Lương Thế Hiền rất nhanh liền tổ chức ra một đội ngũ tuần hành, bao gồm sư gia Thiệu Hưng, mười tên nha dịch mới tới, mỗi tên nha dịch còn dẫn theo ba bang nhàn, một đội ngũ hơn bốn chục người.
Trước tiên ở trong huyện thành xoay một vòng, nhưng phú hộ trong thành không nhiều lắm, lần trước Vương Nhị làm loạn, đã giết hết phú hộ trong thành bảy tám phần rồi, trên người mấy phú hộ còn sót lại cũng không bắt chẹt được bao nhiêu tiền.
Lương Thế Hiền liền ra khỏi thành, tùy ý đi lại giữa các thôn.
Một đường đi tới, thôn Thạch gia, thôn Đỗ gia, thôn Xa Cái, thôn Đại Hiền... những nơi đi qua một mảnh hoang vu, trong mười người dân có thể tìm được một hộ gia đình cũng không dễ dàng, khắp nơi là đất vàng nứt nẻ, ven đường còn có thể nhìn thấy xương trắng bị chết đói.
Thật không dễ dàng nhìn thấy một kiến trúc lớn kiểu như gia bảo của hương thân, đi qua xem, mới phát hiện sớm đã bị cường đạo làm loạn thiêu hủy, chỉ còn cảnh tường đổ hoang tàn, từ lâu đã không còn vinh quang ngày xưa nữa.
Thỉnh thoảng tìm được một người sống ở trong thôn, nhưng cũng đã thân tàn ma dại.
Lương Thế Hiền nhìn mà đau lòng, nhịn không được lau nước mắt, liền ngồi trên ngựa cầm bút, viết tấu chương: "Năm Đinh Mão, Trừng Thành hạn hán, nạn đói trầm trọng, dân không đủ ăn, tụ tập làm giặc. Giặc nổi lên, càng đói hơn, đất hoang ngàn dặm, ngàn vàng khó mua được gạo, người ăn người..."
Viết đến đây, Lương Thế Hiền đã khóc không thành tiếng: "Dân chúng của Trừng Thành khổ quá, ta vừa tới nhậm chức, phải cứu họ như thế nào đây? Đừng nói đến cứu họ, bọn họ ngay cả sống cũng khó khăn."
Sư gia thấp giọng nói: "Có thể xin triều đình chút bạc cứu tế nạn dân được không?"
Lương Thế Hiền lắc đầu, hắn biết rõ triều đình cũng không có tiền, làm gì quản một địa phương nhỏ như Trừng Thành.
Đoàn người thất hồn lạc phách đi về phía trước, tâm tình không thể nào thả lỏng được. Đột nhiên, một gã nha dịch lớn tiếng nói: "Huyện tôn đại nhân, phía trước có một thôn làng, lại... đang chuẩn bị vụ thu."
"Cái gì?"
Lương Thế Hiền chấn động: "Còn có thôn làng bực này?"
Hắn vội vàng trèo lên cao, nhìn ra xa phía trước, thấy cạnh sườn núi phía trước có một thôn trang quy mô không nhỏ, giữa thôn có một gia bảo quy mô rất lớn, vừa nhìn chính là cái loại kẻ có tiền mới xây lên được, chỉ tường bảo cũng cao đến ba trượng.
Cái này sợ phải là siêu cấp đại thế gia gia tài bạc triệu mới xây lên được.
Bên cạnh gia bảo còn có vài gian nhà, hình thành một thôn xóm nho nhỏ, rất rõ ràng, người nghèo ở trong thôn này chính là tá điền làm thuê dài hạn cho địa chủ lão gia ở trong đại gia bảo kia.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là một khu vực lớn đất đai lấy gia bảo làm trung tâm hình như màu mỡ, không ít nơi còn có cỏ mọc, rất rõ ràng, mấy ngày hôm trước ở đây mới có mưa.
Trong ruộng có rất nhiều nông dân đang cày ruộng xới đất, đào mương dẫn nước, chuẩn bị những công đoạn cuối cùng trước vụ thu.
Lương Thế Hiền vui mừng khôn xiết: "Trời không tuyệt đường người, ở đây từng có mưa, dân chúng ở đây sống được rồi."
Sư gia cũng mừng rỡ: "Huyện tôn đại nhân, gia bảo đó không như bình thường, chỉ sợ là đại lão gia rất có tiền mới xây lên được, nếu chúng ta tìm hắn nói chuyện, có thể khiến hắn bỏ tiền tương trợ."
Lương Thế Hiền hơi tỉnh lại, đúng rồi, đừng quên mục đích của ta chuyến này, ta phải khiến kẻ có tiền xuất tiền ra, hỗ trợ vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng gia bảo này quy mô như vậy, người xây gia bảo này hậu trường rất cứng, nói không chừng trong nhà tứ thế tam công, là một đại thế gia siêu cấp lợi hại.
Ta chỉ là một thất phẩm huyện lệnh nho nhỏ, nói chuyện với người ta được sao?
Nghĩ tới đây hắn hơi hoảng!
Nhưng hoảng cũng phải lên, ta cũng không phải vì bản thân, mà là vì ngàn vạn dân chúng của huyện Trừng Thành này, ta đi thẳng ngồi ngay, thắt lưng phải thẳng lên, không có gì phải sợ.
Lương Thế Hiền cắn răng: "Đi, chúng ta đi đăng môn bái phỏng."
Bên trong Cao Gia bảo.
Tam Thập Nhị đang chân bắt chéo, vẻ mặt đắc ý, nhìn sư gia hắn vừa mới chiêu mộ tới đang múa bút thành văn ở đó, thống kê vật tư trong kho hàng ở lầu hai vọng lâu.
Từ khi cường đạo giải tán, giao thông tiện lợi, đi tới đi lui huyện thành cũng dễ hơn, gần đây Tam Thập Nhị đã đi huyện thành mấy chuyến, đi gặp phu nhân, tiện thể mời đủ sư gia, bang nhàn các thứ, bây giờ trong bảo còn có cả mấy con ngựa, xe ngựa đã buộc sẵn, đủ loại vật tư lung ta lung tung cũng không thiếu.
Vị sư gia mới tới trước mắt là một văn nhân thi rớt khoa cử, tên là Đàm Lập Văn, gia cảnh bần hàn, trên y phục còn có mụn vá, khổ học 10 năm, nhiều bận khoa cử không trúng, sau vài lần thi rớt mới nản lòng thoái chí, liền đi ra ngoài làm sư gia kiếm sống, có điều, vừa mới làm sư gia tay chân thật sự không nhanh nhẹn lắm.
"A, khoản này viết sai rồi." Đàm Lập Văn hốt hoảng, muốn sửa cũng không sửa được, lúng ta lúng túng đành phải tìm một tờ giấy khác viết lại.
Tam Thập Nhị nhếch mày mắng: "Sao ngươi vô dụng thế hả? Viết mấy chữ là sai một chữ, lãng phí bao nhiêu giấy rồi? Phường tạo giấy của chúng ta vừa mới bắt đầu tạo giấy, hiện tại giấy là thứ quý lắm đấy."
Đàm Lập Văn vội vàng cười làm lành: "Đông ông, rất xin lỗi, kế tiếp tại hạ nhất định sẽ cẩn thận hơn."
- Giải thích, Đông ông là cách xưng hô kính trọng của trợ tá với chủ nhân. Hết giải thích.
Tam Thập Nhị: "Hừ!"
Hắn ngoài miệng mắng người, nhưng trong bụng lại sảng khoái lắm, thậm chí muốn hát, chỉ là ở trước mặt bộ hạ tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài. Cái này gọi là "từ sư gia trở mình làm đông ông", sướng quá sướng.
Đúng lúc này, một bang nhàn mới thuê từ bên ngoài chạy vào: "Đông ông, tân nhiệm huyện lệnh lão gia tới rồi, cách thôn ta chưa đến hai dặm."
Tam Thập Nhị: "Hả?"
Việc này không phải đùa, Tam Thập Nhị sợ quá lật đật đứng dậy: "Mau, thông tri toàn bộ thôn dân, giấu hết áo giáp đi, tất cả thần vật thiên tôn ban cho cũng giấu hết đi, đừng để tham quan nhìn thấy, tránh gây thêm rắc rối."
Bang nhàn nhếch môi cười: "Thiên tôn một cái tát đập tham quan thành bánh thịt rồi, có gì mà sợ?"
Tam Thập Nhị hừ một tiếng: "Ngươi tới thôn cũng nhiều ngày rồi, còn không rõ phong cách hành sự của thiên tôn ư? Hắn không phải chưa hỏi rõ xanh đỏ đen trắng liền đập người ta một cái đâu, nếu không phải đồ cùng hung cực ác, lão nhân gia hắn sẽ không ra tay. Ít nói nhảm, nhanh đi."
Bang nhàn vội vàng chạy đi, trong Cao Gia bảo vang lên tiếng thét to liên tiếp, chẳng mấy chốc, thiên tôn thần vật đều bị giấu đi, ngay cả chiếc xe năng lượng mặt trời to tướng cũng bị lấy vải che đi, không để nó lộ ra chút xíu nào.
Tam Thập Nhị nhanh chóng chạy lên lầu ba, gọi Cao Nhất Diệp tới, thấp giọng phân phó: "Trình Húc là một tên võ bĩ, rất dễ lừa gạt, nói đại gia bảo này là Bạch lão gia chi tiền xây, cũng dễ dàng lừa gạt cho qua. Nhưng huyện lệnh mới tới hình như là một tên học phú ngũ xa, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, không dễ gạt, chiêu trước đây của chúng ta chỉ sợ không gạt được hắn."
"May mà hắn là quan mới tới, chưa quá quen thuộc bản địa, ta sẽ bịa ra một chuyện, gạt hắn nói gia bảo này là gia nghiệp của Lý lão gia, ta nhớ thiên tôn là họ Lý, cho nên ở đây chính là Lý gia, cô phải nhớ rõ, ta là đại quản sự của nhà Lý lão gia, cô là đại phu nhân của Lý lão gia, nhất thiết phải nhớ rõ, không thể để lộ."