Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 123 - Chương 124: Ngụy Doanh Công Thủ (3)

Chương 124: Ngụy Doanh Công Thủ (3) Chương 124: Ngụy Doanh Công Thủ (3)Chương 124: Ngụy Doanh Công Thủ (3)

Quân Sở đợt thứ hai đã tới gần, 5 ngàn tên bộ binh, cách doanh trại chỉ ba bốn trượng.

Ở khoảng cách này, quân Ngụy bắn nỏ gần như một tên một mạng, nhưng phàm là bị tên bắn trúng thì chắc chăn là chết.

Từng có lúc, cung được gọi là phát minh vũ khí hèn nhất lịch sử, nhưng sau khi nỏ xuất hiện, người đời đem danh hiệu này cho nỏ. Bởi vì nỏ mạnh hơn cung, mặc cho tâm bắn không bằng cung, lắp tên cực kỳ tốn sức, nhưng lực sát thương của nỏ trong khoảng cách gần, thì cung không thể sánh được.

Ở trong khoảng cách gần, mũi tên do nỏ bắn ra có thể dễ dàng xuyên qua khiên sắt, cho dù là khiên của quân Ngụy cũng không thể ngăn cản, huống chỉ mấy tấm khiên gỗ của quân Sở?

Đối mặt với cuộc tấn công liên tục bằng nỏ, 5 ngàn Sở binh từng hàng trúng tên ngã xuống đất, nhưng ngay cả trong tình cảnh này, quân Sở vẫn phải giảm tốc độ.

Không có cách nào, bởi vì bên ngoài doanh trại là một rừng thương, khiến việc tấn công doanh trại của quân Sở bắt buộc phải chậm lại.

Những cây thương được tạo hình như sừng hươu, nếu 5 ngàn binh Sở không giảm tốc độ, như vậy bọn hắn sẽ bị những cây thương cắt phải.

"Quét sạch chướng ngại!" Một tên Sở tướng hét lên.

Nhưng vừa dứt lời, ngực hắn liền trúng hai mũi tên, mắt hắn trợn tròn, phát ra tiếng "khụ khụ”, dưới ánh mắt của đám binh Sở xung quanh ngã xuống đất mất mạng.

Quá gần, quân Sở cách doanh trại thật sự là quá gần.

Chỉ một hau bước chân.

Ở khoảng cách này, dù cho võ nghệ có cao cường, cũng cản không nổi tên nỏ.

Quân Sở vừa kinh hoảng vừa áp lực. Khoảng cách tường doanh chỉ còn 2 bước, nhưng khoảng cách này, lại như trời đất, mặc cho bọn hắn cố gắng thế nào, cũng không thể vượt qua.

Bọn hắn đối mặt với mưa tên. Hai tay nắm lấy những thanh trường thương, cố gắng nhổ, hi vọng loại bỏ chướng ngại vật, nhưng đáng tiếc, phần lớn binh Sở vừa động vào thương, liền bị quân Ngụy dùng nỏ bắn chết. Máu quân Sở chảy đỏ cả một vùng, trên những vũng máu, đều là xác chết của binh Sở.

Quả thực là đồ sát... /

Bùi Chiêm đứng trên tường, lắc đầu thở dài.

Hắn không thể tính ra, rốt cuộc có bao nhiêu binh Sở không thể vượt qua rừng thươn mà chết.

Mà điều khiến quân Sở tuyệt vọng hơn là, rừng thương cũng không phải là chướng ngại duy nhất, trên tường doanh, đó là vô số lưỡi đao kiếm, khiến ý đồ leo tường của quân Sở trở nên bất khả thi.

Bức tường trước mặt như Ÿ núi đao/..

Nhưng binh Sở không có cách quay lại, bởi vì bọn hắn hiểu rất rõ ràng, nếu là bọn họ chạy trốn, các tướng lính sẽ ra lệnh giết bọn hắn.

Bị xem như Ÿ đào binh.¡ giết chết, tất cả quân công bọn hắn đã tích lũy sẽ mất sạch, số tiền bọn hắn giấu sẽ bị người cùng lều chiếm. Mà người nhà bọn hắn sẽ thành tội đồ.

Bọn hắn chỉ có tiến lên, mặc kệ mũi †ên, tiến lên.

Chỉ có thắng trận, bọn hắn mới có cơ hội còn sống sót, có cơ hội cướp thêm tiền. Chú: quân Sở không cấm binh sĩ đánh cướp ở lãnh thổ kẻ thù. ,j

Nhưng 5 ngàn người vậy mà không thể chọc thủng phòng tuyến thứ nhất của quân Nguy, ngược lại bị quân Ngụy bắn chết từng người một, đợt tấn công thứ hai của quân Sở đã gần sụp đổ.

Bọn hắn gào khóc, rú thảm, thậm chí có người không dám tiến lên, đang muốn chạy trốn, thì đợt tấn công thứ ba của quân Sở tiến tới.

Những binh Sở cầm đao và khiên trong tay, xua đám đào binh, chạy về phía Ngụy doanh, đi nhổ những cây thương cắm trên mặt đất.

F... J

Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.

Có lẽ máu là cách tốt nhất ràng buộc binh sĩ, nhưng với Triệu Hoằng Nhuận, hắn càng có khuynh hướng dùng cổ vũ hoặc khích tướng, để binh sĩ hiểu rõ Ï bọn hắn chiến đấu vì cái gì , mà không giống quân Sở, dùng cách đe dọa buộc binh sĩ phải chiến đấu.

Tuy Triệu Hoằng Nhuận khinh thường cách thức quân Sở sử dụng, nhưng không thể phủ nhận, quân Sở dựa vào cách đe dọa, có hiệu quả không tệ.

Phòng tuyến thứ nhất đã bị đám binh Sở mở ra một lỗ hổng: cũng không biết bao nhiêu quân Sở hi sinh tính mạng, mới rút được mấy chục cây thương. Mặc dù không đáng kể, nhưng đủ để một người vượt qua. I' Phòng tuyến thứ nhất bị phá, chỉ

là vấn đề thời gian. .

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.

Mặc cho trước mắt chỉ có số ít quân Sở vượt qua phòng tuyến, hơn nữa, chưa đi được mấy bước liền bị quân Ngụy bắn chết, nhưng không thể phủ nhận, theo thời gian, lỗ hổng càng lúc càng lớn, đến lúc đó sẽ có càng nhiêu quân Sở vượt qua.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không lo lắng.

Dù sao rừng thương chỉ để giảm bớt số lượng kẻ địch, nới hắn đặt hi vọng, là vô số lưỡi đao cắm bên ngoài bức tường. Nếu quân Sở muốn leo lên, chỉ có thể dùng tay, có thể tưởng tượng sẽ khó đến cỡ nào.

So với đám quân Sở đang công trại, Triệu Hoằng Nhuận càng để ý đến đại quân Sở.

Mặc dù hắn không biết ai là chủ tướng, nhưng đối phương dùng chiến lược, đã đủ để khiến Triệu Hoằng Nhuận đề cao cảnh giác.

Dù sao, tuy có chế độ nhà nước tồi tệ, nhưng dựa vào cách dụng binh có thể thấy quân Sở cũng có tướng tài.

Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận lo lắng là, sau khi bị thiệt hại nặng, chủ tướng quân Sở không rút lui, ngược lại tăng thêm quân xông đến doanh trại.

Càng làm Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ chính là, đám cung thủ sau khi nghỉ ngơi, vậy mà một lần nữa tiến lên. Giống như muốn tổng tiến công.

"Tiếp tục như vậy... Không tốt lắm."

Triệu Hoằng Nhuận luôn chú ý tới động tĩnh quân Sở, thấy địch lại định diễn chiến thuật trước đó, miệng lẩm bẩm một câu.

Đừng tưởng rằng cứ phòng thủ sẽ chiếm ưu thế, trên thực tế không phải vậy.

Lấy Ngụy doanh mà nói, một bức tưởng chỉ đứng được 2,3 ngàn người, nếu đứng nhiều hơn sẽ khó xoay người.

Còn quân Sở thì sao?

Bộ binh quân Sở không có uy hiếp, tạm thời không nói, nhưng 1 vạn cung thủ xuất hiện, là lưỡi kiếm treo trên đầu quân Ngụy.

Số lượng cung thủ không bằng đối phương, mà đối phương ở ngoài sắp xếp trận hình, lợi dụng ưu thế tầm bắn, dùng chiến thuật quân số bắn chết quân Nguy.

Đây chính là nhược điểm của phe phòng thủ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phe tấn công có đủ cung thủ, bằng không chỉ dựa vào bộ binh, thì phe phòng thủ sẽ chiếm ưu thế.

"Điện hạ, tiếp tục như vậy không ổn.."

Bách Lý Bạt ở bên theo dõi, đề nghị Triệu Hoằng Nhuận: "hay để ta dẫn quân ra ngoài, làm loạn đội hình quân Sở, bằng không, chờ bọn hắn đến gần, bắn tên, thì quân ta phòng thủ sẽ rất khó khăn..."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy ngẫm nghĩ.

Muốn đánh lén cung thủ, thì nhất định phải là ky binh: chỉ có ky binh với tính cơ động, mới có thể trước khi quân Sở bắn tên mà nhanh chóng tấn công.

Lúc này, mặc cho Tào Giới đã dẫn theo 5 ngàn ky binh rời đi, nhưng không có nghĩa quân Ngụy không có cách tạo ra một đội ky binh.

Không nói những thứ khác, chỉ hai trăm chiếc chiến xa, đã có 8 trắm con ngựa, giao cho đội ky binh dự bị, liền sẽ có một đội ky binh 8 trắm người, đã đủ đánh lén quân Sở, quấy nhiễu cung thủ.

Cung thủ ngoài ưu thế tấn công tầm xa, thì năng lực phòng ngự cực kém, một khi bị ky binh tấn công, tuyệt đại đa số sẽ bị giết chết.

Nhưng vấn đề là...

Trên mặt Triệu Hoằng Nhuận hiện vẻ khó xử cùng xấu hổ.

Ï Đánh lén cung thủ không sai, thế nhưng... Thế nhưng cửa doanh đã bị phong tỏa... J Mấy ngày trước, vì tăng cường phòng ngự, Triệu Hoằng Nhuận đã cho dỡ bỏ cổng doanh trại, dùng một chiếc chiến xa khổng lồ có lối đi với cạm bãy bên trong để thay thế.

Nói một cách đơn giản, quân Ngụy có thế ra ngoài, nhưng chiến mã không ra được.
Bình Luận (0)
Comment