Chương 951: So bối cảnh cứng?
Chương 951: So bối cảnh cứng?
Thi Lang cầm lấy thư giới thiệu, chuẩn bị đi An Khánh.
Nhưng trong lòng cứ có cảm giác mình nhận chỗ tốt của người khác, lại không có hồi báo, dường như có chút không đúng lắm, bèn hạ giọng nói: "Đại thúc, thúc nhiệt tình chỉ điểm ta như vậy, còn giúp ta viết thư giới thiệu, ta đã được chỗ tốt của thúc, luôn muốn giúp thúc làm chút gì đó. Hay là, ta giúp thúc đi đánh tú bà kia một trận."
Tâm tình Chu Phiêu Linh đột nhiên tốt lên, cười lớn: "Đừng làm loạn! Ta là thân phận địa vị gì? Cần phái một tiểu hài tử như ngươi đi ra ngoài làm tay sai? Mau đi phủ An Khánh, đừng ở đây trì hoãn nữa."
Thi Lang liếc mắt nhìn mười mấy tử sĩ sau lưng Chu Phiêu Linh, thầm nghĩ: Được rồi, đại thúc quả thực không cần một đứa trẻ như ta.
Hắn chắp tay thi lễ, nhanh chóng đi về hướng An Khánh.
Thi Lang đi rồi, những người còn lại đều là người của mình.
Sắc mặt Chu Phiêu Linh lúc này mới trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta ở đây không thể bại lộ thân phận, phải làm sao mới có thể để cho thanh lâu kia bán hết cô nương cho ta?"
Tử sĩ giáp: "Đêm khuya tập kích, giết sạch tú bà, hộ viện, ngay trong đêm cướp đi các cô nương."
Chu Phiêu Linh nổi giận: "Ngươi đây là muốn để Thiên Tôn một chưởng vỗ chết bản thế tử sao?"
Tử sĩ giáp vội vàng ngậm miệng.
Tử sĩ ất: "Lão gia, theo ý kiến của thuộc hạ, không bằng... Mượn dùng hoàng thượng một chút."
Chu Phiêu Linh: "???"
Tử sĩ ất: "Lão gia có thể viết một phong thư cho hoàng thượng, trong thư nói, ngài ở Tây An buồn chán, không có việc gì làm. Nghe nói Tô Châu Lê Viên có một đám danh kỹ cầm kỳ thi hoạ, cái gì cũng tốt, muốn mua về nhà làm thiếp. Bèn phái thuộc hạ tới Tô Châu mua người, không ngờ tú bà Lê Viên lại không chịu bán... Viết thê thảm một chút, khóc lóc vài câu, Hoàng thượng nhất định sẽ giúp ngài."
Chu Phiêu Linh: "Ê? Ê ê ê? Diệu kế, diệu kế!"
Khóc lóc với hoàng thượng đòi hỏi chỗ tốt, nhổ lông cừu của hoàng đế, đó chính là sở trường của các vị thân vương, tùy tiện một vị thân vương không có danh tiếng gì, một phen khóc lóc, thường thường có thể lừa được một mảng đất phong, các loại ban thưởng từ chỗ hoàng đế.
Đặc biệt hắn thân là phiên vương đệ nhất thiên hạ, làm loại chuyện này có thể nói là rất thuận tay.
Ai bảo lão Chu gia vẫn luôn rất "ân trạch" đối với thân thích của mình chứ.
Chu Phiêu Linh cầm bút lên, lập tức lệ rơi đầy mặt bắt đầu viết, trước viết mình ở Tây An sống buồn chán thế nào, sắp mất đi hy vọng cuộc sống. Sau đó lại viết, mình nghe nói Tô Châu Lê Viên có không ít cô nương xinh đẹp, liền muốn mua về nhà giải khuây. Phái quản sự dưới trướng mình tới Tô Châu chuộc người, không ngờ lại bị tú bà Lê Viên làm nhục... Uy nghiêm hoàng gia bị quét đất! Uy nghiêm Tần Phiên không còn! Cầu xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
Viết xong, ký tên mình lên, ấn dấu tay, còn từ trong ngực móc ra con dấu của mình "cạch" một tiếng đóng lên, sau đó dùng sáp niêm phong thư kỹ càng.
Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới đưa cho tử sĩ ất: "Ngươi nhanh chóng lên đường, đưa thứ này đến kinh thành... Nhớ kỹ, sắp đến kinh thành thì đi đường vòng, giả bộ như là từ Tây An tới."
Tử sĩ ất lĩnh mệnh mà đi.
"Hừ hừ!" Chu Phiêu Linh đắc ý dào dạt nói: "Ta ngược lại muốn xem thử, ai bối cảnh cứng hơn."
Thôn Cao Gia, bản thôn.
Cao Nhất Diệp khoác lấy cánh tay của Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt, bước vào toà nhà nghiên cứu của trường nhị trung Số 32.
Do nghiên cứu sinh không ngừng tăng lên, chủng loại của bộ phận nghiên cứu cũng không ngừng phong phú.
Phòng nghiên cứu ở lầu năm của toà nhà dạy học trước kia, đã không còn đủ chỗ nữa.
Thôn Cao Gia đã đặc biệt chi tiền, xây dựng lại một toà nhà nghiên cứu mới.
Người trong toà nhà này, thấp nhất cũng là bằng cấp nghiên cứu sinh.
Mỗi một gian phòng trong toà nhà, đều đang tiến hành các hạng mục nghiên cứu khác nhau.
Toàn bộ toà nhà hiện ra một loại cảnh tượng kỳ quái.
Lý Đạo Huyền và Cao Nhất Diệp vừa mới bước vào toà nhà, liền nhìn thấy một nghiên cứu sinh khiêng một bộ xương người từ bên cạnh đi qua, nhìn thấy Thiên Tôn và thánh nữ, vị nghiên cứu sinh kia vội vàng hành lễ: "Xin chào Thiên Tôn, thánh nữ."
Hắn hành lễ thì hành lễ, nhất định phải cúi gập người 90 độ, kết quả bộ xương người đeo trên lưng, cũng theo hắn cùng nhau hành lễ, bộ xương cũng hướng Lý Đạo Huyền hành lễ cúi đầu.
Cao Nhất Diệp bật cười một tiếng: "Bức tranh này thú vị thật, đáng tiếc không chụp được, bằng không ít nhất cũng phải làm một cái tin tức nhỏ."
Lý Đạo Huyền cũng không nhịn được cười, dắt Cao Nhất Diệp tiếp tục đi vào bên trong.
Không lâu sau, hai người liền đến phòng nghiên cứu của Bạch công tử.
Vừa vào cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng "ù ù", là tiếng động cơ hơi nước phát ra. Cao Nhất Diệp tập trung nhìn vào, chính giữa phòng nghiên cứu vậy mà lại đặt một cái động cơ hơi nước khổng lồ, trên trục khuỷu của động cơ hơi nước nối liền với một cái búa lớn, đang theo chuyển động của trục khuỷu, cái búa lớn một lên một xuống, làm động tác gõ.
Một đám người đang vây quanh cái máy móc này chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch công tử, Tống Ứng Tinh, Vương Trưng các loại đều ở đó, còn có một đám nghiên cứu sinh và kỹ sư kỹ thuật cao cấp.
Cao Nhất Diệp: "A, cái này ta biết, đây là lần trước trong bản tin ta phát, do Trần Nhị Cẩu phát minh, Tề Thành hiệp trợ hắn chế tạo máy rèn hơi nước, sao lại chuyển đến phòng nghiên cứu rồi?"
Mọi người trong phòng nghiên cứu nghe thấy tiếng của Cao Nhất Diệp, nhao nhao quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Thiên Tôn và Thánh nữ tới, vội vàng hành lễ vấn an.
Bạch công tử đáp: "Cái máy rèn hơi nước này, thiết kế vẫn còn quá đơn sơ. Tuy Trần Nhị Cẩu đã phát minh ra nó, nhưng hắn hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm ở phương diện ứng dụng để làm. Bản thân hắn kiến thức vật lý không đủ để đưa nó lên một tầng cao mới, cho nên chúng ta liền chuyển nó vào phòng nghiên cứu, chuẩn bị tập hợp ý kiến mọi người, lại đem nó làm lợi hại hơn một chút."
Cao Nhất Diệp: "Ồ ồ, thì ra là vậy."
Lý Đạo Huyền mỉm cười, kỳ thực rất nhiều phát minh khoa học đều là như vậy, đưa ra sáng ý ban đầu, thường thường là tầng lớp lao động cơ sở ở tuyến đầu. Nhưng sau khi tầng lớp lao động cơ sở nghĩ ra sáng ý, lại bởi vì năng lực bản thân không đủ, không cách nào thăng hoa nó.
Vì vậy, các nhà khoa học lại ra tay, trên cơ sở thiết kế của người lao động tiến hành cải tiến sáng tạo, nhét vào bên trong một lượng lớn kỹ thuật đen...
Sau đó, đồ vật được nhét kỹ thuật đen, trong lúc vận dụng thực tế, lại có khả năng xuất hiện một ít khuyết điểm kỳ quái, lại do người lao động đưa ra phương án cải tiến mới.
Cái này gọi là "khoa học cơ sở" cùng "khoa học ứng dụng" kết hợp, bổ sung lẫn nhau, cộng đồng thúc đẩy khoa học kỹ thuật đi lên.
Lý Đạo Huyền nhìn thấy bọn họ đang đi trên con đường như vậy, trong lòng rất vui mừng: "Bạch công tử, lần này ta tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một chút về vấn đề tàu hơi nước."
"A?" Bạch công tử quay đầu lại: "Tàu hơi nước làm sao?"
Kỳ thực nhiều năm trước đây, Bạch công tử đã thiết kế ra tàu hơi nước, ở xưởng đóng tàu bến đò Hiệp Xuyên huyện Hợp Dương chế tạo ra, đưa vào tuyến đường thuỷ từ cảng Hiệp Xuyên đến bến đò Vĩnh Tế.
Nhưng bởi vì hàng hải Hoàng Hà không phải rất đáng tin cậy, hạng mục tàu hơi nước cũng liền dừng ở đó, cũng không phát triển thêm nữa.
Lý Đạo Huyền nói: "Tàu Vạn Lý Dương Quang đã thành công từ Hoàng Hà ra biển. Cũng là lúc chúng ta nên suy xét một chút vấn đề tàu biển."