Chương 142: Quân Sở Bại
Chương 142: Quân Sở BạiChương 142: Quân Sở Bại
"Giết -I"
Dưới sự giúp đỡ của vô số mũi tên, vạn quân Ngụy lập tức xông vào đội ngũ quân Sở, cắt ngang đội hình quân Sở.
Đối mặt với cuộc chiến đột ngột, quân Sở hốt hoảng.
Bọn hắn hoàn toàn không có phòng bị, bởi vì bọn họ đã được tiết lộ: sau khi vượt qua núi Mục, toàn quân sẽ chia làm 3 đội, đóng quân ở 3 thành trì khác nhau, đồng nghĩa, sau cuộc chiến vất vả bọn hắn đã có thời gian nghỉ ngơi.
Không một ai nghĩ tới, quân Ngụy không đi tập kích ban đêm, vậy mà chờ bọn hắn ở núi Mục, mai phục con đường rút lui của quân Sở, để quân Sở tự chui đầu vào lưới. Ï Cao... Cao minh!
Trong hỗn loạn, Khuất Thăng trợn mắt nhìn quân Ngụy xông lên, phải nói là hắn cũng thấy bất ngờ.
Giờ phút này, Khuất Thăng cuối cùng cũng biết lí do vì sao Triệu Hoằng Nhuận muốn hẳn đốt cháy Sở doanh.
Không phải vì tập kích quân Sở vào ban đêm. Mà là muốn thiêu rụi Sở doanh, để Hùng Thác bỏ đi ý định tiếp tục tấn công.
Dù sao giờ đã là tháng 11, thời tiết càng thêm lạnh, một khi Sở doanh bị đốt cháy, Hùng Thác sẽ không còn đủ khả năng xây dựng doanh trại.
Do đó, một khi Sở doanh bị đốt, Hùng Thác cũng hết hi vọng, thành thật rút lui.
Một khi Hùng Thác lựa chọn lui binh, tất nhiên sẽ phải đi qua núi Mục, quân Ngụy mai phục ở đây so với tập kích doanh Sở trong đêm là một lựa chọn tốt hơn.
Ï Quân Sở... Xong. ,J
Nhìn xung quanh vô số binh sĩ mất hết tỉnh thân, Khuất Thăng thâm nghĩ.
Khi hắn cùng những người khác đều cho rằng Túc vương sẽ tập kích trong đêm, nhưng không ngờ quân Ngụy hoặc là nói Túc vương còn cao minh hơn bọn hắn.
Thay vì tập kích ban đêm, Túc vương lại chờ cho quân Sở trải qua nội loạn, toàn quân mệt mỏi, sĩ khí giảm sút, mới mai phục giữa đường.
Một bên được nghỉ ngơi đầy đủ, một bên mệt mỏi kiệt sức, dù quân Sở có binh lực gấp đôi quân Ngụy, thì lại thế nào?
Đúng như Khuất Thăng suy đoán, đối mặt với quân Ngụy, quân Sở hoàn toàn bất lực.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Hùng Thác mới muốn trước khi trời sáng rút về phía tây, đề phòng quân ngụy tấn công.
Thật không ngờ, quân Ngụy cũng không đuổi theo. Mà đã sớm mai phục ở núi Mục.
"Người đầu hàng không giết..."
Vừa chém giết, quân Ngụy vừa hô to khẩu hiệu.
Nghe được âm thanh quen thuộc, quân Hùng Hổ vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đầu hàng.
Bọn hắn nghĩ, Túc vương là một chủ soái giữ lời, nói sau 6 ngày thả bọn hắn, kết quả tối ngày thứ 6 liền thả bọn hắn.
Trước đây quân Ngụy không giết bọn hắn, lần này tự nhiên cũng sẽ không giết bọn hắn.
Có hy vọng sống, rất nhiều binh sĩ của Hùng Hổ hét lên Ï ta là binh sĩ của Hùng Hổ , Ÿ ta từng tham gia xây dựng Yên Thủy đại doanhj hoặc Ÿ ta vốn là tù binh quân Ngụy,¡.
Khác với Nãng Sơn doanh, Tuấn Thủy doanh cùng với quân Yên Lăng không giết binh Sở đầu hàng, thay vào đó, đi giết binh Sở muốn chống trả, về sau, không chỉ binh sĩ Hùng Hổ mà ngay cả binh sĩ Hùng Thác, cũng hô hào, quỳ xuống đất đầu hàng.
Phàm là nơi quân Ngụy đi qua, quân Sở đều hoặc chết hoặc đầu hàng, khiến trận chiến này trở nên đơn giản.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Tể Tuyên, Liên Bích, khiến bọn hắn vô cùng tức giận.
Bọn hắn không nghĩ tới, binh sĩ của Hùng Hổ ngay khi đối mặt với quân Ngụy lại yếu ớt như vậy, vì mạng sống, còn không thèm chống cự.
Mà càng làm cho bọn hắn tức giận là, binh sĩ dưới quyền bọn hẳn, vì mạng sống mà bắt chước binh sĩ Hùng Hổ, thực sự là một điều sỉ nhục!
"Đừng hốt hoảng! Đừng hốt hoảng!... Binh lực quân Ngụy thua xa quân ta, quân ta còn chưa bại!"
"Phản công! Phản công!... Người đầu hàng, lập tức giết chết!"
Tể Tuyên và Liên Bích quát lên, hoặc cổ vũ, hoặc uy hiếp, hi vọng có thể vực dậy tỉnh thân chiến đấu của quân Sở.
Dưới sự cổ vũ và đe dọa của bọn hắn, một phần quân Sở lấy lại tinh thần chiến đấu, cố gắng thiết lập phòng tuyến chặn quân Ngụy lại, nhưng không may, tất cả quân Sở đã sức cùng lực kiệt, sao có thể chịu nổi sức tấn công của quân Ngụy, dễ dàng bị chọc thủng phòng tuyến.
Điều này khiến quân Ngụy kinh ngạc: quân Sở hôm nay, sao yếu như vậy.
"Xong..."
Binh bại như núi đổ, Hùng Thác chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Hắn thật khó chấp nhận cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, Tể Tuyên và Liên Bích vội vàng cưỡi ngựa đến bên cạnh Hùng Thác, lo lắng nói: "công tử chạy mau, ta cùng Liên Bích ở lại bọc hậu." Nói xong, hắn không cho Hùng Thác thời gian phản ứng, trách mắng với đám hộ vệ đằng sau: "các ngươi còn không mau hộ tống công tử rút lui?!"
Nghe thấy lời này, 10 tên hộ vệ phía sau Hùng Thác, vội vàng bảo vệ Hùng Thác, rút về phía nam.
Nhìn Hùng Thác rút lui, vẻ lo lắng của Tể Tuyên và Liên Bích mới biến mất, bọn hắn vội giục ngựa tiến vào giữa chiến trường.
Việc đã đến nước này, bọn hắn cũng không mong vãn hồi bại cục, đánh bại quân Ngụy, nhưng tối thiểu, bọn hắn muốn câu đủ thời gian cho Hùng Thác rút lui.
"Đại Sở binh tướng, há có thể cúi đầu trước một nước nhỏ như Ngụy!"
Gào to vài câu khích lệ tinh thần, Tể Tuyên dẫn theo hộ vệ, phát động một cuộc phản công.
Hắn hy vọng bản thân đi đầu, có thể khích lệ tinh thần binh Sở.
Mà Tể Tuyên không hổ là đại tướng dưới trướng Hùng Thác, ngoài giỏi câm quân, thì võ nghệ cũng không tâm thường, trong khoảnh khắc đã giết chết mấy binh sĩ Ngụy, làm tinh thân quân Sở tốt hơn đôi chút.
Cảnh tượng này bị Bách Lý Bạt nhìn thấy, cười lớn, thúc ngựa, lao lên: "ha ha, tên Sở tướng kia, đừng hòng ức hiếp binh Sĩ của ta, để ta đánh với ngươi một trận."
Bách Lý Bạt mấy ngày nay không có việc gì, cũng rất buồn chán, bây giờ nhìn thấy một tên đại tướng võ nghệ cao siêu, hắn lập tức bỏ hộ vệ qua một bên, xông lên đánh nhau.
"Bang!"
Cây thương trong tay Bách Lý Bạt va vào thanh kiếm trong Tể Tuyên, tia lửa tung tóe.
Kết quả, Tể tuyên cả người lẫn ngựa lui về sau hai bước, còn Bách Lý bạt chỉ hơi nghiêng người, rồi lại tấn công.
Thật nhanh... ¡ Tể Tuyên nghĩ thoáng qua, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, Bách Lý Bạt cầm trường thương, đâm mũi thương về phía hắn, để lại trên gương mặt hắn một vết máu.
"Trốn chỗ nào!"
Bách Lý Bạt không đợi được, đôi mắt sáng rực, chỉ thấy hắn cầm cây thương hất lên, đánh vào mặt Tể Tuyên.
Xoẹt một tiếng, ví trí thái dương của Tể Tuyên bị cắt trúng, vết thương không ngừng chảy máu.
Tể Tuyên kêu lên đau đớn, vô thức nheo mắt phải.
Đúng lúc này, Bách Lý Bạt thúc vào bụng ngựa, làm chiến mã nhảy lên, tung vó đạp thẳng vào chiến mã của Tể Tuyên, một tiếng ngựa hí vang lên, chiến mã của Tể Tuyên lùi lại vài bước.
Tiếp đó, Bách Lý Bạt kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa lao lên lần nữa.
Bách Lý Bạt tay trái nắm chặt trường thương, tay phải rút kiếm, thừa dịp chiến mã của Tể Tuyên chưa đứng vững, một kiếm chém vào cổ Tể Tuyên.
Cổ Tể Tuyên bị cắt qua, máu phun ra như suối.
"Kỹ thuật... cưỡi... tốt"
Tể Tuyên trợn tròn mắt, khó khăn khen một câu, ngã xuống ngựa, mất mạng ngay lập tức.
Nhìn thi thể trên mặt đất, Bách Lý Bạt lắc thanh kiếm với vẻ mặt không hài lòng.
Hắn không hề thấy vui vẻ, dù sao kỹ thuật cưỡi ngựa của tên tướng địch trước mặt, kém xa Hàn quốc tướng lĩnh hắn gặp phải.
Mà kỹ năng của Bách Lý Bạt cũng là bắt chước của tướng Hàn khi đó. Kỹ thuật nhanh chóng và dữ dội.