Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 967 - Chương 967: Các Ngươi Đã Được Khôi Phục Thân Phận Tự Do

Chương 967: Các ngươi đã được khôi phục thân phận tự do Chương 967: Các ngươi đã được khôi phục thân phận tự do

Các cô nương thanh lâu kiến thức uyên bác, biết rõ làm quản lý trong hợp tác xã này có ý nghĩa như thế nào.

Có nghĩa là - giàu có!

Bọn họ ở thanh lâu cũng từng tiếp đãi thương nhân buôn tơ lụa, những thương gia giàu có mở xưởng tơ lụa, kẻ nào kẻ nấy đều giàu có hơn cả quan lại. Cho dù không phải cổ đông lớn, chỉ là một tiểu quản sự, tiểu chưởng quầy trong xưởng tơ lụa, cũng đều đeo vàng đội bạc, ra tay hào phóng vô cùng.

Những người này, trước kia là đối tượng mà các cô nương thanh lâu cần phải nịnh bợ.

Bây giờ...

Sử Khả Pháp lại nói, muốn để bọn họ đảm nhiệm loại vai trò này.

Phú quý như vậy, có nhận nổi hay không đây?

Chờ đã, đừng vội mừng.

Các cô nương thanh lâu đột nhiên nhớ tới một chuyện, những quản sự, chưởng quầy trong xưởng tơ lụa giàu có, là bởi vì bọn họ là người tự do, bọn họ làm việc có thể nhận được tiền công.

Nhưng bản thân mình thì khác, mình là bán thân, là nô lệ!

Tiền mình làm được, đều phải giao cho chủ nhân.

Giống như bọn họ ở thanh lâu kiếm tiền cũng không chậm, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là có thể móc từ trong tay một vị quan to quý nhân tới mấy chục lượng bạc. Nhưng có tác dụng gì? Đều bị Lê Viên lấy đi hết.

Đây chính là nỗi bi ai của nô lệ.

Các cô nương vừa nghĩ tới đây, Sử Khả Pháp liền mở miệng nói: "Nếu như nguyện ý ở lại đây quản lý hợp tác xã dâu tằm thì không cần phải đi Thiểm Tây nữa, bổn quan sẽ ở đây xé bỏ khế ước bán thân của các cô."

Các cô nương nghe vậy, đều giật mình kinh hãi.

Rất nhiều cô nương thiếu chút nữa buột miệng nói: "Ta nguyện ý."

Tuy nhiên, bọn họ cũng đều là người tinh ranh, loại thời điểm này, nhất định không thể quá nhanh chóng lộ diện, phải ổn định một chút, bên trong rất có thể có hố, nhất định phải nghe Sử Khả Pháp nói xong mới được.

Sử Khả Pháp tiếp tục nói: "Bản quan đoán được, các cô phần lớn đều muốn ở chỗ này lập tức xé bỏ khế ước bán thân. Thế nhưng, bản quan không thể không nói cho các cô biết, bất kể là tính an toàn, hay là tiền đồ phát triển về sau, ở lại nơi này đều không bằng đi Thiểm Tây. Bên Thiểm Tây đã bình định được nạn phỉ, có chế độ quản lý tiến bộ và bầu không khí xã hội hài hòa. Mà bên An Khánh này, tất cả đều còn đang bắt đầu lại từ đầu, nơi này thủy tặc Hoàng Mai chưa dẹp yên, bát đại sơn tặc cũng luôn luôn quấy phá, quan viên nơi đây mạng lưới chằng chịt, không giống như bên Thiểm Tây bọn ta xử lý công vụ có thể một lời quyết định, hơn nữa vật tư nơi đây cũng không sung túc..."

Các cô nương kinh ngạc, thầm nghĩ: Giang Nam phồn hoa, sớm đã vượt qua Tây Bắc rất xa rồi? Bất kể là tiến bộ về chính trị, hay là giải phóng tư tưởng ý thức, Giang Nam đều có thể bỏ xa Thiểm Tây mấy con phố. Còn về vật tư, vậy càng là Giang Nam chiếm ưu thế hơn nhiều.

Hồ Quảng thục, thiên hạ đủ*!

Bên Thiểm Tây lấy gì ra so sánh vật tư với An Khánh?

Bọn họ có vẻ nghe không hiểu Sử Khả Pháp đang nói gì nữa.

Sử Khả Pháp: "Tổng kết lại, bản quan đã nói hết những gì cần nói rồi, muốn đi Thiểm Tây hay là muốn ở lại nơi này, các cô tự mình quyết định đi. Đúng rồi... hợp tác xã cũng không cần tới hơn một trăm người quản lý, nhiều nhất chỉ có thể giữ lại mười người. Cho nên, muốn ở lại cũng không dễ dàng đâu, cần phải dựa vào bản lĩnh của bản thân, cạnh tranh vào vị trí."

Tuyết Nhi và Trần Viên Viên nghe đến đây, cũng không nhịn được kinh ngạc vạn phần.

Không ngờ...

Sẽ có chuyện như vậy?

Trần Viên Viên nhỏ giọng nói: "Tuổi muội còn nhỏ, nhất định là không thể ở lại làm quản lý."

Nàng năm nay mới mười hai tuổi, không có khả năng làm quản lý, điểm tự mình biết mình này vẫn là có.

Tuyết Nhi lại do dự.

Thiểm Tây nàng thật sự không muốn đi, cảm thấy bên kia giống như ổ yêu quái. Nếu như có thể ở lại nơi này, đặc biệt là xé bỏ khế ước bán thân, như vậy có thể trong nháy mắt thoát khỏi uy hiếp của yêu quái rồi.

Tuyết Nhi: "Ta phải đi thử xem, nếu như hắn thật sự xé bỏ khế ước bán thân của ta, nói không chừng chuyện yêu quái, chỉ là chúng ta tự mình lo lắng suông! Như vậy ta cũng có thể yên tâm nhìn Viên Viên muội muội đi Thiểm Tây."

Trần Viên Viên gật đầu: "Tỷ tỷ đi thử xem đi."

Thế là, một phen tuyển chọn tại chỗ bắt đầu.

Sử Khả Pháp tự mình làm người phỏng vấn, kiểm tra học vấn của các cô nương. Cầm kỳ thi họa cùng thơ ca từ phú đương nhiên là không thi, chủ yếu là khảo nghiệm công phu viết viết tính tính của họ, có thể tính toán rõ ràng sổ sách hay không, đây mới là mấu chốt.

Sau khi kiểm tra một phen, Tuyết Nhi không ngoài dự đoán lấy được vị trí thứ nhất.

Nàng không chỉ viết viết tính tính xuất chúng, hơn nữa bởi vì từ nhỏ trong nhà trồng dâu nuôi tằm, cho nên nàng rõ như lòng bàn tay một loạt quy trình đối với trồng dâu nuôi tằm ươm tơ dệt vải, là người được chọn lý tưởng nhất để làm xã trưởng hợp tác xã.

Cuối cùng, bao gồm cả Tuyết Nhi trong đó, mười cô nương ở lại.

Trước mặt các cô nương, Sử Khả Pháp lấy ra cái hộp đựng khế ước bán thân, từ bên trong chọn ra mười tờ: "Bây giờ bản quan liền xé bỏ chúng, từ hôm nay trở đi, các cô khôi phục thân phận tự do, không còn là nô lệ nữa."

Mười cô nương khẩn trương nhìn chằm chằm khế ước bán thân trong tay hắn.

Lúc này vẫn là Tuyết Nhi dũng cảm nhất, mở miệng hỏi: "Sử đại nhân, tiểu nữ tử có một việc không rõ, còn xin đại nhân chỉ giáo."

Sử Khả Pháp: "Ồ? Cô hỏi đi!"

Tuyết Nhi: "Mua chúng tôi là Tần vương phủ, ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động, đặc biệt phái thái giám tới Lê Viên để quản chuyện này. Cả thiên hạ đều biết chúng tôi là Tần vương thế tử mua về làm thiếp thất. Khế ước bán thân này không ở trong tay quản sự của Tần vương phủ, làm sao lại đến tay ngài? Ngài xé nó, chuyện này có tính toán được không? Vạn nhất ngày nào đó quản sự của Tần vương phủ tìm tới cửa, nói ngài tự tiện xé bỏ khế ước bán thân, Tần vương thế tử không vui, lại muốn bắt chúng tôi trở về, vậy phải làm sao?"

Nàng hỏi ra một loạt vấn đề này, Sử Khả Pháp cũng không nhịn được ngẩn người ra.

Thiên Tôn mẫu thuỷ chiến bên cạnh vẫn luôn đứng không nói gì, không xen vào, cũng không nhịn được mỉm cười: Thú vị, cô gái này suy xét vấn đề rất toàn diện.

Không sai, thời đại này lấy đâu ra khế ước tinh thần tốt như vậy? Khế ước bán thân chẳng qua chỉ là một hình thức, nếu như Tần vương phủ không nói đạo lý, không để ý hình thức này, cưỡng ép ỷ thế hiếp người, lại bắt bọn họ đi, vậy khế ước bán thân này có hay không, có khác biệt gì?

Thậm chí nói khó nghe một chút, hoàng thượng tùy thời có thể giúp Tần vương phủ bổ sung mấy tờ khế ước bán thân, ai còn dám nói nửa chữ không? Có vị quan viên nào dám vì mấy nữ tử thanh lâu mà đối nghịch với hoàng thượng?

Sử Khả Pháp giơ cái hộp đựng khế ước bán thân lên, nói: "Bản quan đã có thể lấy được cái hộp này, đã nói lên Tần vương thế tử và bản quan là cùng phe, nếu bản quan xé nó, Tần vương thế tử nhất định sẽ thừa nhận."

"Bản quan biết, các cô đã quen nhìn thế gian đen tối, trước kia chưa từng gặp qua ánh sáng, cho nên không dám tin tưởng cái gì hết. Nhưng, đã sống trong thế giới đen tối lâu như vậy rồi, vậy thì ngại gì mà không to gan một chút? Tin tưởng bản quan một lần thì có làm sao? Cho dù tin tưởng sai lầm, về sau cuộc sống cũng sẽ không tồi tệ hơn được nữa."

Tuyết Nhi khẽ khom người hành lễ, không nói gì nữa.

Chỉ thấy Sử Khả Pháp cầm lấy mười tờ khế ước bán thân kia, dùng sức xé một cái.

Rách nát!

Đây chỉ là mười tờ giấy, không phải một trăm tờ chồng lên nhau, nhẹ nhàng xé một cái liền rách ra, hắn xoẹt xoẹt xoẹt, hai ba lần, xé nát bấy khế ước bán thân, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các cô đã được khôi phục thân phận tự do."

~~

Hồ Quảng: Tên gọi tắt của hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam. Câu thành ngữ này dùng để chỉ sự màu mỡ của đất đai ở Hồ Nam và Hồ Bắc. Câu thành ngữ này ý nói chỉ cần lương thực hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam chín thì cả nước sung túc.
Bình Luận (0)
Comment