Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 968 - Chương 968: Tên Mật Mã Hành Động: "Tưởng Cán Trộm Sách"

Chương 968: Tên mật mã hành động: "Tưởng Cán trộm sách" Chương 968: Tên mật mã hành động: "Tưởng Cán trộm sách"

Sử Khả Pháp vừa mới xé bỏ khế ước bán thân, còn chưa kịp nói thêm hai câu.

Bên ngoài liền có một gia đinh chạy vào, lớn tiếng gọi: "Lão gia, đại sự không ổn, Tảo Địa Vương dẫn quân công kích huyện Tiềm Sơn. Dân đoàn trong huyện liều chết chống cự, tử thủ thành trì. Tảo Địa Vương phái tâm phúc dưới trướng là Đại Đảm Vương, ở ngoài thành khuyên bá tánh trong thành mở cửa thành đầu hàng, gia nhập vào đám lưu khấu, khiến cho lòng người trong thành hoang mang."

Nghe ba chữ "Tảo Địa Vương", Sử Khả Pháp ngược lại không có phản ứng gì.

Lý Đạo Huyền bên cạnh lại cười nói: "Hắn lại tới nữa sao?"

Dân đoàn thôn Cao Gia lần trước giao thủ với Tảo Địa Vương vẫn là ở Võ Quan.

Hơn nữa, lúc đó cũng là do Đại Đảm Vương ra mặt, khuyên binh sĩ dân đoàn trong Võ Quan đầu hàng, gia nhập vào đại quân tặc khấu.

Không nghĩ tới trong nháy mắt, chuyện này lại tái diễn ở huyện Tiềm Sơn.

Lý Đạo Huyền cũng không nhịn được cảm thán một tiếng: Giang hồ cố nhân a!

Sử Khả Pháp không có thời gian cảm thán, đã vén vạt áo bào quan, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Sử Khả Pháp đi về hướng doanh trại của dân đoàn.

Lý Đạo Huyền trái lại lười nhác đi theo, y là loại hình thuỷ chiến, lại không phải loại lục chiến xương bằng thép, không cần thiết phải đi góp vui ở huyện Tiềm Sơn, y chỉ xoay người sang phía đám cô nương trong viện, nhất là Tuyết Nhi, mỉm cười nói: "Tuyết Nhi cô nương, cô và Trần Viên Viên, vẫn luôn lo lắng đề phòng cái gì đó sao?"

Tuyết Nhi sợ giật nảy mình.

Trần Viên Viên cũng khẩn trương rụt người về sau.

Lý Đạo Huyền mỉm cười nói: "Bất kể các cô đang lo lắng cái gì, đều không cần lo nữa, ở đây rất an toàn, ở Thiểm Tây sẽ càng an toàn hơn, các cô nhất định có thể sống cuộc sống mà mình muốn."

Nói xong, y xoay người đi ra khỏi sân.

Để lại hai cô nương mặt mũi mờ mịt... --

Thịnh Kinh, hoàng cung Kim quốc.

Không lâu trước đó, Hoàng Đài Cát phế bỏ tên tộc cũ "Chư Thân" (Nữ Chân), lại lần nữa tự mình đặt tên cho tộc nhân của mình là "Mãn Châu".

Lúc này quốc lực Kim quốc đang trên đà phát triển mạnh mẽ, đánh trận nào thắng trận đó, bất kể là đối với Mông Cổ, đối với Đại Minh, đối với Triều Tiên, thậm chí là đối với La Sát quốc ở phía bắc xa xôi hơn, bọn họ cũng không hề kém cạnh, khiến cho dã tâm của Hoàng Đài Cát tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng, gần đây có một vấn đề lớn khiến hắn phiền não, nếu như không giải quyết được, lần sau tấn công Đại Minh, liền phải cẩn thận một chút.

"Đa Nhĩ Cổn!" Hoàng Đài Cát vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chuyện xe sắt lao thẳng về phía trước, ngươi có nói dối nửa câu nào không? Sẽ không phải là vì che giấu thất bại của bản thân, cố ý bịa chuyện đấy chứ?"

Đa Nhĩ Cổn trẻ tuổi đang đứng ở phía dưới, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân: "Ta không bịa chuyện lừa người! Nhạc Thác cùng đi với ta, hắn cũng bị xe sắt kia đánh cho không còn cách nào."

Nhạc Thác lập tức đứng dậy: "Là thật, xe sắt quá lợi hại, chúng ta nghĩ không ra biện pháp đối phó với nó."

Hoàng Đài Cát: "Nếu như các ngươi nói đều là sự thật, vậy thứ đó ở trên thảo nguyên bằng phẳng lao thẳng về phía trước, quả thật rất khó địch nổi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra, dẫn nó đến khu vực đầm lầy, hoặc là địa hình núi non hiểm trở, khiến cho nó không chạy nổi, sau đó leo lên xe, mở cửa xe ra giết chết người bên trong."

Chúng tướng Kim quốc cùng nhau gật đầu: "Cũng chỉ có biện pháp này."

Hoàng Đài Cát: "Còn có một biện pháp, chính là lấy xe sắt trị xe sắt."

Chúng tướng: "Hả?"

Hoàng Đài Cát: "Chúng ta học được từ người Hán biện pháp chế tạo hoả pháo, bây giờ lại ngại gì mà không học tập từ người Hán biện pháp chế tạo xe sắt?"

Chúng tướng: "Cái này... Cái này phải học như thế nào?"

Hoàng Đài Cát lấy ra một quyển [Tam Quốc Diễn Nghĩa], xoạt xoạt lật một hồi, rất nhanh liền lật tới chương "Tưởng Cán trộm sách".

Hắn chỉ vào trang này, nói với tất cả các tướng sĩ: "Đã bảo các ngươi xem nhiều binh thư, quyển [Tam Quốc Diễn Nghĩa] này ghi lại tất cả kỳ mưu diệu kế trên đời, nhìn xem, biện pháp học tập chế tạo xe sắt đều viết ở đây."

Chúng tướng: "???"

Hoàng Đài Cát: "Đi tìm Khổng Hữu Đức, để hắn tìm thuộc hạ lanh lợi một chút, giả trang thành người Đại Minh, lén lút vào trong Đại Minh, tìm được thợ thủ công chế tạo xe sắt, kết giao bằng hữu với hắn. Sau đó chuốc say người đó, trộm cắp bản vẽ chế tạo xe sắt."

Chúng tướng mừng rỡ: "Cách hay!"

Nhạc Thác giơ tay: "Thần có ý kiến! Thuộc hạ của Khổng Hữu Đức đều cạo đầu, liếc mắt một cái sẽ bị người ta nhìn thấy cái trán nhẵn bóng, không lẻn vào Đại Minh trộm sách được."

Mọi người: "..."

Vấn đề này rất nan giải!

Hoàng Đài Cát: "Chẳng lẽ không tìm ra một tên nào chưa cạo đầu sao?"

Nhạc Thác giơ tay: "Năm đó lúc Khổng Hữu Đức đầu hàng, chính miệng ngài nói với hắn, không cạo đầu chính là biểu thị không thật lòng đầu hàng. Thế là Khổng Hữu Đức cùng tất cả thuộc hạ của hắn đều cạo đầu."

Mọi người: "..."

Lần này càng nan giải hơn!

Hoàng Đài Cát tức giận: "Chẳng lẽ không tìm ra một tên gian tế nào chưa cạo đầu sao?"

Hoàng Đài Cát cùng mọi người tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một tên chưa cạo đầu trong số quân Minh đầu hàng, người này tên là Bân Thắng, biết chữ, người lại lanh lợi, đúng là nhân tuyển tốt nhất để vào triều Đại Minh làm gian tế.

Bân Thắng rất nhanh liền xuất phát, mang theo một túi "kinh phí hoạt động" mà Hoàng Đài Cát tự mình đưa cho gã, còn mang theo một đội hỗ trợ mười người, mang theo kỳ vọng của toàn bộ Kim quốc, bắt đầu hành động "Tưởng Cán trộm sách".

Hoàng Đài Cát đã thông qua gian tế mà mình sắp xếp trong người Mông Cổ, biết được những cỗ xe sắt lớn kia đến từ Thiểm Tây, thế là Bân Thắng liền vượt ngàn dặm xa xôi, hướng về phía Thiểm Tây mà đi...

Thời này muốn vượt qua biên giới quốc gia cũng không phải chuyện khó, Bân Thắng tùy tiện tìm một chỗ hẻo lánh, nhẹ nhàng liền chui vào trong lãnh thổ Đại Minh, gã và mười người đội hỗ trợ vốn dĩ là người Hán, ngược lại không cần ngụy trang quá nhiều, chỉ cần giống như người "chạy nạn" bình thường mà đi đường là được.

Gặp người hỏi thăm, liền nói mình cùng một đám người này đến từ biên cảnh Liêu Đông, trong thôn bị Kiến Nô phá huỷ, chỉ còn lại mười một người này, vất vả lắm mới trốn thoát trở về.

Loại người này lúc bấy giờ ở Liêu Đông rất nhiều, một lượng lớn chạy về phía nội địa, hình thành làn sóng người di cư rất lớn, cho nên bọn họ rất dễ dàng liền trà trộn vào trong đội ngũ người di cư, một đường gian nan, tiến vào quan ải, lại lén lút, liền vượt qua Thái Hành sơn, đến địa phận Sơn Tây.

"Nghe nói Sơn Tây của Đại Minh rất loạn, lưu khấu ở đây quấy phá nhiều năm, khiến cho dân chúng lầm than, chúng ta đi qua nơi này nhất định phải cẩn thận, đừng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, đã bị lưu khấu giết chết." Bân Thắng cùng một đám người đều cải trang thành bộ dạng nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến mức cơm cũng không có mà ăn, như vậy mới có thể phòng ngừa bị lưu khấu tập kích.

Sau đó giả vờ dáng vẻ rất thống khổ gian nan, chậm rãi đi vào địa phận Sơn Tây.

"Nhìn xem, phía trước bụi đất bay mù mịt." Một tên lính trong đội hỗ trợ nhỏ giọng nói: "Xem ra giống như có rất nhiều người đang di chuyển."

Bọn họ còn tưởng rằng gặp phải lưu khấu, vội vàng trốn vào trong rừng cây, sau đó mượn sự che chắn của rừng cây, cẩn thận từng li từng tí sờ soạng về phía trước, đi một hồi lâu, cuối cùng cũng tới nơi bụi đất bay mù mịt, từ trong rừng cây thò đầu ra nhìn.

Ơ?

Không phải lưu khấu, mà là một đội ngũ thi công cực lớn đang làm đường.
Bình Luận (0)
Comment