, tự kiếm cá khô cho mình.

- Giải thích, thảng bình nghĩa là nằm thẳng, một thuật ngữ chỉ thái độ vô dục vô cầu, luôn bằng lòng với thực tại không muốn phấn đấu của giới trẻ.

Câu "Sạn thỉ quan" nghĩa là người nuôi thú cưng luôn phải hốt cứt cho nó. Hết giải thích.

Đám mèo con, các ngươi trốn không thoát ác ý mãnh liệt của sạn thỉ quan đâu, oa ha ha ha ha ha ha.

Lý Đạo Huyền như một nhân vật phản diện, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to!

Cao Nhất Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên trời, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với các tội phạm bên cạnh: "Thiên tôn đang cười rất thoải mái, hình như hắn rất hài lòng với biểu hiện của mọi người."

Các tội phạm mừng rỡ: "Chúng tôi an tâm làm tốt bản phận tội phạm cải tạo, thiên tôn liền hài lòng sao? Vậy thật sự tốt quá rồi, chúng tôi nhất định làm tốt công việc cải tạo rất có tiền đồ này, sẽ làm cả đời, để cho lão nhân gia hắn càng thêm hài lòng."

Gió thu mưa thu khiến trời dần dần lạnh hơn!

Mùa thu hàng năm, theo cơn mưa thu đầu tiên đến, nhiệt độ không khí giảm xuống, mới đến thời điểm tốt nhất để gieo mạ vụ thu.

Nhưng mà, năm nay không có mưa thu, không thấy một giọt nước nào.

Huyện lệnh Trừng Thành là Lương Thế Hiền vừa mới đi nhậm chức, hiện tại chỉ cảm thấy ôi chao mẹ ơi đầu đau quá, đầu đau quá.

Ngồi trong nha môn huyện lật xem tư liệu do sư gia Thiệu Hưng theo mình cưỡi ngựa ngàn dặm cùng qua đây nhậm chức đưa lên, hắn nhíu mày rất chặt.

"Kho lương bị Vương Nhị cướp hết rồi sao?"

Lương Thế Hiền: "Cũng tức là nói, bản quan vừa đến nhậm chức là phải chùi đít cho Trương Diệu Thải, bù vào khoản thuế mà hắn không thu được? Còn phải thu nhiều hơn hắn nữa mới được, bằng không ngay cả lương trong kho cũng không được lấy ăn?"

Sư gia gật đầu: "Đúng vậy."

Suýt nữa Lương Thế Hiền đã lộn cái bàn, nếu không phải tự nhận là một người đọc sách tao nhã, hắn thật đã làm rồi.

Hắn nhíu mày: "Trên trời không đổ mưa, còn muốn thu càng nhiều thuế hơn, vậy chẳng phải là quan bức dân phản sao? Trương Diệu Thải bị chết không oan, bản quan thanh liêm, luôn yêu dân như con, cũng không thể học theo hắn được."

Sư gia lau mồ hôi trên trán: "Nhưng mà, nếu như huyện tôn đại nhân không thu thuế nhiều hơn, cũng sẽ bị cách chức bắt giữ xử lí, kết quả so với Trương Diệu Thải cũng không tốt hơn bao nhiêu, hoặc là bị tặc nhân chém đầu, hoặc là bị hoàng thượng chém đầu, cái đầu này, hai bên đều muốn chém."

Lương Thế Hiền nhướng mày: "Bản quan đi vào một cái tử cục sao?"

Sư gia vẻ mặt nặng trĩu gật đầu: "Đúng vậy! Huyện tôn đại nhân, chúng ta vẫn là từ quan hồi hương đi thôi, mặc dù không bảo vệ được ô sa, nhưng ít ra còn có thể giữ được cái đầu trên cổ."

Lương Thế Hiền nhíu mày, phải nghĩ biện pháp giải quyết việc này.

Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức trong đầu bắt đầu phân tích.

Tri thức cả đời từng học, nhân sinh từng trải, kinh nghiệm xử lý chính vụ, tất cả đan xen, các phương pháp giải quyết khó khăn như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu.

Sau đó "đinh" một tiếng, dừng trên một phương án giải quyết.

"Chuyện này, xem ra phải bắt đầu làm từ trên người các thân sĩ phú hộ thôi."

Sư gia: "Ổ?"

Lương Thế Hiền: "Phân bổ ra! Đem số lương mà dân chúng không nộp được, phân bổ đến trên người các hương thân phú hộ trong huyện Trừng Thành, để cho bọn họ lấy chút tiền bạc của mình nộp lên, bổ sung vào chỗ thiếu hụt, coi như bản quan thiếu nợ họ, đợi giải quyết việc này rồi, bản quan nhất định sẽ chiếu cố họ hơn."

Sư gia: "Đây có lẽ là biện pháp duy nhất để thoát khỏi tử cục này rồi, cũng không biết các hương thân phú hộ này có chịu xuất lực hay không thôi."

Lương Thế Hiền hừ một tiếng: "Trong công văn ngươi vừa đưa lên có ghi, trước đó vài ngày Bạch Thủy Vương Nhị làm loạn, dẫn tới cường đạo khắp nơi nổi lên, hương thân phú hộ cũng khổ không nói nổi, ngay cả Bạch gia bảo cũng bị tặc tử công phá, cướp bóc không còn gì, có thể thấy họ cũng bị thiệt hại rất nặng. Lúc này đi tìm họ nói chuyện, có thể thành công hay không cũng chưa biết. Người đâu, chuẩn bị ngựa, bản quan muốn đi mười dặm bát thôn một chuyến, lựa chọn các hương thân phú hộ thoạt nhìn gia cảnh giàu có để mà nói chuyện."

Bình Luận (0)
Comment