"Chủ thớt ác quá, dám lắp bánh xe phía dưới mô hình Sùng Lâm Thế Gia, xem ra chắc còn có động cơ điện nữa, chắc có lẽ có thể điều khiển từ xa. Mô hình như vậy hoàn toàn không có giá trị sưu tầm gì, hoàn toàn là châm biếm."
"Không không không, mọi người nắm sai trọng điểm rồi, video này bao quát từ trên xuống, ống kính xuyên thẳng vào thôn, sau đó tập trung trên người ông lão này, chuyển tiếp video làm quá tuyệt, ống kính kéo đến cuối cùng, ở giữa không hề có vết tích chuyển tiếp, sao mà làm được nhỉ?"
"Đúng vậy! Ông lão chắc là diễn viên thật, nhưng ống kính video chiếu đến cuối cùng, lại rơi vào ông lão đang ngồi trong một mô hình đan giỏ tre, trình độ của video này làm quá cao."
"Đây là nguyên nhân tôi vẫn luôn theo dõi video của chủ thớt, người ta không phải là đặc hiệu năm xu."
"Đoạn ông lão đan giỏ tre phía sau cũng là công phu thật, ông lão này không phải đang diễn, ông ấy thật sự đang đan giỏ tre."
"Giỏ tre đan đẹp thật, tôi muốn mua."
"Giỏ tre mua ở đâu không được?"
"Tôi muốn mua không phải giỏ tre bình thường, là giỏ tre của vương quốc tí hon."
Lý Đạo Huyền xem mọi người bàn luận, đột nhiên trong đầu nảy số, thú vị, ta tìm công việc cho thợ điêu khắc đã giúp cho họ phát tài, thợ rèn, thợ mộc, thợ giấy trong thôn cũng bởi vì cung cấp lao động cho các thôn dân khác trong thôn mà được thưởng thêm ngoài ngạch, hiện tại là lúc quan tâm đến lão thôn trưởng rồi.
Y nói với bên trong hộp: "Nhất Diệp, đến chỗ thôn trưởng cầm mấy món đồ làm từ tre như giỏ tre, rỏ tre, ghế tre qua đây, ta muốn lấy cho bằng hữu khác chơi."
Cao Nhất Diệp vội vàng đi ngay, nói rõ mục đích đến với thôn trưởng, lão nhân gia liền mừng rỡ, không nghĩ tới mấy vật nhỏ bé của mình lại được thiên tôn ưu ái, còn muốn đưa cho thần tiên khác chơi, đương nhiên là đưa lên rồi.
Sau đó, rất nhanh, Lý Đạo Huyền thò tay vào trong hộp, rất cẩn thận cầm ra một đống cung phụng phẩm từ bên người thôn trưởng.
Bản thân thôn trưởng chỉ cao 0,8 xăng-ti-mét, rổ tre hắn đan ra đường kính chỉ mới 2 mi-li-mét, giỏ tre kích thước cũng gần vậy, ghế tre thì dài 3 mi-li-mét, chỉ có ghế nằm thì hơi to hơn, khoảng 1 xăng-ti-mét.
Một đống vật phẩm từ tre nhỏ xíu đặt ở trong lòng bàn tay y trông rất dễ thương.
Lý Đạo Huyền chỉnh lý một chút video, đem video vừa rồi mình thò tay vào lấy ra đồ vật đăng lên TikTok, lại treo lên giỏ bán hàng: "Đồ dùng làm từ tre lấy từ trong vương quốc tí hon, do thôn trưởng vương quốc tí hon tự tay chế tạo, công nghệ mini, mị lực của văn hóa truyền thống."
Video này vừa đăng lên, trong nháy mắt liền hot.
"Oa, video này, một bàn tay khổng lồ cướp đi đồ vật của các người tí hon rồi."
"Hiệu ứng đặc biệt quá tuyệt vời."
"Thứ này bán thật sao? Tới cùng nó to bao nhiêu?"
"Bạn không thấy cảnh cuối cùng trong video sao? Những vật nhỏ đó đặt trong lòng bàn tay tác giả, chỉ chút xíu thôi."
"Chế tác quá tinh vi, nhỏ như vậy mà thật sự đan từ tre sao?"
"Dễ thương quá, ta muốn mua."
"Xem giá... mẹ nó, 1. 288. 888 đồng một bộ, mua không nổi."
Lý Đạo Huyền không dám để giá quá cao. Trên TikTok bán cái giá này đã là nghịch thiên rồi, muốn bán đắt hơn, trừ phi đi con đường chuyên môn của tác phẩm nghệ thuật, hoặc là con đường bán đấu giá, nhưng đây cũng không phải chuyện đơn giản, trước tiên để đại giá một đơn xem bán thế nào.
Quả nhiên, giá cao quá, khiến khán giả TikTok khiếp sợ, qua một ngày cũng không ai hỏi thăm, giỏ hàng được mọi người ghé thăm vô số lần, nhưng không một ai trả tiền.
Ngược lại nhà bằng nhựa và mấy vật dụng bằng nhựa của Công Ty Trách nhiệm hữu hạn Đồ Chơi Ninh Dương có giá hơn 10 đồng thì lại bán rất chạy.
Lý Đạo Huyền suy nghĩ một chút, rổ tre và giỏ tre nhỏ 2 mi-li-mét thì bỏ qua, để giá cao rồi thì kệ nó, đem ghế tre nhỏ 1 xăng-ti-mét lấy ra bán lẻ.
Để giá 88. 888 đồng!
Lần này được rồi, sau hơn 15 giờ đồng hồ, ghế dựa bằng tre đã được bán ra.
Lý Đạo Huyền gọi điện thoại cho chi nhánh của Cainiao ở dưới lầu bảo họ tới lấy hàng, sau đó quay sang nói vọng vào trong hộp: "Nhất Diệp, nói cho thôn trưởng, bằng hữu của ta ở đây rất thích ghê tre của hắn đan, cố ý thưởng hắn..."
Y đang chuẩn bị nói thưởng cho hắn cái gì gạo mì dầu muối, đột nhiên nghĩ lại, lão thôn trưởng là "tầng quản lý ban đầu", cho nên thường hay được y thưởng cho ngoài ngạch, đã rất giàu có rồi.
Mấy thứ gạo mì dầu muối trong nhà hắn chất đống như núi, chắc cũng không cảm thấy hứng thú nữa.
Vậy thưởng cho hắn cái gì mới tốt?
Phải cho hắn những thứ gì mà cảm giác được hạnh phúc và thoả mãn.
Ánh mắt đảo qua mặt bàn của mình, đột nhiên hai mắt sáng ngời: sô-cô-la, vị sữa bò.
Hắc!
Chính là cái này.
Cắt xuống một miếng nhỏ xíu trên thanh sô-cô-la, dùng đầu ngón tay dính lấy rồi nhẹ nhàng đặt nó ở trước mặt lão thôn trưởng.
Lão thôn trưởng chỉ nhìn thấy một đống vật kỳ lạ một màu đen thui từ trên trời hạ xuống trước mặt mình, còn to hơn người hắn một vòng, không khỏi mặt ngớ ra: "Thiên tôn, đây là thứ gì?"
Lý Đạo Huyền: "Ăn thử đi."
Lão thôn trưởng cầm cái đục tới, đục xuống một miếng nhỏ trên đống sô-cô-la to tướng, lại bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của lão nhân gia cực kỳ đặc sắc.
"Oa!"
"Ăn ngon quá!"
Giống như những đứa trẻ lần đầu tiên được ăn sô-cô-la, trên khuôn mặt già nua của thôn trưởng cũng nở một nụ cười rất đặc sắc.
"Cả đời tiểu nhân chưa bao giờ được ăn thứ ngon như vậy, quả nhiên là thứ của thần tiên ăn trên trời, ngon thật đấy, còn không cần dùng răng, lão già ta cũng ăn được."
Lý Đạo Huyền: "Đống đó là của ngươi hết, ngươi có thể tùy ý phân phối, tự do xử lý, ừm, cái ghế dựa bằng tre kia rảnh rỗi thì làm thêm mấy cái."
Thôn trưởng: "Đa tạ thiên tôn."
Náo động như thế hồi lâu thì người của cả thôn Cao Gia đều biết thứ thôn trưởng làm ra rất được thần tiên trên trời yêu thích, cố ý thưởng cho hắn một thứ rất ngon chỉ có thần tiên mới có thể được ăn.
Các thôn dân thôn Cao Gia rất nhanh liền tới vây quanh.
Trịnh Đại Ngưu thèm nhất: "Thôn trưởng gia gia, đồ vật thần tiên của ngài, có thể cho ta nếm thử được không?"
Thôn trưởng cười khà khà không ngừng: "Sao có thể cho ngươi nếm không được? Ngươi xoa bóp chân cho lão phu, lão phu mới cho ngươi một miếng nhỏ nếm thử."
Trịnh Đại Ngưu lập tức hóa thân làm hiếu tử, bắt đầu bóp chân cho thôn trưởng, chẳng mấy chốc, thôn trưởng được hầu hạ hết sức sảng khoái, lúc này mới cho Trịnh Đại Ngưu một miếng nhỏ.
Trịnh Đại Ngưu bỏ vào trong miệng, vẻ mặt cũng trong nháy mắt như boom nổ: "A a a, cái này còn ngon hơn cả nước Phì Trạch Khoái Lạc nữa."
Thôn trưởng rất là đắc ý: "Ha ha ha ha, ăn ngon đúng không? Hết rồi! Không cho ngươi nữa đâu."
Trịnh Đại Ngưu: "Ta đổi, ta muốn đổi tất cả đồ ăn trong nhà."
Thôn trưởng: "Không đổi không đổi!"
"Đổi đi mà." Trịnh Đại Ngưu: "Chỗ ta còn một miếng thịt khô rất to, ta cho ông hết, ông cho ta thêm một miếng nhỏ đi, chỉ cần một miếng nhỏ là được rồi."
Thôn dân khác cũng bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng về nhà tìm rất nhiều đồ của mình chạy đến chỗ thôn trưởng muốn trao đổi, khiến cho trước nhà thôn trưởng ồn ào như một cái chợ bán thức ăn.