Chương 938: Cuộc đời yêu nghiệt vẫn tiếp tục
Chương 938: Cuộc đời yêu nghiệt vẫn tiếp tục
Bát Địa Thỏ nói năng lộn xộn một hồi, mọi người nghe mà lắc đầu ngao ngán.
Nhưng Tôn Truyền Đình lại từ trong lời nói lộn xộn của hắn, nghe ra chút manh mối.
Hắn hắng giọng một cái: “Mọi người đều lại đây.”
Các học sinh trên sân tập lập tức vây quanh.
Tôn Truyền Đình cầm lấy một cây trường mâu, dùng một tư thế kéo mâu ở phía sau, nhảy lên xe, chỉ vào xe nói: “Mọi người xem, xe này đao thương bất nhập, quả thực là rất lợi hại, nhưng, nó cũng có nhược điểm rất rõ ràng.”
Mọi người: “Nhược điểm ở chỗ nào?”
“Cồng kềnh!” Tôn Truyền Đình nói: “Lần trước nó tác chiến trên thảo nguyên, bởi vì địa hình thảo nguyên bằng phẳng, rộng rãi, có thể để xe chạy như bay. Nhưng nếu nó tác chiến ở Trung Nguyên, sẽ không đơn giản như vậy.”
Trường mâu trong tay hắn xoẹt xoẹt vẽ mấy hình dạng rất tùy ý trên mặt đất: “Nếu là tác chiến trên núi, hoặc là mặt đất gồ ghề, khắp nơi là tường đổ nát, vậy việc di chuyển của xe sắt, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Nói xong, Tôn Truyền Đình dùng mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả người vèo một cái nhảy lên cao, một chân giẫm lên đầu xe, trong nháy mắt đã nhảy lên trên xe.
Hắn đứng trên nóc xe nói: “Nhìn xem, nếu như bởi vì mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, khiến tốc độ di chuyển của xe chậm lại, mãnh sĩ quân địch có thể dễ dàng nhảy lên xe.”
Hắn dùng trường mâu trong tay quét ngang, hất hoả súng đang thò ra phía trước của xe thiết giáp sang một bên: “Một khi mãnh sĩ quân địch đã lên xe, hoả súng trên xe rất khó đánh trúng hắn. Mãnh sĩ quân địch nhảy tới nhảy lui trên nóc xe, tìm được cơ quan mở cửa liền trở thành chuyện đương nhiên. Một khi hắn mở cửa xe, binh sĩ trong xe sẽ rất nguy hiểm.”
Lời này vừa nói ra, người điều khiển xe thiết giáp cũng không khỏi giật mình, cảm thấy cổ hơi lạnh.
Bát Địa Thỏ cười ha ha:“Cho nên,trên xe này phải để bản Thỏ gia đứng trước. Nếu quân địch muốn nhảy lên xe, bản Thỏ gia liền từ trên xe nhảy xuống một kiếm.”
Tôn Truyền Đình: “Con thỏ này tuy miệng toàn nói bậy,nhưng có một điểm nói đúng, xe này cần bộ binh bảo vệ bên cạnh mới được, quân địch muốn nhảy lên xe, bộ binh ta liền đánh chết quân địch. Bắt đầu từ hôm nay, thầy trò chúng ta cùng nhau cố gắng, nghiên cứu một chút phương pháp tác chiến phối hợp giữa bộ binh và xe thiết giáp.”
Bát Địa Thỏ giơ tay: “Hiệu trưởng! Ta muốn hỏi.”
Tôn Truyền Đình: “Ngươi hỏi đi.”
Bát Địa Thỏ: “Khi nào thì mọi người cùng nhau nghiên cứu kiếm pháp ạ?”
Tôn Truyền Đình: “Lăn đi chạy năm mươi vòng.” --
Nhà xưởng xe hơi Trường An, phân xưởng rèn giáp.
Trần Nhị Cẩu mệt mỏi như một con chó, nằm úp sấp trên một chiếc ghế dài trong phân xưởng, thè lưỡi nghỉ ngơi.
Tề Thành đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Nhị Cẩu: “Này, huynh đệ, thời gian nghỉ ngơi gần hết rồi, tiếp tục thôi.”
Trần Nhị Cẩu: “Phù! Bên trên lại giao nhiệm vụ à?”
Tề Thành: “Đúng vậy! Ngươi phải hiểu cho bên trên, hiện tại thiên hạ không thái bình, khắp nơi đều đang đánh giặc, dân đoàn thôn Cao Gia chúng ta, gánh vác sứ mệnh cách mạng giải cứu bách tính khỏi bể khổ. Mà chúng ta, gánh vác sứ mệnh cung cấp vũ khí trang bị cho binh lính dân đoàn, tuy chúng ta mệt mỏi, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Trần Nhị Cẩu hai tay chống lên ghế, nhảy dựng lên: “Tề ca nói đúng, chúng ta cũng phải cố gắng hơn nữa, tiếp tục rèn tấm giáp thôi.”
Hai người trở lại dây chuyền sản xuất, giám sát công nhân rèn tấm giáp…
Bận rộn chạy đôn chạy đáo.
Trần Nhị Cẩu nhìn thấy cảnh tượng công nhân vung búa, ra sức gõ lên tấm sắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kỳ quái: “Tề ca, huynh còn nhớ máy dệt hơi nước từng thấy ở thôn Cao Gia không?”
Tề Thành gật đầu: “Nhớ chứ.”
Trần Nhị Cẩu: “Máy hơi nước dẫn động trục bánh xe, sau đó khiến máy dệt cứ thế mà chuyển động với một động tác giống nhau. Ta suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta lắp một cái búa thật lớn lên trục bánh xe, mỗi lần trục bánh xe xoay chuyển, đều sẽ dẫn động cái búa nâng lên, sau đó lại rơi xuống…”
Tề Thành nghe vậy, đột nhiên tỉnh ngộ: “A! Vậy chẳng phải là không cần nhân lực, để cho cái búa kia vĩnh viễn không ngừng nghỉ mà gõ xuống hay sao?”
Trần Nhị Cẩu: “Hắc hắc hắc, vậy nhất định có thể giúp công nhân chúng ta tiết kiệm rất nhiều sức lực, công nhân chỉ cần đưa sắt đến dưới búa, để cho cái búa kia gõ, công nhân lại lôi khối sắt đã được gõ ra, đổi một góc độ gõ là xong.”
Tề Thành: “Thiên tài, mẹ nó, ngươi quả thực là một thiên tài.”
Trần Nhị Cẩu cười ha ha: "Đã nói rồi, cuộc sống yêu nghiệt của Trần Nhị Cẩu mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Tề ca, chúng ta cùng nhau nghiên cứu chế tạo cái máy này đi, nghiên cứu thành công, mọi người đều có thể tiết kiệm sức lực.”
Mấy ngày sau, chiếc “máy rèn hơi nước” đầu tiên do hai người thiết kế đã ra đời.
Tạo hình vô cùng ngốc nghếch, chính là tháo máy hơi nước trong máy dệt hơi nước ra, lắp một trục xoay hình bầu dục lên trục bánh xe. Khi nó xoay chuyển đến mặt dài, sẽ nâng búa lên, khi nó xoay chuyển đến mặt phẳng, búa sẽ rơi xuống.
Sau đó nó sẽ sinh sôi không ngừng, không ngừng vung búa gõ xuống.
Tuy rằng nó ngốc nghếch như vậy, nhưng vừa ra đời, lập tức nhận được sự khen ngợi nhất trí của công nhân phân xưởng rèn giáp, mọi người rốt cuộc có thể tiết kiệm được không ít sức lực, bọn họ chỉ cần đưa tấm giáp đến dưới búa, để nó gõ là được.
Khi nó nâng lên, liền hơi dịch chuyển vị trí tấm giáp một chút, hoặc là lật mặt, để cho búa có thể gõ đều lên các vị trí trên tấm giáp là được.
Hiệu suất làm việc của phân xưởng rèn giáp trong nháy mắt tăng lên không ít. Vượt xa các phân xưởng khác, dẫn đến phân xưởng rèn giáp sớm hơn mấy ngày hoàn thành nhiệm vụ một giai đoạn, toàn bộ nhân viên có thể nghỉ ba ngày, chờ các bộ phận khác đuổi kịp tiến độ.
Chuyện này rất nhanh đã thu hút sự tò mò của xưởng trưởng Cao Nhất Nhất, liền tự mình dẫn người đến phân xưởng rèn giáp thị sát.
Bản thân Cao Nhất Nhất cũng xuất thân là thợ rèn, vừa nhìn thấy cây búa sinh sôi không ngừng kia, liền hưng phấn gào lên: “Mẹ nó, đây là thứ do thiên tài nào nghĩ ra vậy?”
“Báo cáo xưởng trưởng, là Trần Nhị Cẩu nghĩ ra.”
Cao Nhất Nhất: “Tên nhóc nhà ngươi, thiết kế ra thứ tốt như vậy, vậy mà không báo cáo, lại lén lút dùng trong phân xưởng rèn giáp?”
Trần Nhị Cẩu: “Hả? Thứ nhỏ nhặt thế này cũng cần báo cáo sao?”
Cao Nhất Nhất dở khóc dở cười: “Ngươi còn chưa biết quy củ của thôn Cao Gia chúng ta sao? Thứ này báo cáo lên, ngươi liền phát tài rồi.”
Trần Nhị Cẩu: “???”
Mấy ngày sau hắn mới hiểu được.
“Giải thưởng sáng tạo khoa học kỹ thuật trọng đại” do Thiên Tôn đích thân trao tặng, đã được trao đến tay hắn, một quả cầu bạc to bằng cái đầu. Ngay cả Tề Thành cũng được nhận nửa quả cầu bạc, khen thưởng hắn hỗ trợ sáng tạo khoa học kỹ thuật trọng đại.
Trần Nhị Cẩu từ kỹ sư cao cấp “Mũ lam”, một bước lên mây trở thành kỹ sư kỹ thuật cao cấp “mũ đỏ”.
Oai phong lẫm liệt cưới Tiểu Thúy Hoa ở văn phòng thư ký, người đã đi theo hắn từ xưởng luyện thép đến xưởng xe hơi Trường An, cuộc sống lại bước lên một bậc thang mới.