Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 141 - Chương 143: Dùng Chiến Ngưng Chiến

Chương 143: Dùng Chiến Ngưng Chiến Chương 143: Dùng Chiến Ngưng ChiếnChương 143: Dùng Chiến Ngưng Chiến

Tể Tuyên chết trận, khiến quân Sở càng thêm tuyệt vọng, thế là càng lúc càng nhiều người đầu hàng.

Thấy tình thế trở nên tồi tệ, Liên Bích dẫn theo vài người chạy trốn, không biết chạy đi nơi nào.

Ai mà nghĩ được, hơn 3 vạn quân Ngụy đối đầu 6 vạn quân Sở, vậy mà trong vòng nửa canh giờ, quân Sở đã bại trận hoàn toàn.

Tể Tuyên bị giết, Liên Bích bỏ chạy, Khuất Thăng và đám người Cốc Lương Uy, đang diễn một tuồng Ÿ vì bảo toàn tính mạng binh sĩ mà bất đắc dĩ đầu hàng. , sau đó dẫn theo 5 vạn quân Sở còn lại đầu hàng.

Đến buổi trưa, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trầm Úc, Trương Ngao và một vài tông vệ, vì dậy muộn, nên khi hắn tới, chỉ nhìn thấy quân Sở bị tước vũ khí, cúi đầu ngồi trên mặt đất, số lượng làm hắn sợ hết hồn.

Bởi vì hẳn không ngờ số binh Sở đầu hàng, vượt xa hắn đoán.

Đối với việc này, Bách Lý Bạt nhún vai nói: "ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy các huynh đệ vừa xông lên, rất nhiều binh Sở liền đầu hàng, hoàn toàn không có ý định chống trả."

Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó hiểu, tự hỏi tại sao quân đội dưới quyền Hùng Thác lại trở nên yếu đuối như vậy.

Rõ ràng khi Tể Tuyên dẫn quân tấn công Yên Thủy đại doanh, quân Sở có khí thế rất mạnh mẽ, thật không ngờ sau mấy ngày, một đội quân mạnh mẽ lại trở nên yếu nhớt như vậy. "Đi, gọi Khuất Thăng tới."

Từ xa nhìn thấy Khuất Thăng cũng đang ngồi trên mặt đất, Triệu Hoằng Nhuận liền bảo Trầm Úc đi gọi.

Trầm Úc không ngốc, đương nhiên sẽ không đi thẳng tới trước mặt Khuất Thăng, làm như vậy chẳng khác nào nói Khuất Thăng đã đầu hàng từ trước.

Trâm Úc đi tới gần Khuất Thăng, lạnh lùng quát: "ở đây ai có thể làm chủ, Túc vương điện hạ có lời muốn hỏi."

Ï Vị kia tới? ¡

Khuất Thăng nghe được, lại thấy Trâm Úc nhìn về phía mình, lập tức hiểu ý, giơ tay, đứng lên nói: "tại hạ Khuất Thăng. Chính là Tam Thiên Tướng."

"Tam Thiên Tướng?" Trầm Úc giả vờ đánh giá Khuất Thăng, bĩu môi nói: "ngươi , đi theo ta." Khuất thăng chắp tay, đi theo Trầm Úc tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.

"Túc vương?"

"Ngụy quốc Túc Vương?”

Lúc này, đám quân Hùng Hổ nghe được, vẻ mặt sợ hãi của bọn hắn giảm đi, dù sao trong lòng bọn họ, Triệu Hoằng Nhuận là người biết giữ lời hứa, hơn nữa sẽ không lạm sát tù binh. Điều này khiến bọn hắn có thêm hy vọng sống.

Nhìn thấy vẻ mặt bọn hắn thay đổi, đám quân Hùng Thác rất ngạc nhiên, nhao nhao thấp giọng hỏi.

Có lẽ là vì đều đã thành tù binh, đám quân Hùng Hổ cũng tạm bỏ đi ân oán, vênh váo giới thiệu Triệu Hoằng Nhuận, giống như Triệu Hoằng Nhuận không phải là người Ngụy, mà là người Sở.

Cùng lúc đó, Khuất Thăng đã gặp được Triệu Hoằng Nhuận.

"Túc vương điện hạ." Khuất Thăng chắp tay hành lễ.

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nhíu mày hỏi: "Hùng Thác quân bị làm sao? Theo lời Bách Lý tướng quân nói, hôm nay quân Hùng Thác không chịu nổi một đòn... Có âm mưu gì sao?"

"Âm mưu?" Khuất Thăng mỉm cười. Liền kể mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua cho Triệu Hoằng Nhuận, làm Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười.

"Ngươi nói, Hùng Thác vốn định dụ ta tập kích ban đêm, cuối cùng toàn quân mệt mỏi cả đêm?"

"Còn không phải sao." Khuất Thăng cười nói: "Hùng Thác tuyệt đối không ngờ được, Túc vương điện hạ "liệu địch như thân", không tập kích doanh trại, ngược lại ở trên con đường hắn rút lui thiết lập mai phục... Cao minhI"

"." Triệu Hoằng Nhuận nhìn Khuất Thăng, híp mắt nói: "Khuất Thăng, ngươi khen nhiều như vậy. Bản vương có thể hiểu thành: ngươi đã không còn do dự? Hay nên hiểu: mưu kế thất bại, nên ngươi cố ý lấy lòng bản vương?”

Nghe xong, Khuất Thăng sững sờ, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra nguyên nhân, vội vàng nói: "Túc vương điện hạ hiểu lầm, Khuất Thăng đưa ra đề nghị với Hùng Thác, tuyệt không phải muốn lừa Túc vương điện hạ. Chẳng qua là vì Túc Vương điện hạ đã giao nhiệm vụ, thiêu hủy Sở doanh... Ta cảm thấy, Túc vương điện hạ tài trí cao siêu, hẳn sẽ không tập kích ban đêm."

"Vậy nếu là bản vương cũng không thông minh như ngươi tưởng thì sao?"

"." Nghe Triệu Hoằng Nhuận giọng điệu lạnh lùng, Khuất Thăng toát mồ hôi, vội vàng giải thích: "mạt tướng cam tâm tình nguyện quy hàng Ngụy quốc, tấm lòng này nhật nguyệt chứng giám... Đêm hôm qua, mạt tướng còn tìm mọi cách thúc đẩy hỗn loạn, làm gần 1 vạn quân Sở mất mạng..."

"Thật không?”

"Hoàn toàn là thật... Nếu điện hạ không tin, có thể gọi Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đến hỏi."

F....J

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Khuất Thăng vài lần, chân thành nói: "Khuất Thăng, trước đây bản vương đã nói, bản vương rất coi trọng ngươi, nên mong ngươi đừng làm bản vương thất vọng."

"Khuất Thăng không dám."

"Rất tốt!" Triệu Hoằng Nhuận hài lòng gật đầu. Lúc này, Bách Lý Bạt dẫn theo Cung Uyên, Ngô Bí, Vu Thuần, Lý Ngập, ngoài ra còn có hàng tướng Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị bọn người, đi tới chỗ Triệu Hoằng Nhuận.

Sau khi ngồi thành vòng tròn, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu và nói: "tuy bản vương dự định lập mai phục, làm đại quân Hùng Thác bị tổn thất, nhưng vẫn không nghĩ rằng đánh một trận là đã kết thúc... Thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn" Nói xong, hắn quay đầu nhìn Khuất Thăng, nói tiếp: "bản vương thưởng phạt rõ ràng, Khuất Thăng, ngươi lập công đầu."

Khuất Thăng nghe vậy sững sờ, hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận vừa nhắc nhở hắn, những vẫn ghi công cho hắn, đúng như Triệu Hoằng Nhuận nói, đây là thu hoạch ngoài ý muốn.

"Mạt tướng... Áy náy, đa tạ Túc vương điện hạ."

"Không cần." Triệu Hoằng Nhuận phất tay áo, vui vẻ nói: "bản vương thưởng phạt rõ ràng, ngươi có công, tự nhiên phải thưởng. Khuất Thăng, ngươi giúp bản vương đánh bại Hùng Thác, sau này ở Đại Ngụy, sẽ không ai có lấy cớ ngươi là người Sở hại ngươi hay người nhà của ngươi, nếu thật có người không biết tốt xấu, bản vương sẽ thay ngươi làm chủ."

"Đa tạ Túc Vương." Khuất Thăng cảm kích nói, điều Triệu Hoằng Nhuận nói cũng chính là điêu Khuất Thăng lo lắng.

Dù sao hắn là quý tộc Sở quốc. Hắn cũng lo sau khi đầu hàng, người Ngụy sẽ vì hắn là người Sở mà nhắm vào hắn, bây giờ được Túc vương hứa hẹn, Khuất Thăng yên tâm hơn nhiều. Mà cảnh này, làm Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị vui buồn lẫn lộn.

Đáng mừng chính là Triệu Hoằng Nhuận tuân thủ hứa hẹn, buồn là Triệu Hoằng Nhuận chỉ hứa với Khuất Thăng.

Nhận thấy vẻ mặt của 3 người, Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: "ba người các ngươi cũng đừng lo, ba người các ngươi hỗ trợ Khuất Thăng, ít nhất cũng có tam đẳng công huân. Hơn nữa, trận chiến này còn chưa đánh xong, ba người các ngươi còn có cơ hội lập công."

Hàng tướng Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nghe vậy, trong lòng vui vẻ.

Nhưng Khuất Thăng nghe Triệu Hoằng Nhuận nói xong, lại sững sờ.

Phải biết, Hùng Thác chủ lực đại quân đã bại, hơn 5 vạn người đầu hàng, tuy Lâm Dĩnh, Triệu Lăng, Tây Bình vẫn do quân Sở khống chế, nhưng suy cho cùng, cộng tất cả đám quân Sở ở các thành trì đó lại cũng chỉ khoảng hai vạn người, hoàn toàn không phải đối thủ của quân Ngụy.

Nếu bây giờ Triệu Hoằng Nhuận phái binh đi thu phục những thành trì đã mất. Thì Triệu Hoằng Nhuận không cần phải nói " trận còn chưa đánh xong".

Ï Chẳng lẽ... /

Khuất thăng có suy nghĩ, dò hỏi: "điện hạ muốn phản công Sở quốc sao?”

Câu hỏi của hắn, khiến 3 người Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị cảm thấy mâu thuẫn.

Dù thế nào, Sở quốc cũng là bọn họ mẫu quốc, tuy đã đầu hàng Ngụy quốc, nhưng hành động dẫn quân tấn công mẫu quốc, là một hành động đáng xấu hổ. Tuy vậy, nhìn từ góc độ khác mà nói, địa vị của bọn hắn ở Sở quốc cũng chẳng ra sao, nhưng ở Ngụy quốc, thì Túc vương Triệu Hoằng Nhuận rất coi trọng bọn họ. Hơn nữa, người nhà bọn hắn còn ở Sở quốc, nếu Triệu Hoằng Nhuận lập tức phản công nước Sở, thì bọn hắn cũng có thể thừa cơ đưa người nhà đến Ngụy, đối với bọn hắn là một chuyện tốt.

Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, bọn hắn đều rất quan tâm đến việc Triệu Hoằng Nhuận xuất binh công Sở.

Nhưng Bách Lý Bạt cùng 4 đại tướng dưới trướng hắn lại có ý kiến khác.

"Điện hạ" Bách Lý Bạt chắp tay khuyên nhủ: "theo dự đoán của ta, qua hai ngày nữa liền có tuyết lớn, lúc này phản công nước Sở, e rằng không có lợi."

Bọn hắn nghĩ, công thành trong ngày tuyết rơi, làm nhiều công ít, nhìn quân của Hùng Thác mấy ngày trước là biết, mặc dù bọn hẳn dùng hết sức, nhưng có thể công phá đại doanh Yên Thủy không?

Đáp án là không.

Bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận muốn công Sở, bọn hắn cho rằng không ổn, lùi một bước, dù muốn phản công Sở quốc, tối thiểu cũng phải đợi đến đầu xuân năm sau.

Nhưng vấn đề là, chờ đến đầu xuân, Ngụy quốc, hay là nói Triệu Hoằng Nhuận còn còn có cơ hội phản công Sở quốc sao?

Chính vì nghĩ tới điểm này, Triệu Hoằng Nhuận mới nói: bây giờ quân Sở thiếu binh lực phòng thủ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thì không biết bao giờ mới có cơ hội!

Nghe lời Triệu Hoằng Nhuận nói, Bách Lý Bạt không biết nói gì.

Quả thật, bọn hắn cũng hiểu, lần này 16 vạn quân Sở bị đánh bại, hiện tại nam Dĩnh Thủy quận của Sở quốc gân như không có quân phòng thủ, nếu lúc này xuôi nam, nhất định sẽ có thành quả.

Nhưng vấn đề chính là mùa đông, nếu trong quá trình bọn họ xuất binh công Sở gặp khó khăn, thì kết cục chưa chắc tốt hơn Hùng Thác bao nhiêu.

Hai nhóm người bàn tới bàn lui, bàn nửa giờ mà không có kết quả.

Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận không chịu được, liền mời Bách Lý Bạt sang một bên nói riêng.

"Bách Lý tướng quân, bản vương đã không còn Kim Lệnh, nhưng bản vương vẫn hy vọng tướng quân cùng Tuấn Thủy doanh tướng sĩ có thể giúp bản vương... Bản vương hiểu, lần này xuôi nam vô cùng nguy hiểm, nhưng lần công Sở này có ý nghĩa rất lớn, giống như trước đây bản vương từng nói, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như Sở quốc, khúm núm chỉ có thể khiến người Sở kiêu ngạo, khi cần thiết, Đại Ngụy ta cũng nên vung kiếm, chặt đứt ngón tay của Sở quốc, để bọn hẳn không dám coi thường Đại Ngụy!" Nói tới chỗ này, Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Bách Lý Bạt, nói: "vì mục đích này, miễn là tình hình chiến đấu cho phép, bản vương còn muốn đánh tới kinh đô Sở quốc!... Nếu quan hệ ngoại giao không đủ để hai bên ngưng chiến, vậy thì chúng ta sẽ dùng chiến ngừng chiến!"

".." Bách Lý Bạt nghe vậy giật mình, ngay cả hắn, cũng chưa từng nghĩ được nhiều như Triệu Hoằng Nhuận.

Ï Dùng chiến ngừng chiến... ¡

Bách Lý Bạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, nhiệt huyết dâng trào, dù sao dám hô khẩu hiệu Ï dùng chiến ngừng chiến/ với Sở quốc, toàn bộ Đại Ngụy không có mấy người.

Bởi vì Sở quốc quá hùng mạnh, khiến người Ngụy vô cùng sợ hãi.

Thở dài một hơi, Bách Lý Bạt nhếch miệng, cười nói: "chỉ dựa vào câu Ï dùng chiến ngừng chiến,:... Ta sẽ cùng điện hạ liêu một lân?"

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận vui mừng khôn xiết, Bách Lý Bạt đồng ý với quyết định của hắn, đồng nghĩa với Tuấn Thủy doanh sẽ không người phản đối.

"Đã như vậy, ta còn muốn xin Bách Lý tướng quân nhanh chóng gửi thư đến Phần Hình Tắc, nói cho tướng lĩnh ở Phần Hình Tắc, 16 vạn quân Sở đại bại, hiện tại Dĩnh Thủy quận phía Sở quốc không có quân đội phòng thủ, bản vương yêu cầu tướng sĩ ở Phần Hình Tắc, hai bút cùng vẽ, cùng nhau tấn công Sở quốc!"

F...J Bách Lý Bạt sắc mặt hơi đổi, hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận chơi lớn như vậy, liếm môi, trên mặt hắn cũng lộ vẻ hưng phấn: "tốt... Ta lập tức phái người thông báo Phần Hình Tắc Từ Ân, người này giao chiến với Hùng Thác nhiều năm, đã sớm muốn tấn công Sở quốc, hắn chắc chăn sẽ đồng ý xuất binh. Nhưng..."

Nói đến đây, sự hưng phấn của Bách Lý Bạt giảm đi đôi chút, nghiêm túc nói: "nhưng có một chuyện, ta vân phải nhắc nhở điện hạ, binh mã dưới trướng Từ Ân vì muốn phòng thủ Phần Hình Tắc, binh lực phân tán ở phía nam, cùng lắm hắn chỉ có thể giúp 1 vạn quân... 1 vạn binh, nhiều nhất chỉ tăng thêm khí thế, chứ không giúp được gì nhiều, nên nếu muốn tấn công Sở quốc, quân ta vẫn là chủ lực..."

Triệu Hoằng Nhuận nghe hiểu Bách Lý Bạt nói bóng gió, cười hỏi: "Bách Lý tướng quân lo quân ta binh lực không đủ sao?"

Bách Lý Bạt không trực tiếp trả lời, mà phân tích chỉ tiết: "quân ta trước mắt, cho dù tính cả 5 ngàn ky binh dưới trướng Tào Giới, toàn bộ Tuấn Thủy doanh có 2 vạn rưỡi, lại thêm 1 vạn Yên Lăng binh, mới có 3 vạn rưỡi, đây cũng là binh lực của quân ta hiện tại... Chỉ dựa vào số binh lực ít ỏi này mà muốn tấn công Sở quốc..." Hắn lắc đầu, nói tiếp: "còn có 5 vạn tù binh Sở ở đây..."

"Vậy thì giải quyết vấn đề tù binh trước."

Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang lời Bách Lý Bạt, ánh mắt sáng ngời.
Bình Luận (0)
Comment