Đại Mộng Chủ

Chương 161

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Chạy đi đâu!" Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, thôi động Tị Thủy Quyết đuổi sát theo.

Hắn toàn lực vận chuyển Tị Thủy Quyết đi đường, tốc độ cực nhanh, cũng không bị Mỹ Nhân Xà vứt bỏ.

Chùy Đầu vốn là thuỷ duệ Đông Hải, lại thuộc thuỷ tính, đuôi tôm sau lưng vẫy không ngừng, tốc độ so với Thẩm Lạc chỉ nhanh hơn chứ không chậm, cũng đuổi theo không thôi.

Mỹ Nhân Xà thấy hai người đuổi đến càng khẩn trương, một đôi mắt rắn kinh nghi bất định, thân hình bỗng nhiên phóng lên không rời mặt nước, đuôi rắn quét quang trái phải trên mặt nước, bổ ra một đạo bọt nước màu trắng, cực tốc chạy về phía trước.

Thẩm Lạc dựa theo vết nước chập chờn trên đỉnh đầu đuổi theo, không bao lâu, thân hình cũng xông ra mặt nước, liền thấy bốn phía là dãy núi bao quanh, hơi nước tràn ngập, rõ ràng là đang ở trong một hồ nước nho nhỏ thuộc khe núi.

Mà Mỹ Nhân Xà kia xuyên thẳng qua sương mù trên mặt hồ, thẳng đến một vách núi màu xanh biếc, phía dưới vách đá kia thình lình có một hang động đen kịt cao cỡ một người.

"Hang ổ!" Ánh mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên co rụt lại, tiếp đó trong miệng hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt, chạy đâu!"

Nói xong, cổ tay hắn chuyển một cái, bỗng nhiên đẩy ra phía trước một chưởng, triển khai toàn bộ pháp lực, ngự thủy thuật thôi động đến cực hạn.

Cả hồ nhỏ trong nháy mắt nhấc lên kinh đào hải lãng, một cơn sóng cao khoảng mười trượng tranh nhau lao thẳng tới phía Mỹ Nhân Xà, phảng phất như thế núi đấu đá, khiến cho lòng người kinh hãi.

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc lặng yên lấy ra ba, bốn tấm Tiểu Lôi Phù, vận sức chờ phát động.

Mỹ Nhân Xà thấy trận thế như vậy, thần sắc khẽ biến, không dám tiếp tục vọt thẳng tới trước nữa, mà đuôi rắn quét qua, xẹt qua mặt nước một đạo sóng nước uốn lượn, thân hình uốn éo, mau chóng vọt về một bên khác.

Nhưng ngay giờ phút này, âm thanh sấm sét vang lên, ba tia chớp màu trắng mảnh khảnh vô cùng nhanh chóng lóe tới, đánh lên trên người Mỹ Nhân Xà.

Thanh âm "Đôm đốp" nổ tung, thân thể Mỹ Nhân Xà tuyết trắng lập tức bị đánh ra ba vùng cháy đen, thương thế mặc dù không quá nặng, lại làm cho thân thể đang tránh né bỗng cứng đờ.

Ầm ầm!

Sóng lớn mãnh liệt chốn tới như tập kích, hung hăng đụng lên trên người Mỹ Nhân Xà. "Ầm" một tiếng, thân thể nó phảng phất một mảnh lá rụng bay ra sau, hung hăng đâm vào trên vách núi đá màu xanh biếc kia, nửa thân thể khảm thẳng vào trong vách núi.

Nó vừa mới lột xác, da rắn non yếu, nhất thời vỡ ra mấy vết thương khổng lồ, máu tươi chen chúc chảy ra, khóe miệng cũng chảy ra hai vết máu, thương thế cực nặng.

Không đợi nó làm ra bất kỳ cử động nào, một đạo ngân quang điện xạ tới, như thiểm điện khẽ quấn quanh cổ nó.

Đầu rắn to lớn nhanh như chớp lăn xuống, một cột máu từ chỗ bị chặt đầu cuồng phún ra, thân rắn khổng lồ chậm rãi từ trên vách núi trượt xuống, nặng nề ngã xuống hồ nước phía dưới, cấp tốc nhuộm đỏ nước hồ phụ cận.

Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, thầm vận Đạp Thủy Quyết, thân thể chậm rãi từ trong nước nổi lên, đứng ở trên mặt nước.

Tu vi Mỹ Nhân Xà này cao hơn mình một tiểu cảnh giới, may mắn hắn đã mở ra hai mươi đầu pháp mạch, lại có pháp khí Bán Nguyệt Hoàn lợi hại này. Nếu không như hắn vừa mới đột phá tu vi Tích Cốc kỳ, chưa chắc là đối thủ của nó.

Lúc này, bên người hắn rẽ sóng nước, một cái đầu tôm cực đại ló ra, chính là Chùy Đầu.

Chùy Đầu nhìn thi thể Mỹ Nhân Xà không đầu lơ lửng trong hồ, lại nhìn Thẩm Lạc một chút, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Thẩm Lạc không để ý đến Chùy Đầu, thần sắc ngưng lại, nhìn khắp bốn phía một vòng, mới chậm rãi đi đến sơn động dưới vách đá núi xanh kia.

Lúc tới gần cửa hang, Thẩm Lạc bỗng nhiên nhíu mũi một cái, ở trong không khí ngửi được một mùi vị quen thuộc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

"Là Trần Quan Bảo."

Thẩm Lạc khẽ nói một tiếng, bước nhanh đến trước động khẩu, cẩn thận dò xét bên trong, liền nhìn thấy lối vào có mấy bậc thang, phía trên vậy mà chất đống từng bộ xương khô màu trắng, bị sóng nước cuốn tới cuốn lui không ngừng cọ rửa.

"Trần Quan Bảo, ngươi ở bên trong à?" Thẩm Lạc nhíu nhíu mày lại, cất giọng hô.

Hắn chờ một lát, trong huyệt động u ám thủy chung chỉ có thanh âm của hắn, quanh quẩn trùng điệp, cũng không có ai đáp lại.

Thẩm Lạc do dự một chút, bước vào trong huyệt động, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài động chiếu vào nhìn bên trong.

Đi về phía trước không bao xa, bốn phía không gian liền co rút lại, Thẩm Lạc chỉ có thể cúi người mới có thể tiến lên. Trong không khí là cỗ mùi vị ẩm mốc mục nát kia càng phát ra nồng nặc.

Bất quá, mùi cơ thể Trần Quan Bảo vẫn xen lẫn ở trong đó, cũng rõ ràng hơn mấy phần.

Hắn lại nhìn thấy ven đường là từng bộ thi cốt, trong đó có Nhân tộc, cũng có Yêu thú, thời gian đã lâu, hơi dẫm lên sẽ vỡ vụn.

Càng đi vào chỗ sâu, bốn phía càng lờ mờ không ánh sáng, may mà sau khi Thẩm Lạc tiến giai Tích Cốc thì thị lực lần nữa được tăng cường, liền tập trung nhìn vào. Đột nhiên trong miệng hắn khẽ di một tiếng, hóp lưng lại như mèo bước nhanh tới năm sáu trượng, địa thế phía trước bỗng nhiên sáng sủa, lại là một động quật.

Thẩm Lạc tiến vào động quật, phân phó Chùy Đầu canh giữ tại lối vào, ánh mắt quét qua bốn phía, phát hiện động quật này lớn khoảng mười trượng, khắp trên vách tường chung quanh đều phân bố từng hang lõm vuông lớn hơn một xích, bên trong chứa từng cây xương cốt dính đầy lân phấn, nổi lên từng mảnh từng mảnh u lục quang mang.

Dưới u lục quang mang này chiếu rọi, góc cạnh quái thạch trong toàn bộ động quật đều dát lên một tầng lục quang, lộ ra khủng bố dữ tợn, tựa như U Minh Quỷ Quật.

Thẩm Lạc nhìn xem một vòng, không phát hiện tung tích Trần Quan Bảo. Đang lúc âm thầm nghi hoặc, chợt phát hiện phía trước cách đó không xa có một đống bồng thảo cao cao nâng lên, hơi rung động.

"Trần Quan Bảo, là ngươi sao?" Trong lòng Thẩm Lạc khẽ nhúc nhích, thấp giọng dò hỏi.

Nghe tiếng, chồng bồng thảo kia rung động bỗng nhiên ngừng lại, một giọng nói trẻ con từ bên trong truyền ra:

"Thần Tiên ca ca!"

"Trần Quan Bảo đừng sợ, ca ca tới đây." Thẩm Lạc nghe vậy vui mừng, nói gấp.

Chỉ nghe trong đống bồng thảo truyền đến một trận tiếng vang "Xột xoạt", hai cái tay nhỏ từ bên trong ló ra, vạch cỏ lung tung ra hai bên, từ bên trong nhô ra một cái đầu nho nhỏ.

Bộ dáng kia nhìn có chút thanh tú, chỉ là trên mặt bị nước mắt nước mũi dán đến bát nháo, nhìn xem quả thực chật vật.

Thẩm Lạc lập tức xông tới, ôm lấy nó ra.

Hắn cẩn thận kiểm tra trên thân Trần Quan Bảo, nhìn thấy không có vết thương gì, lúc này mới yên tâm.

Trần Quan Bảo được hắn ôm vào trong ngực, thần kinh một mực căng thẳng được buông lỏng, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, trong lúc nhất thời nước mắt nước mũi chảy đầy trên thân hắn.

Thẩm Lạc vỗ nhẹ sau lưng nó, lên tiếng an ủi: "Không sao, không sao... Đừng khóc."

"Ca ca... Trần Quan Bảo không khóc trước mặt yêu quái... Nó đi rồi, ta, ta mới khóc... Ta sợ, ta sợ sẽ không còn gặp lại Anh tỷ tỷ và Mã bà bà..." Trần Quan Bảo khóc rất là thương tâm, đứt quãng nói.

"Đi, ca ca mang ngươi về nhà." Thẩm Lạc dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nó, nói.

Trần Quan Bảo nặng nề gật đầu nhẹ, lấy tay bôi đi hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Lúc này nó mới phát hiện ngay cửa ra vào động quật sau lưng Thẩm Lạc, đứng đấy một quái vật đầu tôm thân người, nó lại ôm lấy Thẩm Lạc, "Oa" một tiếng, khóc ré lên.

"Yêu, yêu quái..."
Bình Luận (0)
Comment