Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 937 - Chương 937: Nó Là Một Phần Của Kiếm

Chương 937: Nó là một phần của kiếm Chương 937: Nó là một phần của kiếm

Phàn Thượng Hiên làm vẻ mặt kỳ quái: “Thiên Tôn, người thường xem [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] nhất định là không tin rồi, trừ phi có đại sự như nạn châu chấu lần trước phát sinh, nếu không cho dù Thiên Tôn trực tiếp hiện thân thi triển thần thông, cũng chỉ khiến người ta sợ hãi mà thôi.”

Kim tuyến Thiên Tôn: “Đương nhiên ta biết chuyện này, nhưng Cao Kiệt khác với thường dân, thường dân ta không muốn kinh hãi, nhưng Cao Kiệt này, dọa một chút cũng tốt, bằng không hắn sẽ kiêu ngạo bất tuân, để mặc binh lính cướp bóc dân lành. Đến lúc đó ta sẽ không phải dọa hắn nữa, mà là trực tiếp ra tay giết hắn.”

Nói đến đây, kim tuyến Thiên Tôn tổng kết: “Trời cao có đức hiếu sinh, còn có thể cứu được thì cứ thử cứu xem sao.”

Phàn Thượng Hiên: “Thiên Tôn nhân từ, hạ quan đã hiểu.”

Hắn lập tức cho người đi chuẩn bị [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện],sau đó tự mình mang theo bộ sách này đến bái kiến lần nữa.

Trùng hợp thay, khi đến nơi thì Hạ Nhân Long lại không có trong doanh trại, chạy đến doanh trại của Tào Văn Chiếu thăm hỏi thương thế của thúc cháu người ta, bên này trong doanh trại chỉ có Cao Kiệt.

Phàn Thượng Hiên vào quân doanh, kéo Cao Kiệt ngồi vào trong soái trướng, lúc này mới lấy ra toàn bộ [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện],bày ra trước mặt Cao Kiệt.

Cao Kiệt: “Ơ? Tuần phủ đại nhân muốn tặng sách cho mạt tướng sao? Mạt tướng… không biết chữ, những quyển sách này… khụ khụ…”

Phàn Thượng Hiên nói: “Những quyển sách này không biết chữ cũng có thể xem, đều là sách tranh cả.”

Cao Kiệt nghe vậy, sách tranh, chẳng lẽ là loại…

Nghe nói đám quan lớn quý tộc kia chơi rất tao nhã, loại sách tranh này, bọn họ thường xuyên truyền tay nhau xem, cho là chuyện tao nhã, sau này ta nếu làm quan triều đình, loại chuyện này cũng phải học hỏi một chút.

Cao Kiệt nở nụ cười tà ác: “Hiểu rồi hiểu rồi, đa tạ tuần phủ đại nhân ban thưởng.”

Phàn Thượng Hiên: “Cao tướng quân, ngươi đã gột rửa tâm hồn, làm người mới, vậy về sau nhất định phải bỏ đi những tật xấu lúc làm lưu khấu, bằng không…”

Trong lòng Cao Kiệt không cho là vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải nể mặt Tuần phủ, vội vàng chắp tay nói: “Mạt tướng minh bạch, về sau nhất định làm người tốt.”

Hắn đã nói như vậy, Phàn Thượng Hiên cũng chỉ có thể đứng dậy cáo từ.

Phàn Thượng Hiên vừa đi, Hình thị liền từ bên ngoài lều chui vào, ghé sát vào trước mặt Cao Kiệt, vẻ mặt lo lắng nói: “Phu quân, tuần phủ đại nhân đến gặp chàng làm gì? Không phải là muốn tính sổ với chúng ta chứ?”

Cao Kiệt cười hắc hắc: “Đương nhiên không phải, tuần phủ đại nhân dường như rất coi trọng ta. Nàng xem, hắn còn tặng ta mười hai quyển Xuân cung đồ nữa. Hắc hắc hắc, tiểu lãng đề tử*, chúng ta bây giờ cùng nhau xem tranh, cùng nhau tìm hiểu, học chút kỹ xảo mới, thế nào?”

(chỉ người phụ nữ lẳng lơ, không giữ bổn phận)

Hình thị phong tình vạn chủng liếc hắn một cái: “Được thôi.”

Hai người thân thiết ngồi xuống, cùng nhau mở [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] ra,nhìn kỹ,sơn tặc hoành hành sơn thôn, trên trời một bàn tay khổng lồ giáng xuống, bụp…

Hình thị xòe tay: “Đây chính là Xuân Cung đồ chàng nói?”

Cao Kiệt: “…”

Thật là xấu hổ!

Cao Kiệt tức giận: “Tuần phủ này thật là không ra trò trống gì, cho ta xem thứ sách khỉ gió gì thế này, quỷ thần gì chứ.”

“Suỵt!” Hình thị giật mình: “Thần linh có thể không tin, nhưng không thể bất kính, phu quân ngàn vạn lần đừng mắng. Vị thần tiên này nếu là giả thì thôi, nếu là thật, chàng mắng hắn như vậy, cẩn thận hắn một cái tát vỗ chết chàng.”

Cao Kiệt là người thô lỗ, trước kia không có tâm tư tỉ mỉ như vậy, nhưng bị Hình thị nói như vậy, ngược lại thật sự không dám mắng nữa, hừ hừ nói: “Ta mới không tin mấy thứ này.”

Hình thị: “Tóm lại, gần đây làm người khiêm tốn một chút. Bây giờ tên chồng trước của ta ngày nào cũng truy sát chúng ta, chúng ta ở trong lục lâm đã không thể sống yên ổn, nếu ở triều đình này không thể gây dựng được chút danh tiếng, vậy sẽ chết không có chỗ chôn thân.”

“Ừm!” Cao Kiệt: “Ta hiểu rồi.”

Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn quyển sách đang bày trên bàn, không biết vì sao, luôn cảm thấy vị Đạo Huyền Thiên Tôn trên sách vừa rồi nhếch mép, nhưng khi hắn dụi dụi mắt nhìn kỹ lại, lại như căn bản không hề động đậy.

Cảm giác quỷ dị từ trong lòng tràn ra…

Thần linh có thể không tin, nhưng không thể bất kính, khép mình! Gần đây nhất định phải khép mình. --

Bồ Châu, bãi Hoàng Thạch, trường quân sự Hoàng Bồ.

Một chiếc chiến xa kiểu mới nhất, dừng ở sân tập của trường học.

Tôn hiệu trưởng nhìn thấy chiếc xe này, mồm há hốc, hồi lâu không ngậm lại được.

Chỉ liếc mắt một cái, trong đầu Tôn Truyền Đình liền hiện lên mấy chục hình ảnh không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như: Có người đang dùng đao chém chiếc xe này, chém không được, trên xe thò ra một khẩu hoả súng, bùm một tiếng, bắn chết người đang cầm đao.

Lại ví dụ như, có người dùng hoả súng nhắm vào chiếc xe này bắn loạn xạ, thế nhưng căn bản không bắn thủng được giáp, trên xe thò ra một khẩu hoả súng, bùm một tiếng, bắn chết kẻ địch đang cầm hoả súng.

Mấy chục loại hình ảnh giao chiến, đều là chiến thuật quen thuộc của hắn, bị chiếc xe sắt lớn mới phát minh này nghiền ép…

Một chiến sĩ “Kỵ Binh doanh thiết giáp” từ thôn Cao Gia đến, hướng về phía Tôn Truyền Đình “bộp” một tiếng chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo Tôn hiệu trưởng, xe thiết giáp hạng nhẹ đã đưa đến tay ngài, nhiệm vụ của tôi từ hôm nay, thay đổi thành hỗ trợ ngài làm quen với chiến xa này, huấn luyện học viên, nghiên cứu chiến thuật.”

Tôn Truyền Đình a một tiếng, lúc này mới từ trạng thái ngẩn người tỉnh táo lại: “Ngươi vất vả rồi.”

Hắn đi đến trước mặt xe thiết giáp hạng nhẹ, đưa tay vuốt ve thân xe bằng thép, vẻ mặt đầy biểu cảm kỳ quái: “Sự ra đời của thứ này, có thể thay đổi chiến tranh. Quá lợi hại, quá lợi hại… Thứ này vừa ra chiến trường, đao thương kiếm kích, tất cả đều phải bị đào thải…”

“Chậm đã!”

Từ xa đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: “Đào thải đao thương kích ta không có ý kiến, muốn đào thải kiếm? Không có cửa đâu!”

Tôn Truyền Đình vừa nghe thấy giọng nói này liền biết, học sinh khiến người ta đau đầu nhất, Bát Địa Thỏ đến rồi.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, người nói chuyện chính là Bát Địa Thỏ.

Hắn đang sải bước đi tới, đứng trước mặt xe thiết giáp hạng nhẹ, xoẹt một tiếng rút bảo kiếm tổ truyền của mình ra, lớn tiếng nói: “ Thiết bọ hung, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao? Không! Ngươi có mạnh hơn nữa cũng không địch lại bảo kiếm của bổn Thỏ gia.”

Mọi người: “…”

Bát Địa Thỏ đột nhiên bước lên phía trước một bước lớn, gào lên một tiếng, hai tay vung bảo kiếm, chém thiệt mạnh về phía xe thiết giáp: “Thiên! Thỏ! Đoạn! Bá! Kiếm!”

“Keng!”

Trường kiếm tuột tay, không biết bắn đi đâu mất.

Bát Địa Thỏ bịch một tiếng ngã nhào trên đất.

Mọi người: “…”

Bát Địa Thỏ nằm úp sấp trên mặt đất, vẻ mặt bi thương nói: “Không thể nào! Không thể nào như vậy! Kiếm nhất định là hữu dụng, kiếm là bách binh vương, sao có thể bị đào thải? Ta không tin, thứ đồ chơi này có thể đào thải kiếm.”

Tôn Truyền Đình quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trịnh Cẩu Tử đang đi theo phía sau, ném qua một ánh mắt: “Thỏ hình như rất đau lòng, hay là ngươi đi an ủi nó một chút?”

Trịnh Cẩu Tử khẽ ho một tiếng, đi về phía Bát Địa Thỏ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lời an ủi.

Ngay lúc này…

Bát Địa Thỏ đột nhiên nhảy dựng lên, mừng rỡ nói: “Ta hiểu rồi! Ta cầm bảo kiếm đứng trên nóc xe này, theo xe xông vào trận địa địch, sau đó ta từ trên xe sắt nhảy xuống, từ trên cao nhìn xuống, một chiêu ‘Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm’ bổ xuống đầu kẻ địch, hahaha! Như vậy mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của ‘Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm’, xe sắt này, chính là vì kiếm của ta mà sinh ra, nó là một phần cây kiếm của ta.”

Mọi người: “…”
Bình Luận (0)
Comment