Cao Nhất Diệp nghe xong, vẻ mặt ửng đỏ: "Hả? Đại phu nhân của Thiên tôn? Cái này... cái này... tiểu nữ tử... có tài đức gì?"
Tam Thập Nhị vội lắm rồi: "Cô đỏ mặt làm cái gì, có thể nắm lấy trọng điểm hay không? Ta bảo cô giả Lý phu nhân, không phải bảo cô giả phu nhân của thiên tôn, Lý lão gia ở đây là một nhân vật hư cấu, căn bản không tồn tại."
Cao Nhất Diệp: "Đó cũng là hóa thân của thiên tôn mà."
Tam Thập Nhị nghẹn họng.
Hắn không dám thổ tào những lời này, đành phải dở khóc dở cười nói: "Nhất Diệp cô nương, nói chung cô nhìn nhiều nói ít, tất cả giao cho ta ứng phó là được, nếu thiên tôn có chỉ thị gì, cô nhỏ giọng nói ra, ta sẽ tuỳ thời ứng biến."
Cao Nhất Diệp đang không biết có nên đáp ứng hay không, chuyện này chưa được thiên tôn ân chuẩn, có thể quá không biết xấu hổ rồi hay không... mặt nàng thoắt cái đỏ chót.
Đúng lúc này nàng nghe được trên trời vang lên giọng nói ôn hoà của thiên tôn: "Rất thú vị, cứ thử đi."
"A?" Cao Nhất Diệp chợt ngẩng đầu lên: "Thiên tôn, loại... loại chuyện này... ngài... thật sự cho phép?"
Giọng của Lý Đạo Huyền bay xuống: "Cho phép."
Vẻ mặt Cao Nhất Diệp đã đỏ đến mức có thể nhỏ máu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu nữ tử tuân... lệnh..."
Lý Đạo Huyền soạt cái che nắp hộp tạo cảnh lại, không để cho Cao Nhất Diệp thấy mình nữa, sau đó vui mừng hớn hở: "Con nhóc này xấu hổ rồi, vui quá, chơi vui quá."
Tam Thập Nhị nghe được thiên tôn ân chuẩn rồi, cũng tinh thần chấn động, thật ra từ sau lần trước Trình Húc hỏi ra lai lịch của Cao Gia bảo, hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Gia bảo lớn như vậy, tường cao chín mét, còn cao hơn cả tường thành của rất nhiều huyện thành, không có khả năng không khiến quan phủ chú ý, phải giải thích lai lịch của nó thế nào thì thật sự phải hao tổn đầu óc.
Là tu ma đạo, không phải là tu thiên đạo, thiên tôn nhất định không đồng ý.
Không giải thích? Ai tới cũng đều cho một đập? Vậy khẳng định không được! Gần đây hắn cũng tốn không ít thời gian, suy nghĩ ra một lời giải thích hoàn chỉnh.
Hiện tại chính là lúc khảo nghiệm lời giải thích này xem có thể quá quan hay không.
Hắn vội vàng bảo Cao Nhất Diệp thay bộ y phục đẹp nhất của Tam phu nhân đưa cho nàng, lại trang điểm sao cho lộng lẫy nhất, thể hiện ra dáng điệu đoan trang nhất. Phải nói, làm như thế, chỉ cần nàng không nói lời nào, thật sự có chút dáng dấp của một đại phu nhân.
Đoàn người Lương Thế Hiền rất nhanh đi tới trước Cao Gia bảo.
10 nha dịch và 31 bang nhàn đều mới nhậm chức gần đây nên cũng chưa dưỡng thành tính cách ngang ngược, tạm thời vẫn còn quy củ, cũng không quá phách lối, thành thật đi theo bên cạnh Lương Thế Hiền.
Con mắt của Lương Thế Hiền liên tục hết nhìn đông tới nhìn tây.
Dân chúng của thôn này không một ai xanh xao vàng vọt, mỗi người thoạt nhìn đều trung khí mười phần, thậm chí có vài người thoạt nhìn còn hơi béo phì, tình huống quỷ quái gì thế này?
Bản quan vừa mới còn than thở khóc lóc viết tấu chương, kể lể dân chúng của huyện Trừng Thành thảm thế nào, kết quả thôn này còn có người mập?
Sư gia ở bên cạnh thấp giọng nói: "Thôn này rất giàu."
Lương Thế Hiền gật đầu: "Điều này cũng tốt, bản quan càng có lòng tin tìm được trợ giúp ở chỗ này."
Đang nói đến đó thì cửa Cao Gia bảo mở ra, Tam Thập Nhị mặc trường sam áo khoác, làm vẻ mặt tươi cười hết sức trang bức, tràn đầy lòng tin ra nghênh đón: "Huyện tôn đại nhân đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho nhà ta."
Lương Thế Hiền trên người mặc quan phục, bị người nhận ra là tân nhiệm huyện lệnh ngay cái nhìn đầu tiên cũng không cảm thấy khó hiểu, hắn chắp tay: "Các hạ nơi này là?"
Tam Thập Nhị cười nói: "Nơi đây tên là thôn Cao Gia, mà toà nhà lớn này là nhà của Lý lão gia gia của thôn Cao Gia. Tại hạ là quản sự của Lý gia, họ Tam tên Thập Nhị."
Lương Thế Hiền mới đi nhậm chức chưa được mấy ngày, còn chưa rõ huyện Trừng Thành có hương thân phú hộ nào, cho nên cũng không hoài nghi, chỉ là, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tường bảo cao ba trượng, không khỏi đè thấp giọng nói: "Nội tình của Lý gia các ngươi, dày quá nhỉ."
Tam Thập Nhị cười hề hề, tỏ vẻ kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi, Lý lão gia nhà ta cũng không phải người thường, hắc hắc hắc, Lý gia ở vùng đất này, đã truyền thừa một nghìn năm..."
Lương Thế Hiền thấy toà nhà này cũng ôm tâm lý mong đợi rồi, đối phương hậu trường nhất định rất lớn, khẳng định là cái loại lớn vô cùng, hiện tại nghe nói truyền thừa hơn một nghìn năm vẫn là bị giật mình.
Một nghìn năm? Một nghìn năm trước đó chính là Đường triều.
Đại thế gia làm giàu tại Đường triều? Họ Lý? Hơn nữa nơi đây là Thiểm Tây?
Đem mấy từ then chốt này liên hệ với nhau, Lương Thế Hiền giật mình trong lòng run rẩy, mẹ nó thần thánh phương nào đây, sẽ không là hậu nhân của tôn thất Đường triều đó chứ?
Tam Thập Nhị ôm quyền nói: "Huyện tôn lão gia, lão gia nhà ta ra ngoài tiên du rồi, hiện không có ở nhà, đành phải do quản sự ta tới đón, có chỗ nào chậm trễ, xin thứ lỗi."
Lương Thế Hiền đã bị doạ sợ, đương nhiên chỉ thứ lỗi thôi, có điều, muốn cứ như vậy mà trở về, hắn không cam lòng: "Trong phủ còn có người nào làm chủ được không?"
Tam Thập Nhị nói: "Đại phu nhân nhà ta đang lưu thủ trong phủ, không theo lão gia đi tiên du."
Lương Thế Hiền nghĩ thầm: rất tốt, kiếm chút bạc cứu tế từ trong tay phu nhân hắn cũng không hẳn không được, liền nói: "Vậy làm phiền Tam quản sự giới thiệu."
Tam Thập Nhị: "Mời huyện tôn đại nhân đi theo ta."
Hắn đi trước dẫn đường, đoàn người Lương Thế Hiền liền đi theo vào.
Họ đi chính là con đường lần trước Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo công vào Cao Gia bảo, một thông đạo rất hẹp, hai bên đều là bức tường nhẵn bóng, với lại mới trải qua trận mưa, khiến thôn Cao Gia có một loại cảm giác hơi lạnh lẽo.
Dưới loại tình huống này, khiến người đi trong thông đạo có một cảm giác áp bách nhè nhẹ.
Lương Thế Hiền còn đỡ, các nha dịch và bang nhàn phía sau hắn đều sợ đến nỗi không dám thở mạnh, đi dạo trong phú gia đại viện thế này, rất sợ nói sai một câu sẽ bị người chém mất.
Chuyển qua mấy sảnh mấy giếng, đoàn người đi tới trước vọng lâu.
Cao Nhất Diệp ở trên lầu ba của vọng lâu, lầu hai toàn bộ là kho hàng chứa vật tư, mà lầu một chính là từ đường gia tộc.
Ở đây vốn nên đặt "linh vị của trưởng bối gia tộc", nhưng Cao Gia bảo không phải là nơi ở của chủ nhà, nên không có gia tộc trưởng bối huy hoàng nào có thể cung phụng, Tam Thập Nhị bảo thợ điêu khắc làm thêm một pho tượng thiên tôn rồi đặt ở trong từ đường.
Đoàn người Lương Thế Hiền đến nơi đây liền thấy pho tượng Lý Đạo Huyền ngồi ngay ngắn bên trong từ đường, bên cạnh là một bộ câu đối, bên trên viết: "Thiên niên hương hỏa càn khôn cửu", vế dưới "Vạn đại minh yên nhật nguyệt trường", chính giữa đặt một chiêu bài, bên trên viết: "Cung phụng thần vị tổ sư Đạo Huyền Thiên Tôn ta."
Lương Thế Hiền vừa nhìn đã hiểu ngay, nơi này rõ ràng là từ đường, lý nên cung phụng tổ tiên Lý gia, nhưng họ lại cung phụng một thần vị, nói cách khác, đây là một vị "Gia thần" .
Tên của vị gia thần này là "Đạo Huyền", họ "Lý", nối liền là "Lý Đạo Huyền" .
Phải nhớ lại cho kỹ!
Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức mở ra hình thức tìm tòi tư liệu trong đầu, tri thức cả đời từng học, sách sử xem qua, hóa thành vô số chữ to, như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, sau đó "đinh" một tiếng ngừng lại trên một tờ tư liệu.
Lý Đạo Huyền, đường điệt của Đường Cao Tổ Lý Uyên, tôn thất Đường triều, một trong Bát trụ quốc của Bắc Chu, Tây Nguỵ. Lương Thế Hiền kinh hô một tiếng trong lòng: ôi mẹ ơi, địa vị lớn thật.
Tam Thập Nhị thấy vẻ mặt của hắn, biết đã bị hùa doạ rồi, trung bụng cười thầm: "Huyện tôn đại nhân, mời theo ta lên lầu, đại phu nhân đang ở lầu ba."
- Giải thích, Bát trụ quốc là tám vị trụ quốc đại tướng quân thụ phong tại thời kì Tây Nguỵ, phân biệt là: Vũ Văn Thái, Nguyên Hân, Lý Hổ tổ phụ Lý Uyên, Lý Bật tằng tổ phụ Lý Mật, Triệu Quý, Vu Cẩn, Độc Cô Tín, Hầu Mạc Trần Sùng. Hết giải thích.