Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 954 - Chương 954: Huyết Chiến Vịnh Liêu La

Chương 954: Huyết chiến vịnh Liêu La Chương 954: Huyết chiến vịnh Liêu La

Thi Lang chạy vài vòng trên thuyền, ba mươi hai khẩu đại pháo trên thuyền, khiến hai mắt hắn sáng rực, số lượng pháo này, hoàn mỹ nghiền ép chiến thuyền ba cột buồm của người Phất Lang Cơ. Hơn nữa sức vận chuyển hàng hóa của chiếc thuyền này, nghiền ép chiến thuyền lớn của người Hà Lan.

Cho dù là hoả lực hay là sức vận chuyển, đều vượt qua chiến thuyền phương Tây cùng thời kỳ.

"Lợi hại quá, loại thuyền lớn này nếu có mười mấy chiếc, có thể đánh tới tận tổng bộ của Công ty Đông Ấn Độ."

Thi Lang kích động không thôi.

Giang Thành và Thiết Điểu Phi không khỏi kinh ngạc nói: "Công ty Đông Ấn Độ? Là cái gì?"

Thi Lang thở dài nói: "Là công ty mà người Phất Lang Cơ thành lập ở Nam Dương, trên danh nghĩa tuy là công ty, nhưng trên thực tế lại là tổng bộ hải quân, người phương Tây lái thuyền lớn vượt vạn dặm mà đến, không ngừng dòm ngó khu vực ven biển Đông Nam của nước ta. Hiện tại bọn họ đã xây dựng căn cứ trên đảo Di Châu... Nếu không sớm tiêu diệt bọn họ, e rằng đảo Di Châu sẽ bị người phương Tây chiếm mất."

Giang Thành và Thiết Điểu Phi đều là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, không khỏi ngẩn người: "Người phương Tây có thể lợi hại như vậy sao? Không đến mức đó chứ, người phương Tây có thể có bao nhiêu người? Đại Minh ta tùy tiện phái ra một đội quân, là có thể đánh cho bọn họ sống dở chết dở."

Thi Lang: "Hai vị cũng nên tìm hiểu thêm về tình hình ven biển đi."

Kỳ thật không chỉ có hắn nghĩ như vậy, trong lòng Lý Đạo Huyền cũng có ý nghĩ tương tự: Không được, ngay cả người của thôn Cao Gia ta cũng đều không nắm rõ tình hình, xem ra, ta phải giảng giải cho bọn họ biết người phương Tây lợi hại như thế nào.

Chuyện này phải nói như thế nào đây?

Ha!

Cách tốt nhất, đương nhiên chính là điện ảnh.

[Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh] đã mang đến ảnh hưởng to lớn cho địa bàn do thôn Cao Gia kiểm soát, muốn để cho bọn họ đề cao cảnh giác với người phương Tây, biện pháp tốt nhất, đương nhiên là làm thêm một bộ phim tương tự, phải để cho bọn họ nhìn thấy dã tâm của người phương Tây, cũng như thành tựu mà người phương Tây đạt được về mặt kỹ thuật, mới có thể khiến mọi người coi trọng.

Lý Đạo Huyền nhảy lên trên thùng gỗ có viết hai chữ "Bồ Châu", tầm nhìn xoẹt một cái nhảy đến "Văn phòng minh tinh Thế giới phồn hoa" ở Bồ Châu.

Vừa mới chuyển đến, liền thấy Lão Nam Phong đang túm lấy cổ áo Trần Thiên hộ: "Ngươi lại đây, diễn cho tử tế vào, đừng có mà chạy trốn khắp nơi."

Trần Thiên hộ: "Nam Phong ca tha mạng, tha mạng a, đừng bắt ta diễn Hoàng Đài Cát, cầu xin ngươi."

Lão Nam Phong: "Ngươi là ngày đầu tiên ở dưới trướng ta sao? Không biết ta tâm ngoan thủ lạt hay sao? Tha mạng? Tha mạng con khỉ! Cho ngươi năm phút thay trang phục của Hoàng Đài Cát, đổi kiểu tóc, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Sát khí của Lão Nam Phong vừa được thả ra, Thường Uy cũng phải quỳ xuống.

Trần Thiên Hộ không dám phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu, thay trang phục.

Đúng lúc này...

Thiên Tôn đến, hình thêu Thiên Tôn trên ngực Lão Nam Phong mở miệng: "Xin chào các đồng chí."

Tất cả mọi người vội vàng đồng thanh đáp: "Tham kiến Thiên Tôn!"

Lý Đạo Huyền: "Lão Nam Phong, ta muốn quay một bộ phim về hải chiến."

"Phim về thuỷ chiến?" Lão Nam Phong vừa nghe thấy câu này, lập tức khó xử nói: "Cái này... Phải quay như thế nào? Người ở đây của ta, đều là vịt lên cạn a."

"Cái này à..." Lý Đạo Huyền: "Ta sẽ để Bạch Diên phái thuỷ quân đến phối hợp với ngươi diễn xuất, bên ngươi cần phải làm chính là, tìm người viết một kịch bản hay một chút, biên soạn câu chuyện ra."

Lão Nam Phong: "Vâng, vậy thì không thành vấn đề, không biết Thiên Tôn muốn quay trận thuỷ chiến nào? Là trận chiến Xích Bích? Hay là Hàn Tín - trận chiến sông Duy Hà? Chu Nguyên Chương, Trần Hữu Lượng - thuỷ chiến hồ Bà Dương?"

"Đều không phải!" Lý Đạo Huyền nói: "Ta muốn quay hải chiến vịnh Liêu La."

Lão Nam Phong: "???"

Tất cả mọi người có mặt: "???"

Hải chiến Liêu La Loan cũng chỉ mới xảy ra được hai năm, người ở nội địa phần lớn đều còn chưa biết đến trận chiến này.

Lý Đạo Huyền chỉ đành giới thiệu đơn giản một chút: "Đây là một trận hải chiến giữa thuỷ sư nhà Minh, và người Hà Lan..."

Y vừa mới dứt lời, Trần Thiên hộ ở bên cạnh hai mắt sáng lên: "Nhân vật phản diện trong bộ phim này, là người phương Tây?"

Lý Đạo Huyền: "Đúng vậy!"

Trần Thiên Hộ mừng rỡ: "Ha ha ha ha, ta không thể nào diễn vai người phương Tây được, ha ha ha ha, ta không thể nào diễn vai người phương Tây được, cho dù viết kịch bản như thế nào, lần này cũng sẽ không phải là ta diễn vai phản diện, ha ha ha ha."

Lý Đạo Huyền: "Trong phim có một tên hải tặc làm tay sai cho người phương Tây, hải tặc đại hán gian này tên là Lưu Hương."

Trần Thiên Hộ: "!!!"

Lão Nam Phong: "Ồ? Hải tặc đại hán gian? Tay sai của người phương Tây sao?"

Nói xong câu đó, ánh mắt của Lão Nam Phong chuyển về phía Trần Thiên hộ.

Trần Thiên hộ: "Đừng mà, đừng mà! Đừng mà a a a a a!"

Tiếng kêu thê lương, vang vọng trong văn phòng minh tinh.

Người nghe thấy đều rơi lệ.

Tối hôm đó, mấy vị tú tài nghèo được "Văn phòng minh tinh Thế giới phồn hoa" thuê làm biên kịch, bắt đầu nỗ lực công tác, biên soạn câu chuyện, viết kịch bản, xây dựng nhân vật...

Mà cùng lúc đó, Lý Đạo Huyền lại gọi điện thoại cho Thái Tâm Tử: "Lão Thái, mô hình chiến thuyền lớn thời đại hàng hải của Tây Ban Nha, chỗ cậu chắc là có sẵn chứ?"

"Có chứ! Đương nhiên là có sẵn, thứ này mà tôi cũng không có, thì còn bán mô hình cái gì nữa."

"Tốt lắm, thứ này cho tôi 11 chiếc."

Thái Tâm Tử kinh ngạc nói: "Cậu nói muốn 10 chiếc, hoặc là 12 chiếc ta đều có thể hiểu được, 11 chiếc này là có ý gì? Ngụ ý cậu là một lão quang côn sao?"

Lý Đạo Huyền: "Tôi và cậu không giống nhau, độc thân vui vẻ, còn cậu lại phải khúm núm dưới váy vợ mình."

Thái Tâm Tử: "Cậu hiểu cái rắm, trong nhà tôi mới là lão đại, tôi ra lệnh một tiếng, cô ấy lập tức ngoan ngoãn nấu cơm giặt giũ, nửa câu oán hận cũng không dám nói."

Lý Đạo Huyền đang muốn thổ tào hắn một câu, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng kêu thảm thiết...

Yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị...

Mấy giây sau, một bé gái non nớt bắt máy: "Chú Lý, ba cháu đang bị đánh. Mẹ cháu nói ba cháu trang bức, muốn dạy dỗ ba cháu. Tai của ba cháu đều bị véo thành hình xoắn rồi."

Lý Đạo Huyền: "Phốc ha ha ha!"

Bé gái: "Trang bức là có ý gì ạ?"

Lý Đạo Huyền: "Đó là lời nói xấu xa không dễ nghe, ba cháu chính là bởi vì nói lời nói xấu xa như vậy, cho nên mới bị mẹ cháu dạy dỗ, cháu đừng học theo nhé, nếu không mẹ cháu cũng sẽ dạy dỗ cháu đấy."

Bé gái: "Oa, vậy cháu không học theo đâu."

"Ngoan!"

Ngày hôm sau, mười một mô hình chiến thuyền lớn của Tây Ban Nha được đưa đến, đều là "mô hình tĩnh", bên trong không có động cơ pin mặt trời gì cả.

Bởi vì Lý Đạo Huyền cũng không phải là thật sự muốn dùng những chiếc thuyền này để đánh nhau, chỉ đơn thuần là dùng để quay phim, làm đạo cụ bối cảnh mà thôi.

Đạo cụ đã vào chỗ...

Các vị tú tài nghèo làm biên kịch ở dưới sự chỉ điểm tận tay của Lý Đạo Huyền, cũng đã viết xong kịch bản.

Nhân vật chính của câu chuyện, được thiết lập là một thiếu niên sống ở ven biển đảo Di Châu, vốn dĩ cuộc sống rất yên bình. Bỗng một ngày, người Hà Lan lái những chiếc thuyền buồm khổng lồ đến ngôi làng nhỏ nơi cậu sinh sống, tàn sát tất cả nam nữ già trẻ trong làng, đốt sạch ngôi làng. Sau đó xây dựng một tòa thành, tên là thành phố San Salvador.

Cậu bé may mắn trốn thoát khỏi ngôi làng, nhặt về một mạng.

Trốn đến đại lục, gia nhập thuỷ sư triều đình.

Không lâu sau, người Hà Lan lại nhòm ngó Phúc Kiến Kim Môn, dưới sự dẫn đường của tên hải tặc Lưu Hương, người Hà Lan lái 11 chiếc thuyền buồm lớn, hùng hổ xông đến.

Một trận đại hải chiến, chính thức mở màn!

Tên phim "Huyết chiến vịnh Liêu La".
Bình Luận (0)
Comment