Chương 125: Ngụy Doanh Công Thủ (4) Ï Thiết kế sai lầm, sớm biết thì không dùng chiến xa cỡ lớn làm cửa. . 7
Chương 125: Ngụy Doanh Công Thủ (4) Ï Thiết kế sai lầm, sớm biết thì không dùng chiến xa cỡ lớn làm cửa. . 7Chương 125: Ngụy Doanh Công Thủ (4) Ï Thiết kế sai lầm, sớm biết thì không dùng chiến xa cỡ lớn làm cửa. . 7
Triệu Hoằng Nhuận cay đắng.
Theo tình hình chiến đấu, chủ tướng Tể Tuyên đã phái ra 1 vạn rưỡi bộ binh, trừ 5 ngàn người chết trong lân tiến công đầu tiên, thì hai lần sau, thì mỗi lần Tể Tuyên sẽ phái ra 5 ngàn bộ binh.
Trong hai lần tiến công đầu, đã có hơn bảy ngàn người bị quân Ngụy bắn chết, vĩnh viên trở thành vong hồn trên vùng đất Yên Thủy.
Còn thương vong quân Nguy, cho tới giờ chỉ 6 trăm người, 1/3 trong số đó bị quân Sở bắn chết trong lần đầu tiên tiến công, nói cách khác, từ lần tiến công thứ hai đến giờ, quân Ngụy chỉ thương vong hơn bốn trăm người.
Lấy thương vong 4 trăm người, đổi lấy số lượng quân Sở chết trận gấp mười lần, đây cũng là kết quả Triệu Hoằng Nhuận mong muốn khi đề xuất tăng cường phòng ngự doanh trại.
Tuy nhiên, ưu thế quân Ngụy tạo ra đã dần biến mất khi 1 vạn cung thủ quân Sở tiến vào chiến trường.
Phải nói, đề nghị của Bách Lý Bạt, dẫn theo một đội ky binh tập kích đội hình cung thủ là phương pháp tốt, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vì gia cố doanh trại, đã dùng chiến xa cỡ lớn chặn cửa.
Nếu không, Bách Lý Bạt đã có dẫn 800 ky binh đi từ một trong hai cửa đông †ây, đánh lén quân Sở.
Dù sao quân Sở mạo hiểm để 1 vạn cung thủ đứng hàng đầu tiên, nhân lúc quân Sở đang chú ý doanh trại, Bách Lý Bạt dẫn theo 8 trăm ky binh, bằng vào tốc độ của chiến mã, có cơ hội rất lớn làm xáo trộn đội hình cung thủ, khiến cung thủ không thể phát huy tác dụng.
Đáng tiếc nuối, bởi vì Triệu Hoằng Nhuận thiết kế sai lâm, chiến xa cỡ lớn mặc dù tăng cường phòng thủ, nhưng chiến mã không thể đi qua. Nên chiến thuật của Bách Lý Bạt khó thành
Chẳng lẽ phái bộ binh đi đánh lén cung thủ? Vậy chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
"Hủy đi!"
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ phút chốc, quyết định thật nhanh: "Bách Lý tướng quân, đông, tây hai bên, ngươi chuẩn bị từ chỗ nào xuất kích?"
Bách Lý Bạt ngẫm nghĩ, trả lời: "phía Tây, từ phía Tây xuất kích tốt hơn."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hẳn hiểu ý Bách Lý Bạt, từ phía tây xuất kích. Sẽ có gió Tây Bắc trợ giúp, có thể góp phần giảm sực cản của gió.
"Đã như vậy, chuyện này làm phiền Bách Lý tướng quân."
"Không dám." Bách Lý Bạt nghe vậy chắp tay, chần chờ nói: "nhưng phá hủy chiến xa phía tây, cần cảnh giác quân Sở...
"Bản vương sẽ lập tức để thợ sửa chữa." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, dặn dò: "nhưng, sau khi rời doanh, bản vương hy vọng Bách Lý tướng quân đừng tập kích quân Sở vội... Bản vương sẽ nghĩ biện pháp đối phó với cung thủ, đến lúc đó, đại tướng quân mới xuất kích."
Bách Lý Bạt ngạc nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Chầm chậm gật đầu.
Hai người ước định xong, Bách lý Bạt lập tức cáo biệt Triệu Hoằng Nhuận, đến chỗ đội ky binh dự bị, dù sao 8 trăm con ngựa chưa có yên, hắn cần một chút thời gian tìm đồ thay thế yên ngựa, còn nữa tập hợp ky binh cũng cần thời gian.
Mà Triệu Hoằng Nhuận, cũng rời khỏi bức tường đi đến trung doanh.
Ở trung doanh, Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi đang cùng công bộ quan viên và thợ, chỉ huy quân Yên Lăng tạo xe †ầng để công thành.
Lại nói, Mạnh Ngõi cũng không phải không nghe được phía nam có tiếng chém giết, nhưng hắn không thể chiến đấu. Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là không ngừng thúc giục thợ thủ công, để bọn hắn tăng tốc chế tạo, mau chóng tạo ra hai chiếc xe công thành nhiều tâng mà Triệu Hoằng Nhuận yêu cầu.
Vì việc này, Mạnh Ngỗi cùng các quan viên, đều tự thân lên trận. Câm chùy, đục, cùng các thợ thủ công hỗ trợ các binh sĩ, cùng nhau chế tạo hai chiếc xe công thành.
Mà đám thợ thủ công cũng đẩy nhanh tiến độ, đang ngồi chế tạo, đột nhiên có binh SỞ nhắc Mạnh Ngồi: "Mạnh Ngỗi đại nhân, Túc vương điện hạ tới."
Mạnh Ngỗi dùng tay áo lau mồ hôi trên chán, quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đang dẫn Trương Ngao đi về phía bên này.
Hắn vội vàng đặt dụng cụ xuống tiến tới hành lễ: "Túc vương điện hạ."
Triệu Hoằng Nhuận chắp tay đáp lễ, nói: 'Mạnh Ngỗi đại nhân, hai chiếc xe công thành chế tạo đến đâu rồi?"
Trong lúc hỏi chuyện, Triệu Hoằng Nhuận đã chú ý tới hai chiếc xe công thành, một chiếc xe cao 3 trượng, sao hắn không để ý cho được.
"Hạ quan đã lệnh cho thợ tăng thêm tốc độ, nhưng, vẫn cần hai ba ngày nữa mới hoàn thành." Nói xong, Mạnh Ngỗi nghỉ hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đang thắc mắc tại sao Túc vương lại đến đây.
Đáng lẽ ra, quân Sở tấn công doanh trại, Túc vương điện hạ hẳn sẽ không rời khỏi nam doanh, điều này phù hợp với tính cách Túc vương.
Nhìn thấu tâm tư Mạnh Ngỗi, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, nói: "là như vậy, Mạnh đại nhân, quân Sở tấn công doanh trại, nam doanh đang hết sức căng thẳng, bởi vậy bản vương suy nghĩ, có thể nhanh chóng đưa hai chiếc xe công thành vào sử dụng được hay không."
"Cái này... Mạnh Ngỗi thay đổi sắc mặt.
Xe công thành cao 3 trượng là khái niệm gì?
Phải biết tường thành Đại Lương chỉ hơn 3 trượng một chút, mà huyện thành, hắn tường thành chỉ cao khoảng một trượng, ngay cả quân doanh xây tường cũng chỉ cao một trượng.
Cao 3 trượng xe công thành tuyệt đối không thua một tòa cung điện. Trong thiết kế của Triệu Hoằng Nhuận, đây là một chiếc xe khổng lồ cần hơn 2 trăm người đẩy.
Công trình khổng lồ như vậy, sao có thể xong trong một hai ngày?
Theo ước tính của Mạnh Ngỗi, 2 chiếc xe công thành, tối thiểu phải hai ba ngày, mà bây giờ, bọn hắn mới chỉ tạo được khung xe, những thứ khác đều chưa có.
Vậy làm sao sử dụng?
Mạnh Ngỗi đờ đẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, một lúc sau, ấp a ấp úng nói: "Túc vương điện hạ, hạ quan... Hạ quan đã lệnh cho thợ tăng tốc, nhưng... nhưng vấn..."
Thấy hắn ấp a ấp úng, Triệu Hoằng Nhuận ngắt lời: " ý của Mạnh đại nhân, bản vương hiểu... Bản vương cũng hiểu chỉ một ngày, không đủ chế tạo hai chiếc, nhưng tình hình Nam doanh hết sức căng thẳng, hơn 2 ngàn binh sĩ, không thể vừa tấn công bộ binh vừa đề phòng cung thủ..."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận liền giải thích tình hình chiến đấu cho Mạnh Ngỗi, cuối cùng hắn nói: "bản vương không yêu cầu gì khác, chỉ yêu cầu lan can cao nhất có chỗ để đứng, cho dù chỉ đủ 1 trăm người đứng cũng tốt..."
"Cao nhất?" Mạnh Ngõi thì thầm hai câu, vội vàng hô hào thợ và quan viên: "nhanh, trước tiên làm tấm ván trên lan can cao nhất."
Các quan viên đứng gân nghe thấy cuộc nói chuyện, nhanh chóng. đổi sang làm chỗ đứng cao nhất của xe công thành.
Nhưng vẫn có một hai người khó xử nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc vương điện hạ, cái này... Chưa tạo bậc thang, dù cho có chỗ đứng... Thì cung thủ cũng không thể đi lên."
Mạnh Ngõi vò đầu bứt tai, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "nếu không thì... Trước tiên làm một chiếc thang dài?"
Nghe vậy, Mạnh Ngồi vui mừng: "ý kiến hay! Cứ làm như vậy, mau mau!"
Sau khi có lệnh, đám thợ thủ công cùng binh lính lập tức bận rộn.
Trong thời gian ngắn, hai chiếc xe đã có chỗ đứng, chiếc thang dài cũng được chế tạo, cố định ở bên ngoài chiến xa, mặc dù hình dáng xấu xí, nhưng đáp ứng Triệu Hoằng Nhuận yêu cầu.
Nhìn 2 chiếc xe công thành, Mạnh Ngõi khó chịu, công trình xưa nay làm ra đều vô cùng hoàn hảo, nhất là việc xây dựng, Công Bộ yêu cầu cực kỳ cao, một vật điêu khắc bị hỏng, phải lập tức điêu khắc lại không để xảy ra vấn đề chất lượng.
Nhưng hôm nay, vì tình hình chiến đấu, đã nhanh chóng đưa 2 chiếc xe công thành chưa xong ra chiến trường, hắn có cảm giác cực kỳ khó chịu, các quan viên và thợ đứng ở bên tâm tình cũng không vui.
Mà đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không chú ý, dù sao hắn chú trọng tính thực dụng, vẻ ngoài khó nhìn cũng không sao. Dưới mệnh lệnh của Mạnh Ngỗi, các binh lính chế tạo tập hợp lại đẩy hai chiếc xe đến nam doanh.
Lúc mới thiết kế, hai chiếc xe quá mức khổng lồ, bởi vậy mỗi chiếc cần hơn 2 trăm người đẩy, nhưng trước mắt vì chưa hoàn thiện, nên mỗi chiếc chỉ cần bốn năm mươi người là đẩy được.
Tuy nhiên, bởi vì sử dụng khẩn cấp, nên các thợ không còn việc để làm, từng người đứng đó không biết làm gì.
Nhìn đám thợ thủ công, lại nhìn đống gỗ được xếp ngay ngắn, Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ.