Đại Năng Giả

Chương 5

Hai người tìm một nhà trọ thuê ba tháng ở lâu dài mất hết sáu mươi đồng, còn lại trong tay mười hào đủ để ăn uống hai ngày.

Ân Cửu U rất muốn tĩnh tâm lại đi tra xét rõ ràng chuyện phụ mẫu song vong, nhưng tiền bạc gấp gáp không có đủ thời gian để nghĩ đến án mạng hai người.

Trong tay nàng có vô hạn kiến thức cùng kinh nghiệm sống, muốn kiếm tiền đối với Đại Năng Giả là chuyện đơn giản vô cùng, nhưng lại nguy hiểm vô số.

Giả sử như hiện tại Ân Cửu U muốn bán bí tích kiếm tiền thì nàng có thể tùy tiện xuất ra một quyển phàm giai thượng cấp bí tịch bán với giá trên trời, nhưng sẽ bị người chú ý, không có đủ thực lực lại mang theo bảo bối vô giá sẽ khiến người người đỏ mắt, không từ thủ đoạn bắt lấy nàng tra hỏi này nọ.

Đổi qua phương án khác là đi luyện dược đem bán, nhưng không có tiền cũng chẳng có dược liệu thì luyện thế nào? Mà khi luyện ra song có bán được không vẫn là một vấn đề khác... Có ai chịu mua đan dược không rõ nguồn gốc. Hay người khác nhìn thấy dược tốt sẽ nảy sinh lòng tham đoạt lấy.

Ngay cả luyện khí với luyện trận cũng đều như vậy, đều không có kết quả tốt nào cả.

Đi vào một công hội nào đó để có chống lưng phía sau thì có chút xa vời, vì vào trong công hội phải đóng phí, phí sinh hoạt còn chưa đủ ăn thì nói gì đến đóng phí vào hội.

Trở thành võ giả giai nhập binh đoàn mà không có thực lực cao cũng sẽ bị người chèn ép nếu vào nhầm đội...

Đường sống trước mặt sao thấy hạn hẹp quá?

Phải rồi! Bán tranh! Ha sao ta không nghỉ ra sớm nhỉ?

Ân Cửu U cười hì hì lấy bút vẽ vời ba bức tranh.

Sau khi vẽ xong mới nhận ra sai lầm của mình, dù có sẵn giấy, bút, mực nhưng bán đi rồi lại sẽ mang đến họa sát thân...

Có cách!

Cuộn lại ba bức họa, Ân Cửu U đi ra đường, mắt khẽ nhìn khắp nơi một vòng, bước chân chậm chậm ôm ba cuộn tranh trong người.

"Vị đại nhân này..." Ân Cửu U đến trước mặt lão giả thanh bào rộng rãi, khí phách bất phàm, từng hơi thở thanh nhẹ che giấu khí tức của mình.

"Hài tử, có chuyện gì sao?" Lão nhân thanh bào nhìn xuống Ân Cửu U, nàng mang áo choàng nâu che khuất đôi mắt lại không có che giấu khí tức bị lão giả nhìn ra được tu vi.

Hửm? Chỉ là Võ Đồ cấp 7? Mười bốn tuổi Võ Đồ cấp 7 xem ra chỉ là tư chất bình thường... Nói bình thường có điểm coi trọng, nói toạc ra chính là phế vật.

Những ai tu luyện đều biết rõ, Võ Đồ là cấp bậc dễ dàng bước qua nhất, người bình thường mở ra đan điền dẫn xuất linh khí có thể tu luyện liền chỉ mất ba năm thời gian để vượt qua Võ Đồ, là thiên tài thì chưa đến một năm đã đột phá.

Còn như những thánh địa Ân Cửu U biết ở kiếp trước như Thánh Vực, Thần Vực, Dược Trấn, Hồn Đảo thì mất ba tháng để bước qua Võ Đồ là chuyện đương nhiên.

Cũng như vậy có thể biết được mười tuổi đạt đến Võ Nguyên cảnh chính là thiên tài, mười hai tuổi đạt đến Võ Nguyên cảnh xem như dễ nhìn, mà mười bốn tuổi đột phá Võ Nguyên cảnh chỉ được như người bình thường trong tu luyện giả.

Mà Ân Cửu U còn không có đạt đến đâu, lão giả thanh bào xem nàng tư chất kém là điều hiển nhiên.

"Phụ mẫu ta khi chết để lại cho ta ba bức tranh, ta không nghĩ sẽ bán ba bức tranh nhưng tình cảnh hiện tại ta đành bất đắc dĩ phải bán đi, lão nhân, xin ngài hãy rộng lượng thu mua tranh của ta." Ân Cửu U giọng nói non nớt.

"Tình cảnh của ngươi?" Lão giả thanh bào cau mày hỏi.

"Chỗ đông người thị phi, ngài có thể cùng ta vào quán trà uống chút nước nói chuyện không ạ?" Ân Cửu U đạo.

"Hảo."

Hai người đi vào quán trà, Ân Cửu U mới kể, "Phụ mẫu của ta trong một ngày song vong, hài cốt còn chưa kịp an táng đã bị người ném ra khỏi gia môn, còn đuổi ta và ca ca bị bệnh ra khỏi gia tộc tự sinh tự diệt, còn chút đỉnh tiền chúng ta đã dùng để an táng phụ mẫu."

"Ba bức tranh này là khi phụ mẫu còn sống đã dùng cả tánh mạng để bảo vệ nó cho ta cùng ca ca tương lai trở thành Lĩnh Quân cảnh dùng, nhưng cha mẹ song vong, Quần Quyền cảnh hay Lĩnh Quân cảnh còn có ý nghĩa gì khi ta và ca ca đều không thể sống nổi trong hoàn cảnh này."

Lão giả vừa nghe đến Lĩnh Quân cảnh mới dùng được ba bức họa liền giật mình không tưởng tượng được, nhưng đó chỉ là ở trong lòng không có bộc lộ ra bên ngoài.

"Ta tin tưởng đại nhân ngài là người có đạo vững chắc, sẽ không vì tham mà đoạt lấy đồ vật trong tay hài tử như ta."

Lão giả cười nhạt, nhấp ngụm trà, "Ngươi làm sao có thể chắc chắn là ta không làm hại gì đến ngươi?"

Ân Cửu U cởi bỏ mũ áo choàng, đôi mắt vô thần vẫn đục u tịch chứa đủ đau thương nhân gian nói, "Ta biết ngài có đạo của bản thân, ngươi không phạm ta ta không phạm ngươi."

"Ha ha, nếu như ngươi đã phạm vào lòng tham của ta thì sao?"

"Tranh này nếu ngài lấy đi, ta cho ngài, nhưng ngài sẽ không biết được cách dùng của nó cũng vô dụng, tin tưởng ta. Ngoại trừ ta ra sẽ không có người thứ hai biết được cách hoạt động tranh."

Ân Cửu U cười nhạt đưa bức tranh đến trước mặt lão giả, tự tin vạn phần nói, "Ngài có thể xem thử ba bức tranh ngay tại đây. Ta sẽ cho ngài xem công dụng của một bức trong số chúng."

Lão giả nhìn ba bức tranh, hỏi Ân Cửu U, "Ngươi chẳng phải còn có ca ca sao? Ca ca ngươi có thể biết được cách hoạt động thì sao?"

"Ta cũng đã nói rồi, trên đời này ngoại trừ ta một người sẽ không còn ai biết được, ca ca ta từ nhỏ đã trở thành ngốc tử, phụ mẫu nói gì hắn chỉ biết cười hi hi ha ha nên đành phải chuyển hết mọi thứ lên người ta."

"Ha ha, ta cũng không có biết được ca ca ngươi nha. Nhưng nếu ta dùng Nhiếp Hồn Thuật thu lấy thông tin trong não hải của ngươi thì sao?"

"Ồ? Ngài là Hồn Sư? Hay ngài định mời Hồn Sư trợ giúp? Ân, nếu ngài có thể làm theo cách đó ta tự tin vạn phần có thể khiến linh hồn của ngài hoặc người được mời đến sẽ bị ảnh hưởng nặng nề."
Bình Luận (0)
Comment