Chương 126: Ngụy Doanh Công Thủ (5)
Chương 126: Ngụy Doanh Công Thủ (5)Chương 126: Ngụy Doanh Công Thủ (5)
Quân Sở tấn công đột ngột, mặc cho Triệu Hoằng Nhuận đã ước tính sớm hai ngày, nhưng trên thực tế quân Sở tấn công sớm hơn hắn dự tính.
Triệu Hoằng Nhuận ban đầu tưởng rằng, dựa vào đống đồ bên ngoài, quân Sở hẳn không dám trực tiếp tấn công, nhưng kết quả chứng minh hắn đoán sai.
Hắn không phải chưa cân nhắc, sau khi có thêm 3 vạn người, Hùng Thác có thể một mũi tên trúng hai đích, một mặt tấn công Ngụy doanh để giảm sức mạnh kẻ địch, một mặt giảm bớt gánh nặng lương thảo.
Nhưng đây chính là 3 vạn người, Triệu Hoằng Nhuận vốn cho rằng Hùng Thác sẽ chần chờ, chỉ đến thời khắc cuối cùng Hùng Thác mới tấn công, không ngờ, Hùng Thác quyết tâm nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Vì đại cục, không chút do dự đẩy 3 vạn người về phía vực thảm, sự quyết đoán này, tàn nhân này, làm Triệu Hoằng Nhuận than thở.
Đối mặt với quân Sở, chỗ dựa của Triệu Hoằng Nhuận chỉ có hai chiếc xe công thành đang chế tạo dang dở.
Hắn không yêu cầu gì khác, chỉ yêu cầu trên hai chiếc xe có chỗ để đứng, bởi vì... càng nhiều quân Ngụy đứng ở trên cao, thì giết quân Sở càng hiệu quả.
Lúc này, cho dù chỉ thêm mấy trăm người bắn nỏ, cũng đã tốt.
Chỉ dựa vào cung thủ đứng bắn trên tường, nói thật, Triệu Hoằng Nhuận không hề xem trọng.
"Âm ầm _" "Ầm ầm -"
Một loạt tiếng động từ trung doanh đến tận nam doanh.
Cung Uyên đang chỉ huy binh lính, nghe được tiếng động lạ, quay đầu nhìn, giật mình nhìn thấy, hai chiếc xe công thành cao ba trượng, được đẩy tới gân tường.
"Nhường một chút."
"Mọi người, nhường một chút."
Nghe được tiếng hô, các binh sĩ đều nhường đường. Để hai chiếc xe khổng lồ đi qua.
Ï Đó chính là đồ do Mạnh đại nhân gấp rút chế tạo mấy ngày nay? ¡
Cung Uyên kinh ngạc nhìn hai chiếc xe, thì thào: "thật lớn..."
Đứng bên cạnh, hỗ trợ Cung Uyên, Vệ Kiêu, Lữ Mục lại đang kinh hãi, thất thanh hỏi: "đây... Đây là thứ gì?"
"Ngươi không nhận ra xe công thành?" Cung Uyên đùa một câu.
"Xe công thành, mạt tướng nhân ra. Nhưng... Cũng quá lớn."
Vừa dứt lời cách đó không xa truyền đến tiếng nói: "Túc vương điện hạ căn dặn... Lớn! Lớn nữa!"
Đám người quay đầu nhìn lại, đã thấy Triệu Hoằng Nhuận cùng Mạnh Ngỗi đang leo lên tường.
Thấy vậy, Vệ Kiêu, Lữ Mục hai người vội vàng đến giúp Triệu Hoằng Nhuận và Mạnh Ngỗi.
"Điện hạ. Mạnh Ngồi đại nhân, các ngươi vì sao cũng tới?" Vệ Kiêu hỏi thăm.
Mạnh Ngõi là quan văn, không nên xuất hiện ở chỗ này. Mà Triệu Hoằng Nhuận thân thể ngàn vàng, càng nên rời xa tiền tuyến.
Với sự giúp đỡ của hai người, Mạnh Ngỗi leo lên tường, phủi bụi trên người, vừa cười vừa nói: "Túc vương điện hạ lệnh hạ quan giám sát việc chế tạo xe, bây giờ đã xong, chúng ta cũng hết việc đúng không?”
Cung Uyên ngạc nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Hắn thực sự không hiểu, Triệu Hoằng Nhuận đưa tới hai chiếc xe công thành là có ý gì.
Triệu Hoằng Nhuận cười khổ giải thích: "bản vương thấy quân Sở tấn công mãnh liệt, mà trên tường không đủ vị trí, thế là đành dùng hai chiếc xe chưa chế tạo xong... Lúc này, nhiều hơn 2 trăm cung thủ cũng đã tốt."
"Thì ra là thế" Cung Uyên gật đầu, hẳn tự nhiên hiểu được lo lắng của Triệu Hoằng Nhuận, trên thực tế, không đủ vị trí chính nan đề mà hắn không thể giải quyết.
"Nhưng, hai chiếc xe công thành... Hình dáng thê thảm quá." Cung Uyên quay đầu nhìn hai chiếc xe lẩm bẩm.
Mạnh Ngỗi lúng túng, vội vàng giải thích: "cũng không phải là chúng ta không cố gắng. Thật sự là... Thiếu thời gian, nếu cho thêm ba ngày, chúng ta nhất định có thể làm xong..."
"Chúng ta hiểu -" Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang lời Mạnh Ngỗi, sau đó nói: "không nói việc này, Mạnh đại nhân, chiếc xe hiện giờ chỉ có khung và chỗ đứng. Nếu binh sĩ đứng ở phía trên, có sợ sập hay không?"
"Điện hạ yên tâm, những tấm gỗ để đứng dày một gang tay, lại có các cây cột chống đỡ, sẽ không dễ sập... Hạ quan dám lấy chức quan đảm bảo." Mạnh Ngỗi thề thốt vỗ ngực.
Trong khi hai người nói chuyện, các binh sĩ Yên Lăng đang dùng gỗ và đã chèn bánh xe.
Thấy vậy, các binh Ngụy đứng gần cũng hiểu ý, nhanh chóng leo lên.
Triệu Hoằng Nhuận giật mình khi thấy, Cao Quát, Mục Thanh mấy người cũng cầm theo tên nỏ leo lên.
Trong nhất thời, tầng cao nhất của hai chiếc xe đứng đầy người, từ đó có thể thấy, quân Ngụy có ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Ngỗi lộ vẻ lo lắng, dù sao theo hắn tính, mỗi tầng chỉ có thể đứng tâm 3 4 trăm người là cao nhất, đương nhiên đây là sau khi hoàn thiện, nhưng bây giờ hai chiếc chiến xa đều chưa hoàn thành, hắn sợ hai chiếc xe sẽ không thể chịu sức nặng mấy trăm người.
"Túc... Túc vương điện hạ, Cung Uyên tướng quân, số người này... Có phải hơi nhiều hay không?" Mạnh Ngỗi lo lắng nhắc nhở.
Cung Uyên than thở nói: "chỉ từng này người, ta còn cảm thấy chưa đủ."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười khổ một tiếng.
Triệu Hoằng Nhuận hiểu được vượt số người quy định là rất nguy hiểm, một khi xe bị sập, không nói tới hai chiếc xe bị hỏng, còn có thể gây thương vong không cần thiết cho binh lính.
Nhưng vấn đề là, quân Sở tấn công quá mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức mặc kệ thương vong.
1 vạn cung thủ, lúc nào cũng có thể bắn tên, khiến quân Ngụy không dám đứng ngắm. Hầu như quân Ngụy đều ngồi xuống lắp tên, sau đó nhanh chóng đứng lên. Dưới sự bảo vệ của lính khiên bắn ra một mũi, sau đó lại ngồi lắp tên.
Nhìn cảnh này, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận có chiến thuật hiệu quả hơn, nhưng mà hắn biết rõ, đối mặt với 1 vạn cung thủ quân Sở. Cho dù chiến thuật có hiệu quả đến đâu cũng vô dụng.
Triệu Hoằng Nhuận đang nghĩ, bỗng nhiên Mạnh Ngồi khẽ chạm vào hắn, thấp giọng nói: "điện hạ, bọn hắn đến."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy quay đầu nhìn, chỉ thấy rất nhiều binh Yên Lăng đang vận chuyển rất nhiều linh kiện gỗ đi tới, mà phía sau bọn họ, là các quan viên và thợ thủ công, dưới ánh mắt khó hiểu của binh lính xung quanh. Bọn họ dừng lại.
Nghe được binh lính thì thầm sau lưng, Cung Uyên quay đầu nhìn, gặp một đám người đi tới, không hiểu hỏi: "Túc vương điện hạ, Mạnh đại nhân, những người này là..."
Triệu Hoằng Nhuận và Mạnh Ngỗi nhìn nhau nở nụ cười, cũng không giải thích, chỉ tạm biệt Cung Uyên, rời khỏi tường đi đến chỗ đám người.
Cung Uyên đang thắc mắc. Bỗng nhiên nhìn thấy 8 binh sĩ cầm mấy tấm ván gỗ dày cả gang tay, khó khăn vác tới chỗ 2 chiếc xe, mà đồng thời, có hai tên thợ mặc áo giáp, tay cầm búa, được binh lính hỗ trợ, cố định những tấm ván ở các Tâng.
Thấy vậy, Cung Uyên ngạc nhiên mở †o hai mắt.
Những người này sẽ không ở đây... J Thấy thế, Cung Uyên vội vàng lệnh Vệ Kiêu phái 2 trăm lính khiên đi bảo vệ, để phòng đám thợ bị trúng tên.
Đúng vây. Đây chính là ý tưởng điên rồ trong đầu Triệu Hoằng Nhuận: trước tiên cho thợ chuẩn bị sẵn các tấm ván gỗ, sau đó để quân Yên Lăng vận chuyển đến nam doanh, lại để các người thợ lắp ráp.
Làm việc trên chiến trường, sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng xe công thành, mà còn có ưu điểm, mỗi khi đám thợ dựng được 1 tầng, sẽ càng có nhiều cung nỏ thủ có thể dùng cung nỏ bắn vào quân Sở đang công thành và đám cung thủ của quân Sở.
Ngoài ra, Triệu Hoằng Nhuận cùng Mạnh Ngỗi cũng để đám thợ nhanh chóng chế tạo một vài xe ném đá, muốn dùng loại vũ khí này để uy hiếp quân Sở.
Nếu có thể, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn để quan viên và thợ làm việc dưới mũi tên của quân Sở, nhưng trước mắt chính là thời kì khó khăn nhất của doanh trại.
"Phanh +"
Một chiếc xe ném đá được chế tạo nhanh chóng, sử dụng viên bùn thay cho đá, sau một tiếng động liền bắn một viên bùn ra ngoài.
Nghe được tiếng động, Cung Uyên vô thức quay đầu liếc nhìn, đúng lúc nhìn thấy một tên binh Yên Lăng đang leo lên tường, dưới ánh mắt khó hiểu của những người xung quang, chăm chú quan sát bên ngoài.
Sau đó, tên binh lính kia quay đầu, vui sướng hô lớn: "đã trúng! Đã trúng!"
Cùng lúc đó, bên cạnh máy bắn đá, hai người thợ và mấy chục binh sĩ đang nóng lòng chờ kết quả, nghe được tiếng hô, bọn hắn vui sướng hét lên.
"A arP"
Bên cạnh bọn hắn, binh sĩ Tuấn Thủy doanh đang đứng nhìn, sau đó, có không ít người chủ động tới gần: "huynh đệ, có cần giúp không?”