Chương 952: Uy lực của thuyền lớn
Chương 952: Uy lực của thuyền lớn
Lúc này Bạch công tử có chút mơ hồ: "Muốn đóng tàu biển? Chúng ta ở Thiểm Tây, cách biển cả mười vạn tám ngàn dặm, đóng tàu biển có phải hơi..."
Lý Đạo Huyền cười: Quả thực, thời điểm này bắt đầu làm tàu biển, đối với người Thiểm Tây mà nói đúng là có chút khó hiểu.
Nhưng, gạt bỏ tiên thuyền mình ném vào trong hộp, chỉ cân nhắc trình độ khoa học kỹ thuật, năng lực sản xuất của các người tí hon trong hộp mà nói, hiện tại làm tàu biển không tính là sớm, chỉ có thể tính là hơi muộn.
Tàu biển của người phương Tây đã có thể chạy loạn khắp địa cầu, mà kỹ thuật hàng hải của Đại Minh triều vẫn còn tương đối lạc hậu, không nhanh chóng phấn khởi đuổi theo thì sao? Chẳng lẽ phải đợi thiết giáp hạm của phương Tây vả mặt rồi mới bắt đầu đuổi sao?
Vẻ mặt Lý Đạo Huyền trở nên nghiêm túc: "Mọi người vẫn luôn ở Thiểm Tây, không biết tình hình ven biển bên kia, kỳ thực những năm gần đây, hải tặc phương Tây đã hoành hành ngang ngược ở ven biển Đông Nam. Năm ngoái mới đánh một trận "hải chiến Liêu La Loan", trong trận chiến này, bên ta toàn diện lạc hậu ở kỹ thuật đóng tàu, là dựa vào ưu thế về số lượng mới có thể đánh thắng..."
Mọi người: "Hả?"
Tống Ứng Tinh đột nhiên mở miệng nói: "Đúng vậy, tàu biển phương Tây đã rất lợi hại."
Vương Trưng: "Cái này ta cũng có nghe nói qua."
Lý Đạo Huyền: "Ta hy vọng mấy vị tăng tốc, thiết kế ra một chiếc chiến hạm hơi nước lợi hại một chút, sau đó chúng ta thông qua Sử Khả Pháp nghĩ biện pháp, ở khu vực ven biển, xây dựng một xưởng đóng tàu, chuyển kỹ thuật và thiết bị qua đó, thử đóng một chiếc tàu ở bên kia xem sao."
Tống Ứng Tinh: "Thiên Tôn! Cho dù chúng ta có tàu, cũng không có đủ thuỷ thủ, hàng hải và trên sông hoàn toàn khác biệt, phương diện này..."
"Ừm, phương diện này ta cũng sẽ giao cho Sử Khả Pháp nghĩ biện pháp." Lý Đạo Huyền: "Mấy vị tập trung giải quyết vấn đề phương diện kỹ thuật, những vấn đề khác, tự có người khác đi xử lý."
Mấy nhà khoa học hiểu rõ: "Tuân mệnh." --
Thi Lang đang ngồi trên một chiếc thuyền sông, đi về hướng bến tàu An Khánh.
Lúc này đã là cuối hạ, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, nhưng bởi vì thuyền đi trên sông phơi nắng thời gian dài nên vẫn rất nóng, cho nên Thi Lang cũng chỉ mặc một bộ áo ngắn. Mặt trời chiếu lên làn da hơi đen của hắn còn lập loè ánh sáng.
Người lái thuyền liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Công tử gia, thân thể ngài, khác biệt hẳn so với công tử gia bình thường."
Thi Lang cười: "Từ nhỏ đã không thích đọc sách, chỉ thích múa đao lộng kiếm."
Người lái thuyền: "Tuổi còn nhỏ đã ra ngoài chạy loạn khắp nơi, phụ mẫu không lo lắng sao?"
Thi Lang lại cười: "Phụ thân ta là mong ta tạo ra một phen sự nghiệp."
Tổ tiên của Thi Lang tên là Thi Bỉnh, là Bình sự quan thời Nam Tống Cao Tông. Nhưng đến đời phụ thân Tạ Đại Tuyên của Thi Lang, gia đạo đã bắt đầu sa sút.
Tạ Đại Tuyên cảm thấy con trai mặt to trán rộng là tướng mạo quý nhân, cho nên đối với Thi Lang kỳ vọng rất cao, vẫn luôn mong Thi Lang ngày sau có thể trở thành công hầu tướng tướng, chấn hưng phong quang ngày xưa của Thi gia.
Cho nên hắn tuổi còn nhỏ đã bắt đầu ra ngoài lang bạt, phụ thân chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ.
Người lái thuyền nói: "Ồ, muốn làm sự nghiệp a, khó trách phải đi phủ An Khánh."
Hắn lẩm bẩm một câu này, ngược lại khiến Thi Lang chú ý tới: "Làm sao? bên phủ An Khánh có cơ hội?"
Người lái thuyền nói: "Công tử gia không biết sao? Bên An Khánh không thái bình a! thuỷ tặc Hoàng Mai làm loạn, lưu khấu Hà Nam nam hạ, ngay cả Phượng Dương cũng bị đốt thành bình địa. Nơi đó hiện tại chiến sự thường xuyên, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi triều đình đã thay đổi vài vị quan viên đến đó trấn thủ. Hiện tại hữu bố chính sứ ti Vương đại nhân, và một vị họ Sử mới tới, nghe nói là lúc ở Thiểm Tây tiêu diệt phỉ tặc lập được đại công, rất lợi hại."
Thi Lang: "Ê?"
Hắn nghe vậy chẳng những không sợ, ngược lại có chút hưng phấn.
Tự cổ loạn thế xuất anh hùng, bên An Khánh càng loạn, Thi Lang ngược lại càng có cơ hội trở nên nổi bật.
Đang nói chuyện, bến tàu An Khánh đã ở đằng xa.
Từ xa, Thi Lang liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chiếc thuyền lớn.
Thuyền lớn!
Thuyền thật là lớn!
Là cư dân vùng duyên hải Phúc Kiến, Thi Lang có thể coi như tận mắt nhìn thấy thuyền buồm ba cột buồm của người Phất Lang Cơ, nhưng chiếc thuyền buồm đó so với chiếc thuyền trước mắt này còn nhỏ hơn một vòng.
"Oa! Quả nhiên, nơi này thật sự có thuyền lớn. Chu đại thúc không lừa ta." Thi Lang mừng rỡ: "Mau, chèo qua đó, ta muốn lên chiếc thuyền kia xem thử."
Người lái thuyền cười lắc đầu: "Đó là quân hạm, sao có thể để cho người khác tùy tiện lên xem."
Thi Lang: "Ông chèo nhanh lên là được rồi."
Hai người đang nói đến đây, chiếc thuyền lớn kia đột nhiên bắt đầu chuyển động, cũng không thấy nó giương buồm, càng không thấy nó chèo thuyền, nó vậy mà đột nhiên tăng tốc, từ trong bến tàu xông ra ngoài, chạy về hướng thượng du.
Thi Lang sốt ruột: "Ê? Chuyện gì vậy? Ta vừa mới tới, nó sao lại chạy rồi? Mau đuổi theo, mau. Ta thêm tiền cho ông! Thêm tiền! Mau đuổi theo nó."
Người lái thuyền vừa nghe nói thêm tiền, hai tay trong nháy mắt chèo nhanh như bay, chiếc thuyền con như mũi tên bay trên mặt nước.
Thế nhưng...
Chiếc thuyền lớn phía trước càng nhanh hơn, tốc độ trong nháy mắt liền kéo đến hơn hai mươi hải lý, chạy như gió về hướng thượng du.
Thi Lang nhìn chiếc thuyền lớn phía trước càng chạy càng xa, sốt ruột: "Người lái thuyền, trên thuyền ông còn có mái chèo không?"
"Có, ở phía dưới tấm ván phía sau ngươi."
Thi Lang lật tấm ván lên, tìm được mái chèo, dùng sức chèo.
Chiếc thuyền con lúc này càng chạy càng nhanh, nhưng vô dụng, Thi Lang vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc thuyền lớn kia càng ngày càng xa.
"Không thể nào?" Thi Lang: "Thuyền lớn như vậy, không thể nào nhanh như vậy, nó không thể nào nhanh như vậy."
Người lái thuyền dở khóc dở cười: "Nhưng nó chính là nhanh như vậy."
"Đuổi theo, đừng dừng lại, chèo! Ta lại thêm tiền cho ông." Thi Lang rống to: "Đuổi theo."
Sắp không đuổi kịp nữa rồi...
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng hỏa súng, Thi Lang đột nhiên giật mình, lúc này mới phát hiện, chiếc thuyền lớn đã sắp biến mất ở đường chân trời phía xa, hiện tại đã dừng lại, nó đang giao chiến với một đám thuyền nhỏ trên mặt nước.
Người lái thuyền la to: "Là thuỷ tặc Hoàng Mai! Thì ra chiếc thuyền lớn kia là chạy ra ngoài đánh thuỷ tặc Hoàng Mai, khó trách vừa rồi nó lại chạy nhanh như vậy."
"Chèo qua đó!" Thi Lang mừng rỡ: "Cơ hội xem thuỷ chiến ở cự ly gần không nhiều đâu."
Người lái thuyền: "Công tử gia đừng nói giỡn, chèo qua đó là quá nguy hiểm."
Thi Lang: "Sợ nguy hiểm còn làm binh gì?"
Người lái thuyền: "Ta không phải binh a!"
Thi Lang lấy ra hết lộ phí phụ thân cho hắn, một túi bạc, xoạt một tiếng ném hết cho người lái thuyền: "Chèo qua đó, đều là của ông."
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu.
Người lái thuyền vừa nhìn thấy phân lượng túi bạc kia, cmn, ta còn sợ cái rắm nguy hiểm? Xông lên a.
Rất nhanh, bọn họ liền càng ngày càng gần.
Phía trước có ba chiếc thuyền buồm đang bị một đám thuyền nhỏ của thuỷ tặc bao vây, mà chiếc thuyền lớn kia đang ở bên cạnh thuyền buồm đuổi đánh thuyền tặc, chỉ thấy chiếc thuyền lớn kia xoay người va chạm lung tung, hỏa súng trên mạn thuyền vang lên, đánh vô cùng náo nhiệt.
Thủy tặc bị đánh đến hoa rơi nước chảy, tan tác như chim tan.
Thi Lang hưng phấn đến mức nhảy dựng lên: "Mẹ nó, lợi hại! Thuyền lớn lợi hại! Chiếc thuyền lớn này mang đi đánh thuyền buồm ba cột buồm của người Phất Lang Cơ cũng không rơi xuống hạ phong, quá mạnh, quá mạnh a."
Đang gào thét vui vẻ thì tiếng nước vang lên ào ào, một tên thuỷ tặc đột nhiên từ dưới nước chui ra, hai tay bám vào mạn thuyền, lộn người một cái, nhảy lên thuyền.