Chương 120: Nằm Ngoài Dự Đoán (2)
Chương 120: Nằm Ngoài Dự Đoán (2)Chương 120: Nằm Ngoài Dự Đoán (2)
"Điện hạ, Bách Lý tướng quân nói, Ï thả 3 vạn Sở quân là một mũi tên trúng hai đích , ta đã đoán được một chút, nhưng có một chuyện, ta vẫn không nghĩ ra, xin điện hạ chỉ điểm..."
Ở một góc nào đó, Trầm Úc nghiêm túc xin lời khuyên của Triệu Hoằng Nhuận.
Đang lúc ngồi thẫn thờ, Triệu Hoằng Nhuận thình lình nghe được Trầm Úc hỏi, chau mày: "Trầm Úc, trước khi bản vương giải thích, ngươi nên nghĩ, lúc này có thích hợp để hỏi không?"
"Ách.." Trâm Úc hiểu ra, ngượng ngùng cười: "điện hạ thứ tội, ta đã nghĩ vấn đề này hai ngày nay..."
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Trầm Úc, tức giận lắc đầu.
Yên tính một lúc, Triệu Hoằng Nhuận ho một tiếng, thấp giọng nói: "giấy."
Trầm Úc vội vàng cúi người đưa tờ giấy đã chuẩn bị trước cho hắn.
Sau vài tiếng sột soạt, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, nhíu mày nhìn hố xí bên cạnh, dùng giày gạt chỗ đất vừa đào vào hố, lấp xong hố còn dâm lên.
Điều kiện trong trại chính là đơn sơ như vậy, Triệu Hoằng Nhuận còn tính là có lòng, còn binh Ngụy, ai chẳng tùy tiện tìm nơi giải quyết, đến mức Triệu Hoằng Nhuận đi tuần tra ban đêm, cũng không dám đặt chân góc khuất, chỉ sợ giãm lên thứ bẩn thỉu.
Ï Đáng chết chiến tranh... Đáng chết nước Sở.. Đáng chết Hùng Thác... J7 Nhìn vết bẩn trên tay áo, Triệu Hoằng Nhuận im lặng thở dài, lập tức hỏi Trầm Úc: "ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ti chức muốn hỏi, điện hạ vì sao đối xử với những tù binh kia... Ưm, tốt như vậy?"
"Tốt?' Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, cười hỏi: "tốt như thế nào?"
"Ti chức nói không được, chính cảm thấy, điện hạ đối với tù binh rất khoan dung, không việc khác, chỉ lúc thả bọn hẳn. Ngài còn cho bọn hắn mỗi người hai cái màn thầu... Tuy một người hai cái màn thầu cũng không nhiều, nhưng đó là 3 vạn người..."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ti chức chỉ cảm thấy, ngài đối với những tù binh kia quá nhân hậu... Không chỉ tỉ chức nghĩ vậy, mà các tướng sĩ trong doanh cũng nghĩ như vậy. Chung quy, bọn họ là kẻ địch... Ti chức không rõ vì sao điện hạ đối xử tốt với bọn hắn, chẳng lẽ điện hạ còn mong đám người đó đổi ý, quy hàng Đại Ngụy sao?"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Trâm Úc. Gật gật đầu: "không tệ, ngươi nói không sai... 3 vạn tù binh, có thù với Đại Ngụy, thế nên, khi bọn hẳn trở thành tù binh, cho dù có giết hết, cũng chẳng ai có thể nói chúng ta sai... Tin rằng đám tù binh cũng nghĩ như vậy."
Nói tới đây, hắn dừng lại, chuyển chủ đề: "Trầm Úc. Ngươi nói xem Ÿ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơij so với ï dệt hoa trên gấm/ cái nào tốt hơn?..."
"Hả?" Trâm Úc ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "khi đối phương gặp khó khăn, cần trợ giúp, đối phương sẽ nhớ ơn người giúp mình..." "Ngươi nói đúng... Người đang gặp nguy, nhận được giúp đỡ thì sẽ nhớ ơn người giúp. Đây chính là lòng người... Khi người tuyệt vọng, cho hắn một ơn huệ, người này sẽ nhớ ơn..."
"Binh Sở có hoàn cảnh vậy không?”
"Ừm... Có chút. Nhưng vẫn có sự khác biệt."
"Xim điện hạ chỉ rõ."
"Trâm Úc à, lòng người rất phức tạp... Đúng như ngươi nói, quân Sở là kẻ địch. Bởi vậy, cho dù chúng ta có giết hết bọn hắn, cũng là đúng. Điểm này chúng †a hiểu, những binh Sở kia cũng hiểu... Nhưng quân ta không giết bọn hắn, ngược lại cho bọn hắn hy vọng, thậm chí còn cho một chút ơn huệ, tỉ như, khi thả bọn hắn lại cho bọn hắn đồ ăn... Ngươi tin không, đám binh Sở kia sẽ biết ơn?"
"Không tin." Trầm Úc lắc đầu. "Ha ha, bản vương cũng không tin." Triệu Hoằng Nhuận cười lên.
Trầm Úc dở khóc dở cười, đang muốn nói, lại thấy nụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận ngừng lại, nghiêm mặt nói: "nhưng, Trầm Úc à, sau khi trở lại Sở doanh, chỉ cân chịu một đãi ngộ bất lợi, bọn hắn sẽ nghĩ đến quân ta... Nhớ tới cách quân ta đối xử với bọn hắn, bọn hắn sẽ thấy bất công. Điều này, ngươi tin không?"
".." Trầm Úc chần chờ lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận khế cười, nhìn lên bầu trời đêm, từ tốn nói: "nhớ khi thả tù binh, có người nhắc bản vương, khiến 3 vạn người này thành gánh nặng của Hùng Thác, kế sách không tệ, nhưng vì đề phòng bọn họ coi quân ta là địch, cần phải làm thêm "biện pháp phòng ngừa”, tỉ như, cắt gân, hoặc khiến bọn hăn thương nặng... Cách thì không tệ, nhưng không để ý lòng người. Nếu bản vương làm như vậy, 3 vạn tù binh sẽ hận quân ta, cái này không phù hợp với ý định ban đầu của ta..."
"Dự định ban đầu?"
"Ừ” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, vui vẻ nói: "bản vương muốn để Hùng Thác không những phải chuẩn bị thêm lương thực co 3 vạn người, mà còn muốn để quân Sở nhớ ơn quân ta..."
"Điều này... E rằng không có khả năng." Trầm Úc không hiểu.
"Không có khả năng? Chờ xem." Ngắm nhìn trời đêm, Triệu Hoằng Nhuận đã có tính toán: "chỉ cần một cơ hội... Một cơ hội sẽ xuất hiện!"
"." Trầm Úc há miệng, không biết tại sao lại gật đầu.
Cùng lúc đó, Khuất Thăng đang tận mắt nhìn thấy cơ hội Triệu Hoằng Nhuận đã nói.
"Quân Ngụy cũng không đối xử chúng ta như vậy!"
Nghe được câu này, Khuất Thăng ngẩn ra.
Ngay cả hắn cũng không ngờ sẽ có binh lính nói một câu như vậy.
Mà càng khó tin hơn, câu nói này lại được những binh lính gần đó đồng tình.
Đương nhiên, câu nói này phóng đại rất nhiều, nhiều nhất chỉ là một câu nói do tức giận.
Nhưng ai ngờ đám quân Sở từng là tù binh lại hưởng ứng.
Bởi vì theo quan điểm của bọn hắn, ngay cả khi làm tù binh, thì vị Túc vương điện hạ kia cũng phát thức ăn, cho dù có mỗi nắm cơm, nhưng ít ra, khi bọn hẳn được ăn, những binh Ngụy canh chừng bọn hẳn còn đang đói bụng. Hơn nữa, những binh Ngụy kia cũng không xông lên trước lấy thức ăn.
Nhưng trước mắt, những đồng minh của bọn hắn, lại giống như muốn ném bọn họ qua một bên, để bọn hắn chết đói.
Chẳng lẽ bọn hắn không thể nhường một chút sao?
Tại sao hành động của bọn hắn còn †ôi hơn cả quân Ngụy?!
Với ý nghĩ này, đám binh lính của Hùng Hổ nghĩ rằng mình bị đối xử bất công, nhao nhao ủng hộ người nói câu trước đó.
"Nói đúng!... Còn mẹ nó, cùng là binh lính một nước, những binh Ngụy kia còn không làm như vậy!"
Trong lúc nhất thời, nhiều người đều nghĩ như vậy. Nghe thấy vậy, đám quân của Hùng Hổ đều không thấy phe mình quá đáng, ngược lại cảm thấy đối phương vô lý.
Có một số binh của Hùng Thác cười lạnh: "nếu quân Ngụy đối với các ngươi tốt như vậy, các ngươi quay lại làm gì? Làm tù binh không phải tốt hơn sao?"
Vừa dứt lời, cũng có vài binh lính gần đó chế giễu: "ta thấy đám người này đã sợ quân Ngụy, vậy mà nói tốt cho kẻ địch...
Cả hai bên cứ chỉ trích lân nhau.
Quân Hùng Thác chỉ trích quân Hùng Hổ Ÿ bị quân Ngụy bắt, mất vũ khí áo giáp, còn có mặt mũi trở về lấy đồ ăn , quân Hùng Hổ mắng lại Ÿ chúng ta chiến đấu với quân Ngụy, mà các ngươi chỉ biết ở đằng sau kiếm chác. Giết bình dân tay không tấc sắt. ¡
"Một đám bại quân, sao quân Ngụy không giết sạch các ngươi?"
"Bởi vì binh Ngụy tốt hơn đám người bọn ngươi!"
"Cái gì? Các ngươi nói cái gì? Sáu vạn người, bị quân Ngụy với binh lực ít hơn đánh bại... Một đám phế vật!"
"Ha ha ha... Chỉ biết đánh cướp binh dân, các ngươi có gan đi đánh với quân Ngụy... Đến lúc đó đừng để bị dọa tè ra quần!"
"Giữ miệng cho sạch sẽ!"
"Ngươi muốn làm gì?... Buông tay!"
"Buông tay? Con mẹ ngươi..."
"Ngươi dám đánh ta?"
"Đánh ngươi thì sao?"
"Các huynh đệ. Liêu mạng với bọn hắn!"
Kết quả là, mấy ngàn Sở binh lao vào đánh nhau.
Thùng gạo bị đập, nước canh rơi vãi, lương thực quý giá bị giãm đạp.
Mặc dù tướng Sở đã cố gắng ngăn chặn, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Mấy ngàn binh lính, hoặc chủ động, hoặc bị động tham gia đánh nhau, cảnh tượng căng thẳng khiến Khuất Thăng không tin nổi.
Mâu thuần càng lúc càng gay gắt, càng lúc càng hỗn loạn, nhiều binh lính dính vào, sắp thành cuộc chiến giữa Ï 3 vạn người và Ï 8 vạn người/..
Xung đột đến bước này, sao có thể dễ dàng dập tắt?
Này này này... Thật sự bị Túc vương đoán trúng sao? ,¡
Khuất Thăng không có tham gia, yên lặng đứng một bên ăn uống. Nhưng trong lòng, hắn lại đánh giá cao Túc vương, dù sao Triệu Hoằng Nhuận nói cho hắn biết: quân Hùng Hổ sẽ không thể nào chung sống hòa bình với quân Hùng Thác.
3 vạn người vừa trở về liền xung đột với quân Hùng Thác, nguyên nhân chỉ vì xếp hàng chờ cơm.
Đương nhiên, đây là lí do bề nổi, mà lý do cơ bản nhất, vẫn là 7 khinh thường, cùng Ÿ tự tôn. : quân Hùng Thác coi thường quân Hùng Hổ từng bị bắt, lại còn dám nói tốt cho quân Ngụy; mà 3 vạn quân của Hùng Hổ, việc bị bắt đã thành cây gai trong lòng họ, nếu có ai dám động vào chiếc gai này, như vậy sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của 3 vạn người.
Ï Vị Túc vương kia... Quả nhiên cho Hùng Thác một rắc rối lớn. ¡ Trong lòng cảm khái, Khuất Thăng dẫn theo Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu cũng tiến lên, giả vờ ngăn cản cuộc chiến ngu ngốc.
Bọn hắn ước gì những người này đánh hăng hơn, đánh tới khi khó ngừng, như vậy, bọn hắn sẽ có thể hoàn thành lời dặn dò của Triệu Hoằng Nhuận: đốt cháy Sở doanh.
Mặc dù Sở doanh mới chỉ có một bức tường ở phía bắc, nhưng nếu Khuất Thăng có cơ hội đốt cháy lều vải trong doanh, thì 11 vạn Sở binh ở đây, trải qua một đêm gió rét, không biết bao nhiêu người còn sống.
Đáng tiếc, tỉ lệ thành công không cao.
Vì quân của Hùng Hổ đã đói nhiều ngày, thể lực kém xa quân Hùng Thác, chỉ có thể bị động nhận đòn. Một phương bị đánh, trận nội đấu rất nhanh kết thúc.
"Đáng tiếc..." Vu Mã Tiêu tiếc nuối thì thầm một câu.
Ï Đáng tiếc? ¡
Khuất Thăng lạnh lùng nhìn quân của Hùng Thác, chân đạp binh sĩ của Hùng Hổ, dương dương đắc ý,
"Tới, lại đây, đồ chó!"
Tên binh lính bị giãm trên mặt đất, mặt đầy vết thương, dùng ánh mắt hung dữ nhìn đám đồng bạn đã sỉ nhục mình, lại vì sức cùng lực kiệt, không thể đứng dậy, chỉ đành lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng kết quả rõ ràng, hắn lại bị đánh thêm lần nữa.
Cảnh tượng như vậy, Khuất Thăng liếc mắt nhìn, chỗ nào cũng có.
Ï Hô hố... Chỉ mong Hùng Thác đừng phân phát cho "quân ta' vũ khí cùng áo giáp, bằng không, chờ "quân ta" khôi phục thể lực... Sẽ có trò hay để nhìn! ¡
Khuất Thăng thờ ơ nhìn cảnh trước mặt, mừng thầm trong lòng.
Tuy hôm nay quân Hùng Hổ thua, nhưng chỉ do thể lực hai bên chênh lệch, chờ bọn hắn khôi phục thể lực, bọn hắn liệu sẽ quên sỉ nhục hôm nay?
Mắt thấy quân Hùng Hổ bị đánh đập dã man, nhìn ánh mắt bọn hắn đầy sự tức giận, Khuất Thăng trong lòng thanh thản.
Hắn cảm thấy khả năng Hùng Thác đánh thắng trận chiến này, càng ngày càng nhỏ.
Đương nhiên, Khuất Thăng rất vui khi thấy điêu này.