Lúc này ở Vô Vi phong, Hồng Nguyệt Tâm dậy từ rất sớm, đang quét dọn trên núi, hôm nay không còn vết bẩn trên người, nàng như có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dù mới mười ba tuổi, nhưng giống như một tiểu mỹ nhân, cơ thể càng là phát dục, nếu đặt ở kiếp trước Lục Phàm, số người vì Hồng Nguyệt Tâm đi tù có thể đột phá ngàn người.
Lục Phàm lái phi kiếm đáp xuống sân lớn, nhìn thấy vị sư muội mới nhận này cũng không tệ nha, thật siêng năng. Nếu như sư tôn lần này không vượt qua nổi, có lẽ Vô Vi phong nên đổi thành Công đức phong, sư tôn trên trời nhất định sẽ phù hộ.
"Phi, sư tôn còn sống mà mình nghĩ gì thế."
Hồng Nguyệt Tâm thứ sư huynh nhà mình bay về, liền tiến tới chào hỏi.
"Nguyệt Tâm chào sư huynh nha."
Thấy tiểu sư muội nhà mình khả ái như vậy, Lục Phàm cười hòa ái nói ra:
"Đây là nhẫn trữ vật, muội chỉ cần nhỏ máu nhận chủ, sau này muốn lấy đồ gì cứ một ý niệm là đủ, bên trong có quần áo tông môn, linh thạch cùng một ít đan dược, muội bây giờ chỉ tính như nội môn, đợi sư tôn xuất quan rồi mới cân nhắc có lên chân truyền hay không."
Hồng Nguyệt Tâm dùng hai tay tiếp nhận nhẫn trữ vật mà sư huynh đưa cho, chiếc nhẫn thật tinh xảo, chưa bao giờ nàng gặp qua, chỉ là nghe thấy, hôm nay tận mắt nhìn thấy, còn sở hữu một cái, trong lòng vui sướng vô cùng.
"Cảm ơn sư huynh nha."
Lục Phàm cười nói:
"Được rồi, đều là đồng môn cảm ơn cái gì, bây giờ chúng ta làm lễ bái sư."
Thấy Hồng Nguyệt Tâm nhu thuận gật đầu, Lục Phàm lấy từ trong túi đã chuẩn bị sẵn một tấm chân dung in hình Vô Vi chân nhân, phải nói là sống động vô cùng, cùng một cái bàn gỗ thêm cái lư hương bằng đồng, sau đó nhìn Hồng Nguyệt Tâm nói:
"Đây là sư tôn của chúng ta, Vô Vi chân nhân, Vô Vi phong chúng ta đứng hàng thứ 9 ở thánh địa, nhưng địa vị là đặc biệt siêu nhiên.
Sư tôn càng là bế quan đúc Vô thượng Công đức kim thân, cho nên núi chúng ta còn có tên là Công đức phong.
Cho nên làm đệ tử của Vô Vi phong, muội phải làm nhiều việc thiện, tích công đức để giúp sư tôn sớm thành đại đạo."
Nhìn qua sư huynh nhà mình nói lời lẽ hùng hồn, trong lòng Hồng Nguyệt Tâm càng là nhiệt huyết sôi trào, tam linh căn thì sao chứ, trong truyền thuyết không phải có người là phàm thể mà còn thành tựu đại đế hay sao.
Lục Phàm đưa cho Hồng Nguyệt Tâm, bảo nàng thành tâm kính bái là được. Nhưng không khí lúc này hơi vi diệu, một người bái bức ảnh in hình trắng đen, bức ảnh còn hiện ra nụ cười hiền hòa. Nếu người khác không biết nhìn vào, có lẽ đây giống bái lễ tang hơn là lễ bái sư nha.
Lục Phàm thấy nhà mình sư muội làm xong lễ bái sư thì mĩm cười.
"Chúc mừng sư muội trở thành đệ tử Vô Cực thánh địa nha, mọi ân oán ở trần thế hãy theo gió mà bay, bây giờ sư huynh sẽ hướng dẫn sư muội tu hành thay sư tôn."
Nghe sư huynh nhà mình nói sẽ hướng dẫn tu hành, Hồng Nguyệt Tâm hai mắt tỏa sáng, muốn bắn ra lửa.
Phải biết nàng từ nhỏ nghe cha mình nói, sư phụ chỉ đưa vào cửa tu hành, tu luyện thế nào là do đệ tử. Lúc đầu nàng còn thấy ở Vô Vi phong chỉ có hai người, có chút quạnh quẻ cô đơn.
Nhưng không ngờ sư huynh lại chủ động dạy bảo mình, Hồng Nguyệt Tâm cảm thấy ấm áp, đây mới là tu tiên giới mà nàng mơ mộng qua lúc nhỏ.
Lục Phàm thấy sư muội nhà mình ánh mắt ham học hỏi, liền khen trong lòng sau này sẽ có tiền đồ.
"Trước tiên sư huynh phải quán thâu tư tưởng cho sư muội, để tránh sau này xảy ra sai lầm.
Đầu tiên nếu sư muội đang xuống núi du lịch, thấy hai phàm nhân đánh nhau, muội phải làm gì.
Lựa chọn 1: khuyên giải bọn chúng đừng đánh nhau nữa
Lựa chọn 2: ngoảnh mặt bỏ đi, xem như không liên quan đến mình."
Lục Phàm đắc ý nhìn qua tiểu sư muội nhà mình.
"Khảo nghiệm, sư huynh đang khảo nghiệm ta". Hồng Nguyệt Tâm nghĩ thầm trong lòng, sau một lúc rồi nói:
"Muội từ nhỏ học qua tu tiên giới rất nhiều lão cáo già, có thể hai người đó là đại năng trúc cơ kì, không phải là cái gì phàm nhân, chỉ muốn giả heo ăn thịt hổ, cho nên muội lựa chọn phương án 2."
Nhìn thấy nhà mình sư muội như thế, Lục Phàm nghiêm khắc nói:
"Sai, là một đệ tử của Công đức phong, muội không thể ngoảnh mặt làm ngơ".
"Vậy là phương án 1."
Lục Phàm cười lạnh:
"Lại càng sai, chỗ người ta cãi nhau, muội ở đâu chạy lại can ngăn, ai sẽ chịu tin, nên phải là phương án 3."
Thấy sư muội nhà mình mặt đang ngơ ngác, Lục Phàm giảng:
"Công đức phong chúng ta tôn chỉ lấy đức phục người, nên phương án 3 chính là lấy đức đánh bại hai người, sau đó từ từ giảng đạo lý, đôi bên sẽ nghe lời muội, đó là bài học đầu tiên."
Hồng Nguyệt Tâm nghe cảm thấy có đạo lý, lúc này càng thêm khâm phục sư huynh nhà mình, quả nhiên là tấm gương số một ở thánh địa này, nàng còn nghe nói ngươi ta hay gọi Lục Phàm là Lục thánh nhân nha.
"Bài học số hai, nếu như muội giảng đạo lý mà tên đó không nghe, tên đó lại lợi hại hơn muội, thì muội sẽ làm gì?"
"Tất nhiên là liên tục giảng đạo lí tới khi nào người đó nghe thôi nha."
Lần này Hồng Nguyệt Tâm lại tin chắc mình sẽ đúng.
"Lại sai, phải gọi sư huynh tới cùng muội giảng đạo lý cho hắn nghe, những tên như thế thường cố chấp khó bỏ, một người là không đủ."
Lục Phàm như thầy giáo đang răn dạy học sinh của mình, nhìn thấy học sinh nhỏ Hồng Nguyệt Tâm này còn rất là non, Lục Phàm không thể không nghiêm khắc.
Hồng Nguyệt Tâm cảm động, đây chẳng phải là nếu đánh không lại thì kêu sư huynh mình ra mặt đánh hay sao. Nhưng mà Lục Phàm biết được ý nghĩ sư muội chắc sẽ tại chỗ qua đời.
Sư muội nha sư muội, sau này có ra ngoài gây chuyện, đừng khai tên sư huynh ra nha, việc tốt thì được.
Lục Phàm khẽ vuốt cằm:
"Nhưng muốn giảng đạo lý cũng phải có lực lượng, muội ba hệ linh căn tu luyện cần phải khắc khổ hơn bình thường, ở đây có cuốn "Ngũ Hành chi thuật", muội mang về nghiên cứu, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta".
Đây là công pháp hệ thống cho hắn mấy năm trước, nhưng muốn luyện công pháp này phải bắt buộc có ba linh căn trở lên, Lục Phàm cả đời này tưởng chừng phải bỏ xó cuốn công pháp này, không ngờ lần này lại có đất dụng võ.
Hồng Nguyệt Tâm tiếp nhận công pháp, bắt đầu đọc chắm chú, không để ý Lục Phàm đã đi mất không thấy đâu.
[Keng chúc mừng ký chủ giúp sư muội Hồng Nguyệt Tâm bước vào tu hành, nhận được Hàn Sương kiếm]
Lúc này trong phòng, Lục Phàm lấy ra Hàn Sương kiếm, thanh kiếm sắc bén, nhưng lại nhẹ nhàng, toàn thân kiếm phát ra khí tức lạnh lẽo.
Lục Phàm dự định vài ngày nữa Hồng Nguyệt Tâm bước vào Luyện khí sẽ tặng nàng, dù sao cậu không phải kiếm tu, thanh kiếm mà cậu hay phi hành chỉ là kiếm gỗ, mục đích dùng làm phương tiện đi lại. Sở trường của Lục Phàm là phân thân, hồi phục, tái tạo, sinh sôi, chính là chân chính vú em, cho nên Lục trưởng lão mới có cảm tình với cậu, nếu như là hỏa thuộc tính thì người ta có lẽ đã một cước đạp chết Lục Phàm.
Mà ngũ hành chi thuật nếu như luyện thành tới cảnh giới tối cao, ngũ hành sẽ tách ra, thành đơn linh căn mỗi loại thuốc tính. Có nghĩa là trong cơ thể người luyện mỗi loại thuốc tính sẽ tính là đơn linh căn, không còn là tạp chất tam linh căn hay ngũ linh căn.
Ngũ hành chi thuật gồm 5 tầng, tầng thứ nhất sau khi luyện thành sẽ hình thành đơn linh căn hệ mộc cùng tạp chất 4 loại linh căn. Tầng thứ hai luyện thành sẽ hình thành đơn linh căn hệ mộc, đơn linh căn hệ hỏa, cùng tạp chất ba linh căn. Tầng cuối là phân ra làm 5 loại linh căn ngũ hành riêng biệt.
Cho nên Lục Phàm khi nhìn thấy công pháp giới thiệu liền tiếc hận không thôi.
"Ây, người tốt sao mà khó sống quá."