Đại Mộng Chủ

Chương 162

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Đừng sợ, đây là bằng hữu của ta tên là Chùy Đầu, đi cùng ta để cứu ngươi trở về." Thẩm Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Chùy Đầu ở sau lưng, bất đắc dĩ đành phải vỗ nhẹ sau lưng của Trần Quan Bảo, ra sức an ủi.

Trần Quan Bảo nghe vậy không còn khóc nhiều nữa, cẩn thận quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn cảm thấy hình dạng kia quá khủng bố, lại lập tức nép vào trên người Thẩm Lạc. Nhưng nó hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thẩm Lạc, trong miệng cũng không còn nói yêu hay quái gì nữa.

"Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã rồi nói chuyện sau." Thẩm Lạc thấy nó đã khá hơn, thì cầm tay, rồi nói.

Trần Quan Bảovẫn núp ở phía sau hắn, theo sau đến cửa hang.

Hai người vừa mới đi đến cách cửa hang không bao xa, thì ở trong lối đi phía trước đột nhiên gió tanh thổi tới. Một cỗ khí lãng màu xám mà mắt thường có thể thấy được bỗng từ bên ngoài thổi vào, giống như cơn sóng dữ đang lao tới.

Chùy Đầu đi ở phía trước không kịp đề phòng, thân hình bị hất tung lên giống như con diều, đâm mạnh vách núi phía sau.

Thẩm Lạc thấy vậy, đưa tay đánh ra một chưởng về phía cỗ khí lãng kia, bàn tay cũng phồng lớn lên một vòng.

Một cỗ khí thế vô hình từ trên người hắn bắn ra, trong hư không cũng xuất hiện một đợt gợn sóng, cùng cỗ khí lãng màu xám tại trong thông đạo hẹp chạm vào nhau.

Theo một âm thanh "Phanh" vang lên, hai cỗ khí lãng đồng thời nổ tung, tản về hai phía. Thân thể của Thẩm Lạc cũng khẽ chấn động, lùi lại về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

Trần Quan Bảo bị Thẩm Lạc kéo ra phía sau, nên cũng không bị kình phong tác động đến.

Nhưng vào lúc này, một bóng tím cũng từ bên ngoài bay vụt vào, đâm thẳng đến ngực của Thẩm Lạc, không ngờ lại là một đuôi rắn thô to!

Đuôi rắn mang theo tiếng rít thê lương do luồng kình phong ma sát vào vách núi, phát ra tiếng vang phanh phanh, uy thế hơn xa Mỹ Nhân Xà kia.

Trong lòng Thẩm Lạc kinh hãi, kéo tay Trần Quan Bảo, hất nó vào trong động, đồng thời tay kia duỗi ra, pháp khí Bán Nguyệt Hoàn màu bạc lập tức từ trong tay áo bay ra. Nó ở trong hư không lập loè tạo ra từng đạo quang nhận màu bạc, như từng mảnh tàn nguyệt quang ảnh, chiếu khắp thông đạo chật hẹp, chém về phía bóng tím kia.

"Keng" một tiếng vang thật lớn!

Bán Nguyệt Hoàn như chém trúng cột sắt kiên cố, trực tiếp bị phản chấn mà quay về.

Tốc độ của Bóng tím cũng hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn hung hăng đánh vào ngực của Thẩm Lạc.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, thân thể của hắn liền bị đánh bay ra ngoài, đâm vào vách núi gần đó, toàn bộ sơn động cũng lay động một trận.

Thẩm Lạc oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngã trên mặt đất.

Ngay lập tức, một bóng tím to lớn từ bên ngoài bay vụt tới, lại là một đầu quái xà màu tím.

Rắn này đầu giống như Rồng, trên đó còn mọc ra hai cánh dơi cực lớn ở hai bên, thân thể to khỏe gấp đôi so với Mỹ Nhân Xà, vảy rắn cũng càng thêm dày rộng. Trên đó còn hiện ra đồ án màu xám, càng làm tăng thêm vẻ điên cuồng, khí tức của nó cũng hơn xa Mỹ Nhân Xà.

Trong mắt quái xà màu tím tràn đầy sự cừu hận, miệng rộng mở ra, lộ ra hai hàng răng nhọn giống như lưỡi đao, hướng về phía đầu của Thẩm Lạc cắn xuống.

"Ô" một tiếng, một cái đại chùy từ trên trời rơi xuống, hung hăng đánh tới đầu của quái xà màu tím, là Chùy Đầu kịp thời chạy tới.

"Cút ngay!"

Quái xà màu tím giận dữ, đầu ngẩng lên, hai mắt sáng lên hoàng mang, nhìn chằm chú vào mắt của Chùy Đầu.Trong mắt của Chùy Đầu lập tức hiện ra sự mê mang, con ngươi cũng trở nên tan rã.

Quái xà há mồm phun ra, một đạo tử mang từ trong miệng lao đi như mũi tên, đánh vào trên đại chùy.

"Keng" một tiếng vang thật lớn, đại chùy như trúng phải đòn nặng, bị phản chấn bay ngược về. Nó đánh vào ngực Chùy Đầu, "Phanh" một tiếng, làm cả thân hình bay ra ngoài.

Thẩm Lạc vốn cúi đầu uể oải giờ phút này bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng hai mắt vẫn nhắm lại, tay bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Tiếng sắc nhọn chói tai vang lên, một đạo ngân quang từ phía sau phóng tới, chỉ chớp mắt liền xuất hiện tại cổ của quái xà màu tím, đúng là Bán Nguyệt Hoàn khi nãy vừa bị đánh bay.

Âm thanh của Bán Nguyệt Hoàn vù vù vang lên, một tầng văn trận màu bạc thoáng hiện ra, quang mang màu bạc chói mắt nở rộ. Nó quay tít một vòng liền hóa thành một mảnh quang ảnh màu bạc, so với lúc công kích Mỹ Nhân Xà, thì lớn gấp năm lần, phát ra âm thanh réo vang chói tai sau đó bổ mạnh lên trên người quái xà màu tím.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, dòng máu chảy ra!

Ngân nguyệt quang ảnh bất ngờ chui vào trong thân rắn, xâm nhập hơn nửa thước, nhưng cuối cùng vẫn phải ngừng lại.

Trong miệng Quái xà màu tím phát ra một tiếng kêu to vang vọng trời đất, thân rắn khổng lồ quay cuồng kịch liệt, tử mang trên thân sáng lên, một cỗ cự lực to lớn từ trong cơ thể nó bắn ra.

"Phanh" một tiếng, Bán Nguyệt Hoàn bị đánh bay ra ngoài, thân thể cao lớn của quái xà màu tím bay ngược về phía sau, trong chớp mắt đã biến mất tại bên ngoài của sơn động.

Thẩm Lạc nghe thấy tiếng động, thì lúc này sắc mặt mới khẽ buông lỏng, mở mắt ra vịn vào vách đá ngồi dậy. Hắn nhìn về vách đá sụp đổ cách đó không xa, thì thấy hai mắt của Chùy Đầu vẫn mông lung, đành cố chống đỡ đi tới.

Hắn đưa tay đặt lên ngực Chùy Đầu, pháp lực hùng hậu trong cơ thể cuồn cuộn truyền qua, hướng về phía con mắt của y vọt mạnh tới.

Thân thể Chùy Đầu chấn động, lúc này hai mắt đã khôi phục bình thường, nhưng đầu vẫn còn hơi lắc lư, vẫn có chút cảm giác choáng váng.

"Thần Tiên ca ca, ngươi làm sao lại..." Lúc này Trần Quan Bảo cũng cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhìn thấy khóe miệng Thẩm Lạc còn dính máu tươi, sắc mặt tỏ ra khẩn trương.

Thẩm Lạc đưa tay chỉ về phía ngoài ra hiệu, đối với nó làm một cái động tác im lặng.

Trần Quan Bảo hiểu ý, lập tức ngậm miệng lại.

Thẩm Lạc nghiêng tai ra phía ngoài lắng nghe, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó con ngươi khẽ động, liếc mắt ra hiệu cho Trần Quan Bảo. Đồng thời tay hắn chấm vào vết máu trên đất, nhẹ nhàng viết một hàng chữ nhỏ trên tường.

Trong thông đạo cách động quật chừng bảy tám trượng, quái xà màu tím đang nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt lấp loé không yên gắt gao nhìn chằm chú vào trong động quật.

Vết thương trên cổ nó đã không chảy máu nữa, dường như đang do dự có nên tiếp tục lao vào hay không.

Tu sĩ Nhân tộc kia bị đuôi rắn của mình đuôi rắn đánh trúng, coi như không thể đánh chết đối phương, thì chắc hẳn cũng làm trọng thương mới đúng.

Đúng lúc này, đột nhiên trong động quật truyền tới một âm thanh non nớt mà vội vàng: "Thần Tiên ca ca, ngươi làm sao... Làm sao chảy nhiều máu như vậy?"

Quái xà màu tím nghe lời này, ánh mắt sáng lên, thân hình khẽ nhúc nhích, liền muốn bay nhào vào.

Nhưng ngay lúc này, lưỡi rắn trong miệng nó phun ra nuốt vào, xem ra trong lòng vẫn còn nghi vấn. Nó cũng không lập tức hành động, mà là nín thở ngưng thần, vểnh tai lên thám thính.

Trong động quật cũng là trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên âm thanh của đứa bé kia lại vang lên lần nữa: "Ca ca, yêu quái kia giống như không có mắc lừa..."

"Xuỵt..." đứa bé còn chưa nói xong, liền bị một âm thanh khác ngăn lại.

Sau đó, lại là một hồi trầm mặc.

"Hừ, Nhân tộc xảo trá!" trong mắt của Quái xà màu tím lóe lên sự giận dữ, thân thể giãy dụa, chậm rãi lui ra ngoài động.

Trong động quật, Thẩm Lạc cũng đang ngồi thám thính động tĩnh phía bên ngoài. Hắn sau khi phát hiện quái xà màu tím thật sự rút đi, mới ra một hơi, cùng khuôn mặt khẩn trương của Trần Quan Bảo nhìn nhau cười một tiếng.

"Xem ra tên kia cũng thông minh, nếu không chỉ cần dám đi vào, trong giây lát ta liền chém đầu của nó." Cho dù cảm thấy quái xà màu tím thực sự đã rút lui, nhưng Thẩm Lạc vẫn cẩn thận nói một câu.

Vừa nói xong câu kia, khóe miệng của Thẩm Lạc liền chảy ra một vệt máu, sắc mặt càng là trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment