Chương 119: Nằm Ngoài Dự Đoán
Chương 119: Nằm Ngoài Dự ĐoánChương 119: Nằm Ngoài Dự Đoán
"Khuất tướng quân, ba người các ngươi tạm thời ở lại lêu này, có cần gì, cứ việc ra lệnh binh sĩ ngoài lầu."
Tử Xa dẫn theo Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu đi tới một chiếc lầu nhỏ, khách khí nói.
"Đa tạ Tử Xa tướng quân." Ba người chắp tay tạ ơn.
Tử Xa vẫy vẫy tay, xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, quay người nói bổ sung: "đúng, nếu là không có chuyện quan trọng, ba vị tốt nhất đừng rời khỏi lều, miễn cho... Ta nghĩ ba vị đều hiểu
"Bọn người mạt tướng hiểu." Khuất Thăng chắp tay cảm tạ. Thấy vậy, Tử Xa mỉm cười với ba người, rời đi.
Hắn vừa đi, Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu nghiêm mặt lại, trong lúc đó, Vu Mã Tiêu đi tới cửa lầu, quan sát động tính bên ngoài.
Mà Cốc Lương Uy, túm áo Khuất Thăng, cắn răng nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi điên rồi sao?" Khuất Thăng nhíu mày, cố gắng tránh thoát, đáng tiếc Cốc Lương Uy bám quá chặt, hắn nhất thời không thể tránh.
Chỉ thấy Cốc Lương Uy căn răng thấp giọng nói: "Khuất Thăng, ngươi có ý định gì? Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội 'Túc vương sao?”
"Ngươi điên rồi, lại dám đem tên của vị kia nói ra." Khuất Thăng giễu cợt nhìn Cốc Lương Uy, thấp giọng cười lạnh nói: "Nếu ta phản bội, hai người các ngươi đã bị xử tử... Buông tay, ngươi cho rằng Hùng Thác không sẽ phái người theo dõi chúng ta sao?”
Cốc Lương Uy quay đầu nhìn Vu Mã Tiêu, do dự một lúc mới buông lỏng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn vẻ nghỉ ngờ: "ngươi muốn làm gì?"
Khuất Thăng chỉnh lại áo, quay đầu nhìn Vu Mã Tiêu, thấy hắn nhìn động tĩnh bên ngoài, lúc này mới nhẹ giọng nói: "không phải ta muốn làm gì, mà không nói như vậy, thì sẽ không thể thoát khỏi Hùng Thác hoài nghi... Ta hiểu rõ Hùng Thác hơn các ngươi."
Tuy nhiên, Cốc Lương Uy làm ngơ trước lời của Khuất Thăng, thấp giọng chất vấn: "ít nói nhảm, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi vì sao hiến kế cho Hùng Thác. Nhắc nhở hắn tạm thời đình chiến, năm sau tái chiến... Ngươi có hiểu hay không, chỉ khi Hùng Hổ chiến bại, chúng ta mới có đường sống?!"
Khuất Thăng lắc đầu, kiên quyết: "yên tâm đi, ta hiểu Hùng Thác... Hùng Thác thích sĩ diện. Tuyệt sẽ không thừa nhận thất bại, hắn càng nói như vậy, hắn càng sẽ không đình chiến, năm sau tái chiến... Đừng quên, hắn muốn có thành tựu lớn hơn Cố Lăng Quân Hùng Ngô, bây giờ Hùng Ngô liên tiếp chiến thẳng, hắn sao có thể chấp nhận dừng lại ở Yên Thủy?"
"Vậy ngươi nói lời kia..."
"Chỉ là để xua tan nghi ngờ của Hùng Thác... Chung quy chúng ta chính là bại quân tướng lĩnh, từng là tù binh, Hùng Thác sao có thể dễ dàng tin tưởng?"
".," Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu liếc nhau, vẻ nghỉ ngờ giảm đi.
Một lúc sau, Cốc Lương Uy nhắc nhở: " chúng ta đã không còn đường lui, nếu Hùng Thác chiến thắng, cứu ra Hùng Hổ, chúng ta đều phải chết... Thậm chí già trẻ trong nhà cũng không có đường sống."
"Hừ." Khuất Thăng khẽ hừ một tiếng, từ tốn nói: "tin tưởng vị kia đã nắm chắc thăng lợi trong tay..."
Nhưng mà, Cốc Lương Uy đột ngột ngắt lời : "ta không phải là không tin vị kia, ta chỉ không tin ngươi."
"Vậy ngươi tốt nhất nên tin ta. Nếu không bị vị kia thuyết phục, ta sẽ không quay lại Sở doanh."
".." Cuối cùng, Cốc Lương Uy chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: "tốt nhất là vậy. Khuất Thăng... Ta cùng Vu Mã đều không phải là xuất thân quý tộc, sau chuyện đó, hai người bọn ta đều không thể quay về Sở quốc. Chỉ có thể tin vị kia... Cho nên, ngươi tốt nhất đừng gây chuyện, bằng không, ta không sống nổi liền sẽ kéo ngươi theo."
"Tốt, ta nhớ rồi" Khuất Thăng mỉm cười gật đầu. Cũng thấp giọng nhắc nhở: "Các ngươi tốt nhất nên ghi nhớ lời của †a... Lân này quay lại Sở doanh, vị kia đã hứa, mọi thứ do ta làm chủ, nên chuyện như vừa rồi đừng xuất hiện lại."
"." Cốc Lương Uy im lặng ngẫm nghĩ, dùng ánh mắt trao đổi với Vu Mã Tiêu, cả hai chậm rãi gật đầu.
Thấy vậy, Khuất Thăng nở nụ cười, nói: "tốt, chuyện này dừng ở đây, chúng †a thay đổi áo giáp, kiếm chút đồ ăn."
Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu gật đầu, đổi bộ áo giáp Tử Xa vừa đưa, ba người cùng nhau rời khỏi lầu.
Vừa ra khỏi lều, bọn hắn liền nhìn thấy năm tên Sở binh đứng bên ngoài, năm người thấy Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu rời khỏi lều, bình tĩnh đi theo.
Rõ ràng, đây là người Hùng Thác phái đi theo dõi bọn hắn.
"Quả nhiên có người theo dõi chúng ta.." Cốc Lương Uy giả vờ dò xét xung quanh, nhân cơ hội liếc nhìn binh Sở đang theo đuôi, thấp giọng nhắc nhở hai người bên cạnh.
"Yên tâm đi" Khuất Thăng thấp giọng, từ tốn nói: 'ít nhất không công khai bố trí bên ngoài lêu của chúng ta, bằng không, hành động vừa rồi, đã đủ khiến người hoài nghi..."
"Hứ!" Cốc Lương Uy bĩu môi, tức giận nói: "ngươi cho rằng ta đang làm chuyện ngu ngốc sao?... Vu Mã nhìn thấy ngoài lầu không có người, ta mới..."
"Xuyt!" Vu Mã Tiêu kêu một tiếng cắt lời bọn hắn.
Thì ra, năm người phía sau đã đi đến gần.
Thấy vậy, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu không còn dám nói điều gì, giả vờ đi loanh quanh doanh trại, hỏi thăm binh Sở một lượt, rồi đi tới chỗ phát thức ăn.
Không thể phủ nhận, mặc dù ba người bọn họ đã bí mật đầu hàng Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, nhưng đãi ngộ bọn hắn có cùng 3 vạn binh Sở cũng không khác nhau là bao, chỉ có hai cái màn thầu, bây giờ bụng đang kêu réo.
Nhận được cơm và canh nóng từ chỗ hậu cần, bọn hắn cảm động suýt khóc.
Bởi vì khi đó, chỉ cần sơ sẩy một chút, bọn hắn liền sẽ biến thành oan hồn.
Cũng may, mọi chuyện đều đã đi qua, bọn hắn sống sót trở về doanh trại quân Sở, hơn nữa, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận đã hứa với bọn hắn, hào phóng đến mức lòng bọn hắn đã hướng Về Ngụy.
Ngay khi bọn hẳn đang ăn uống, từ xa đột nhiên có tiếng ồn.
Ba người tò mò, bưng bát gỗ đi, xem chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đến gần, bọn hắn mới biết, 3 vạn tù binh mới được thả ra đang xung đột với, binh lính dưới trướng Hùng Thác.
Nguyên nhân là vì, Hùng Thác cân nhắc đến lòng quân, nên để binh lính phụ trách nấu cơm ưu tiên chiếu cố 3 vạn người này trước, dù sao 3 vạn người đã đói nhiều ngày, nhìn cái gì cũng giống đồ ăn.
Nhưng khi đến nơi phát đồ ăn, binh lính dưới trướng Hùng Thác đã xếp thành hàng dài, đang chờ lấy đồ ăn.
Đây vốn là chuyện dễ hiểu, bởi vì sau khi Hùng Thác đồng ý thu nhận 3 vạn người này, liền để Yến Mặc sắp xếp lầu ở cho những người này, dù sao đang là mùa đông, chỉ một chiếc áp mỏng làm sao có thể sống sót qua đêm đông giá rét.
Trong khi 3 vạn binh lính đang được sắp xếp chỗ ở, thì quân của Hùng Thác đã đi nhận quân lương.
Đến đây, mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng tệ ở chỗ, 3 vạn quân của Hùng Hổ đã đói vô cùng, khiến bọn hắn không chờ nổi 8 vạn quân của Hùng Thác.
Vì vậy, đám binh lính của Hùng Hổ đã xin người phụ trách phát lương, xem có lấy trước được không, dù sao bọn hắn ở doanh Ngụy chỉ nhận được một ít đồ ăn, đến khi được thả, mặc dù nhận được hai cái màn thầu, nhưng hoàn toàn không đủ lấp đầy bụng, huống hồ bọn hắn còn phải đi 20 dặm mới đến Sở doanh.
Đối với khẩn cầu của đám người này, tướng Sở phụ trách giám sát phát đồ ăn suy nghĩ một lúc, gật đầu cho phép, ra hiệu quân của Hùng Hổ cũng xếp hàng, cùng nhận đồ ăn.
Nhưng làm như vậy, 8 vạn quân dưới trướng Hùng Thác cảm thấy không công bằng.
Hai hàng đồng thời nhận đồ ăn, chắc chắn sẽ khiến quân của Hùng Thác nhận lương thực chậm hơn.
Những người này ủ rũ nghĩ thầm: chúng ta vất vả một ngày, lúc này cũng đang đói, dựa vào cái gì đám tù binh các người lại được phát trước? Mà đám quân của Hùng Hổ cũng không hài lòng.
Trong suy nghĩ của bọn hắn, quân Ngụy là kẻ địch, bởi vậy khi bị bắt, bị đấm đá cũng là điều dễ hiểu, nhưng trên thực tế, Túc vương điện hạ đã ra lệnh chặn lại, đối xử với bọn hắn không tệ, chẳng những không giết bọn hắn, còn phân phát một chút đồ ăn.
Nhưng thật sự số đồ ăn có được quá ít ỏi.
Phải biết rằng, đây là đồ ăn quân Ngụy phát cho bọn gắn, là kẻ địch phát cho bọn hẳn.
Là kẻ thù trên chiến trường, bọn hắn không thể mong đợi quá nhiều.
Nhưng những binh lính trước mặt đều là đồng minh, chẳng lẽ những đồng mình này không thể vì bọn hắn đã đói suốt nhiều ngày, mà nhường bọn hắn lên lấy đồ ăn trước sao?
Nhìn thấy binh sĩ phe mình bị đẩy sang một bên, một binh sĩ của Hùng Hổ tức giận nói: "ngay cả quân Ngụy, cũng không đối đãi chúng ta như vậy!"
Câu nói đã châm ngòi cho cuộc cãi vã và đang dân chuyển sang đánh nhau.