Đại Năng Giả

Chương 6

"Ngươi là Hồn Sư?" Lão giả thanh bào giật mình.

Luyện Dược Sư, Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư là ba nghề có nhiều người theo nhất, còn Hồn Sư người theo vô cùng ít ỏi, mặc dù không được xem trọng nhiều nhưng vẫn cao quý hơn võ giả thông thường một bậc.

"Không dám nhận, chỉ hiểu một hai." Ân Cửu U hời hợt nói.

"Ngươi hãy cho ta thấy uy lực của một bức tranh trước, sau đó ta sẽ suy tính."

Ân Cửu U nhìn ba bức, hỏi, "Ngài thích bức nào ta sẽ cho ngài biết uy lực cùng khẩu dụ của bức tranh đó."

Hiện tại hắn nghi ngờ, "Đây có thật là do cha mẹ ngươi để lại?", đáp lại hắn chỉ là nụ cười lạnh nhạt xa cách.

Lão giả thanh bào chọn một bức sông núi dài vô tận biển hải.

"Thứ này là dùng để lĩnh ngộ ý cảnh, tùy vào mỗi người mà sẽ có cảm nhận khác nhau sẽ được đưa đến những nơi khác nhau nhưng tất cả cũng chỉ ở hai nơi, hoặc là núi hoặc là sông dài biển rộng. Ngài chỉ cần vận một tia hồn lực xâm nhập vào bức tranh là được."

Lão giả thanh bào cẩn thận từng chút truyền vào bức tranh một tia linh hồn, ngay lập tức, ý thức của hắn bị kéo vào bên trong bức tranh.

Lúc hắn mở mắt nhìn ra bốn phía vô tận, phát hiện bản thân đứng ở trên mặt nước, dòng nước mang theo từng tia quen thuộc là cảm ngộ, dung hợp cùng thấu hiểu nhau.

Lão bước đi về phía trước, cảm giác càng rõ rệt, đến khi lão giả thoát khỏi con sông dài vô biên đến hải biển mênh mông.

"Bách sông quy nhất hải? Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, hóa ra là vậy, ha ha..." Lão giả còn chưa kịp tìm hiểu biển hải đã bị kéo ra bên ngoài, đối diện với nụ cười tủm tỉm của Ân Cửu U.

"Ngài đã có một trải nghiệm tuyệt vời, ngài thấy thế nào?"

"Rất tuyệt diệu, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào tranh phong cảnh thông thường, nhưng chỉ cần truyền vào đó một tia linh hồn lực ý thức liền bị kéo vào bên trong. Đây chắc hẳn là do Trận Pháp Sư cùng Họa Sư hai người tạo nên đi." Lão giả thanh bào mặt ngoài trầm ổn, dùng truyền âm nói với Ân Cửu U.

"Khẩu quyết." Lão giả nói.

"Nga, đúng vậy, phải có khẩu quyết mới có thể mở ra phong ấn để người khác đi vào được bức tranh và cũng tương tự như vậy ngược lại. Nhưng ngài yên tâm, khẩu quyết chỉ có thể cho một người đọc. Người nào mở ra thì người đó đóng lại."

"Ngài muốn mua không? Nếu ngài mua ta sẽ cho ngài khẩu quyết đóng mở."

Ân Cửu U không thể dùng truyền âm, chỉ có thể tận lực áp chế thanh âm, cũng may là lão giả thanh bào đã lập cấm chế xung quanh hai người nên không ai nghe được đối thoại vừa rồi.

"Hảo, ngươi ra giá đi."

"Mười vạn một bức." Ân Cửu U đưa hai ngón chỏ xếp thành chữ thập nói.

"Một bức mười vạn?" Lão giả nghi ngờ, sao có thể rẻ như vậy?

"Mười vạn tinh thạch." Ân Cửu U bổ xung.

"Cái gì?"

Hắn lần này thật sự thất kinh, Ân Cửu U bỉu môi khinh thường, Quân Chủ cấp bậc vậy mà vừa nghe mười vạn tin thạch liền giật mình, không phong độ chút nào.

Tinh thạch không còn có tác dụng với Quân Chủ nữa, Khi đạt đến Quân Quyền đại đa số đã chuyển qua hồn thạch.

Tinh thạch đối với bọn họ không có tác dụng, nàng chỉ thay bọn họ lấy mà thôi, có gì phải giật mình chứ?

"Ngươi rốt cuộc là ai? Một Võ Đồ cấp 7 không ai có thể biết rõ về tinh thạch, trừ phi ngươi đã đạt đến Võ Hoàng cảnh hoặc người đến từ những thế lực lớn kia."

Ân Cửu U chớp mắt một cái lấy lại tinh thần.

Hóa ra nơi này là vùng quê hẻo lánh đến nổi tinh thạch cũng không biết, phải đến tận Võ Hoàng cảnh mới biết được sự tồn tại của tinh thạch...

"Mẹ ta đến từ nơi khác, dạy ta." Ân Cửu U bịa một câu.

"Thì ra là vậy." Nhưng vẫn có người tin.

Nói xong hắn mới để ý, "Khoan đã, nếu mẹ ngươi là ngươi từ nơi khác đến không lí nào chết dễ dàng được!"

"Mẹ ta bị phế tu vi, chạy đến chỗ cha ta, hai người có đoạn tình cảm từ đó kết thành phu thê." Dù gì thân phận của mẫu thân không rõ ràng, bịa ra cũng chẳng ai mò được.

"Nga." Lão giả thanh bào gật gù, "Hảo, ta mua. Ngươi nói cho ta biết công dụng hai bức tranh còn lại, hợp ý ta ta sẽ mua chúng."

"Bức có hình tòa ốc đảo màu đen huyền cùng những dòng dung nham xích huyết là Huyết Ngục Lao Tù, dùng để trấn áp từ Lĩnh Quân trở xuống."

"Bức còn lại gọi Vạn Kiếm Họa Đồ, dành cho ngươi tu luyện kiếm đạo trên đường gặp bình cảnh, mỗi người có hai cơ hội để xem bức tranh, xem càng lâu càng có nhiều lợi ích." Ân Cửu U giải thích qua loa.

"Hảo phẩm, vừa hợp với những thứ ta cần. Mua, báo giá đi."

"Bán hết cho ngài ba bức là ba mươi vạn tinh thạch và hai chiếc không gian giới chỉ, được chứ?"

"Ngươi còn biết về không gian giới chỉ?" Lão giả thanh bào ngẩn ra, cái vực này người biết về không gian giới chỉ có hơn mười người, mà hơn mười ngày này đều có chức vị cao trên vạn người như vua một nước, tông chủ một tông môn nào đó.

"Mẹ ta từ nơi khác đến." Cái vực lạc hậu này còn muốn hại ta thêm bao nhiêu nữa? Ngay cả không gian giới chỉ cũng không biết!

"À, ta còn muốn ngươi lập huyết thề, thề rằng nếu ngươi nói ra bất kỳ manh mối nào về ta hay về ba bức tranh đúng với sự thật và nếu ngươi có ý định hay gây hại đến ta thì ngươi sẽ bị bạo thế mà chết, linh hồn tiêu thất mãi mãi không được trọng sinh." Ân Cửu U nghiêm trọng nói ra quên luôn cả kính ngữ sau đầu.

Quá độc rồi, nhưng vì bảo bối, giá như vậy cũng không thành vấn đề, huống chi, hắn không phải là người như vậy, "Hảo."

Phát thề xong, hai bên giao dịch cũng hoàn tất, lão giả thanh bào đưa Ân Cửu U ba mươi vạn tinh thạch cùng hai chiếc không gian giới chỉ, Ân Cửu đưa lại cho lão giả thanh bào ba câu khẩu quyết vận dụng ba bức họa.

"Ngươi có còn những bức tranh như vậy không?" Trước khi rời đi lão giả hỏi.

"Cha mẹ ta chỉ để cho ta cùng ca ca có ba bức tranh đó, Vạn Kiếm Họa Đồ không còn tác dụng với ta, Huyết Ngục Lao Tù ta không thể dùng, Sơn Hà Thế Giới ta lại càng không thể vào, có giữ bên người chỉ mang họa sát thân không bằng bán đi lấy ít tiền nuôi sống bản thân với ca ca."

Nàng chợt cười ấm áp nói tiếp, "Ước mơ của ta vốn không phải làm cường giả, ta chỉ muốn làm một người bình thường, an an nhàn nhàn sống qua ngày."
Bình Luận (0)
Comment