Nghe Tam Thập Nhị sắp xếp một buổi gặp mặt, Lương Thế Hiền đã bị doạ dẫm, trong chuyện này, hắn cảm giác cái mã của thất phẩm huyện lệnh như mình có vẻ không xứng để gặp lão gia nhà này rồi.
Thân phận địa vị không cùng một đẳng cấp.
Nếu như không phải hắn thân gánh trọng trách thì chắc chắn đã đánh trống rút lui, không muốn tiếp tục đi vào bên trong nữa, nhưng ngẫm lại các nạn dân mình thấy suốt đường đi, đang sống trong cảnh cực khổ, màn trời chiếu đất, hắn đành cố gắng lấy lại dũng khí.
Dân Trừng Thành đang chìm trong khổ hải.
Hiện tại chỉ có ta mới có thể cứu được họ.
Không thể lùi bước, lên!
Lương Thế Hiền chỉnh chang lại quan mạo của mình, phủi cho phẳng phiu các nếp nhăn trên quan phục, lại sửa sang đai lưng, ngay cả bước đi cũng trở nên ngay ngắn, hắn quay đầu nói với sư gia, các nha dịch và bang nhàn: "Các ngươi chờ ở đây, không được vọng động."
Tiếp đó theo sau Tam Thập Nhị, bước từng bậc cầu thang đi tới tầng cao nhất của vọng lâu.
Vào phòng, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi dáng vẻ đoan trang, mặc váy dài màu trắng rất lộng lẫy đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Thật ra hiện tại trong lòng Cao Nhất Diệp đang rất hoảng loạn, nàng chỉ là một cô thôn nữ mà thôi, huyện lệnh lão gia đối với nàng quả thật chính là một vị quan lớn, cũng không dám nghĩ đến một ngày mình có thể đối mặt với huyện lệnh lão gia, lại còn ngồi yên bất động.
May mà nàng đã tập luyện qua!
Dáng điệu của ta càng đoan trang, mọi người càng kính trọng thiên tôn, nàng chỉ có thể không ngừng mà nói những lời này với mình ở trong lòng, mới có thể bảo trì đoan trang, cố giữ nét mặt không để lộ tẩy.
Lương Thế Hiền vừa nhìn nữ nhân này, trong bụng thầm nghĩ: Ta một thân quan phục mà nữ nhân này không thèm nhìn lấy một cái, thất phẩm huyện lệnh đối với nàng quả nhiên còn hơi thấp thì phải? Loại đại phu nhân thế gia nghìn năm như nàng, chỉ sợ gặp qua các quan to quý nhân rất nhiều.
Trong lòng hơi hoảng hốt!
Ta phải ổn định, không thể yếu đi khí thế, bằng không chuyện này nhất định không hoàn thành được.
Hai người cứ như vậy ôm một cỗ khí thế, ngồi xuống đối diện nhau xa xa trong đại sảnh.
Tam Thập Nhị làm ra vẻ giới thiệu: "Vị này là đại phu nhân của lão gia nhà ta, vị này chính là huyện lệnh Trừng Thành vừa mới tới nhậm chức, Lương Thế Hiền Lương đại nhân."
Cao Nhất Diệp không dám nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu: "Ừm!"
Lương Thế Hiền nghĩ thầm: kênh kiệu quá nhỉ, ừm với ta một cái là xong.
Tam Thập Nhị: "Huyện tôn đại nhân, không biết ngài đường sá xa xôi đến đây, có gì chỉ bảo?"
Lương Thế Hiền cũng không có tâm tình nói lời thừa gì, liền nói thẳng: "Bản quan mới tới huyện Trừng Thành, liền nghe nói huyện này mới xảy ra phỉ hoạn, may mắn được tuần kiểm Trình Húc ra sức khổ chiến, rốt cuộc đã chém được thủ cấp của Vương Nhị, bình định loạn tặc, nhưng trải qua trận chiến này, huyện Trừng Thành nguyên khí đại thương, nạn dân khắp nơi... Lúc nãy bản quan một đường tới đây, thấy dân chúng khổ không nói nổi, trong lòng bản quan thật sự là... thật sự là... ài..."
Nói xong lời cuối cùng, không ngờ hắn đã nước mắt lưng tròng.
Lý Đạo Huyền dùng một camera siêu nét, qua cửa sổ tập trung vào hắn, lại đem hình ảnh phóng đại lên trên màn hình điện thoại di động, kéo gần lại, thấy vệt nước mắt trên khóe mắt hắn, trong bụng không khỏi thầm nghĩ: "Người này rốt cuộc là một tham quan đang diễn kịch, hay là một vị quan tốt chân chính rơi lệ vì dân đây? Trước mắt còn chưa thể nhìn ra."
Lương Thế Hiền thở dài, lại đổi đề tài: "Lần này bản quan tùy tiện bái phỏng, cũng là hành động bất đắc dĩ. Năm nay thuế của huyện Trừng Thành còn chưa nộp lên đủ, lại bị đám người Vương Nhị cướp đi tồn lương trong quan khố, bản quan cho dù giỏi giang cách mấy, chung quy là không bột đố gột nên hồ, trái lo phải nghĩ, nếu như muốn cứu nạn dân của cả huyện, chỉ có để xin giúp đỡ các hương thân bản địa..."
Nghe hắn thốt ra những lời này, một người sống lâu ở nha môn như Tam Thập Nhị lập tức đã hiểu ngay: Phân bổ!
Chuyện phân bổ này từ xưa đã có.
Nhưng đều là vì khiến cho kẻ có tiền bớt nộp thuế, mới đem thuế phân bổ đến trên đầu người nghèo.
Không nghĩ tới Lương Thế Hiền này lại làm ngược lại, muốn đem thuế người nghèo không nộp được, phân bổ đến trên đầu kẻ có tiền.
Cái này gọi là [làm điều ngược lại].
Ơ?
Không đúng!
Cái này nên gọi là [lập lại trật tự].
Trong nháy mắt tâm tình của Tam Thập Nhị rất rối loạn.
Bên ngoài hộp Lý Đạo Huyền cũng không khỏi ngây người, thật sự không nghĩ tới, lại có loại quan viên thao tác ngược như thế.
Lương Thế Hiền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tam Thập Nhị, biết là mình lại một lần nữa khiến người khác giật mình rồi. Được thôi, bình thường hắn đều làm người khác giật mình mà, chính là bởi vì bình thường hắn cũng không đứng ở cùng một bên với "người một nhà".
Hắn tới Thiểm Tây làm quan, cũng là bởi vì tại quan trường đã đắc tội với quan viên của Yêm đảng, mới có thể bị "sung quân" đến địa phương cơ hồ là "tử cục" này làm huyện lệnh.
Yêm đảng muốn hắn chết.
Muốn mượn tay hoàng đế giết chết hắn.
Nhưng hắn còn muốn vùng vẫy một chút.
Lương Thế Hiền phất tay, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Phu nhân, Lý gia các ngươi giàu có như vậy, có tiền xây gia bảo xa hoa như thế, ngay cả tá điền nhà các ngươi cũng được ăn no mập mạp béo tốt, ngay cả ông trời cũng thiên vị các ngươi, hạ mưa cho một khu vực nho nhỏ của các ngươi, được ông trời quan tâm như thế thì càng nên gánh trọng trách hơn nữa mới phải. Hiện tại bách tính huyện Trừng Thành đều khổ, dân chúng lầm than, lúc này còn bắt họ nộp thuế, không khác nào muốn tính mệnh của họ, Lý gia các ngươi không ngại xuất ra chút bạc, thay dân nộp thuế, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này, làm việc thiện, coi như tích phúc cho hậu thế, thế nào?"
Tam Thập Nhị đang đực mặt ra, bình thường hắn cũng là người cơ linh, gặp phải loại phản sáo lộ như Lương Thế Hiền cũng ngớ ra như thường.
Lý Đạo Huyền lại lên tiếng cự tuyệt: "Cự tuyệt hắn!"
Cao Nhất Diệp nhìn sang Tam Thập Nhị, chậm rãi lắc đầu.
Tam Thập Nhị tỉnh hồn lại, chỉ thị của thiên tôn tới rồi, có điều, lần này hắn lại không hiểu lắm: Bình thường thiên tôn nhân từ rộng lượng, không ngừng ban thưởng các loại vật tư cứu người, quả thật là cầu được ước thấy, nhưng lần này lại không muốn thay dân nộp thuế, thật sự là khó hiểu.
Liên tục gặp hai người thao tác ngược, khiến Tam Thập Nhị cũng không biết phải nói gì.
Hắn vẻ mặt cứng đơ quay sang nói với Lương Thế Hiền: "Lương đại nhân, yêu cầu này của ngươi, thứ cho Lý gia ta không thể đáp ứng."
Bị cự tuyệt nhưng Lương Thế Hiền lại không cảm thấy bất ngờ, xin tiền đâu có dễ dàng như vậy. Phản ứng của Tam Thập Nhị cũng trong dự liệu, hắn lập tức bổ sung: "Bản quan biết, việc này quả thật không dễ dàng, nhưng Lý gia cũng không ngại suy nghĩ thêm, nếu dân chúng không sống nổi, nhất định sẽ tạo phản, một khi họ phản rồi, sẽ kết bè kết đội, giết người cướp của, Lý gia các ngươi thật sự không sợ bị loạn dân bao phủ sao? suốt đường đi, bản quan đã thấy vài phú gia đại viện bị thiêu hủy."
Nói đến đây, giọng điệu hắn trở nên âm trầm: "Lý gia các ngươi giàu có như vậy, rất dễ trở thành mục tiêu công kích của loạn dân, thật sự không sợ mình sẽ biến thành gia tộc kế tiếp bị thiêu hủy sao? Tại thời buổi rối loạn này, không bằng xuất chút bạc ra trấn an bách tính, coi như cầm tiền tiêu tai."
Thật ra những lời hắn nói, Tam Thập Nhị cảm thấy rất có đạo lý.
Không lâu, hắn cũng từng cực lực khuyên nhủ Trương Diệu Thải đừng hối thu thuế.
Nhưng thiên tôn lại vừa nói...
Tam Thập Nhị bắt đầu băn khoăn.
Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền lại lên tiếng: "Nói cho hắn, nộp thuế thay thì không được, tiền của chúng ta không thể giao vào trong tay tham quan ô lại dù chỉ một xu, nhưng chúng ta sẵn lòng xuất lương thực cứu tế nạn dân, mỗi một hạt lương thực đều phải đưa vào trong bụng các nạn dân."