Chương 174: Giảng Hòa
Chương 174: Giảng HòaChương 174: Giảng Hòa
Năm Hồng Đức thứ 17, Triệu Hoằng Nhuận đón năm mới ở Chính Dương huyện, đây là lần thứ nhất hẳn ăn tết xa nhà.
Trước kia, mỗi khi đến thời điểm này, hắn cùng với đệ đệ đều sẽ đến Ngưng Hương cung thỉnh an mẫu phi của bọn hắn Trầm thục phi. Nhưng trước đó, Trầm thục phi sẽ nhắc nhở hắn, đến chỗ linh vị của mẹ đẻ thắp một nén nhang.
Đối với mẹ đẻ, Triệu Hoằng Nhuận không có ấn tượng gì, bởi vì mẹ hắn vì khó sinh mà chết, sau đó, hắn được Trâm thục phi nuôi dưỡng, chính vì thế, Triệu Hoằng Nhuận từ tận đáy lòng luôn coi Trầm thục phi là mẹ.
Còn có đệ đệ Hoằng Tuyên, nhỏ hơn hắn một tuổi nhưng lại chững chạc. Địa vị của hai người trong lòng hắn đều rất nặng.
Nhưng năm nay, vì xảy ra rất nhiều chuyện, nên một số người cũng dần đi vào trái tim Triệu Hoằng Nhuận, tỉ như người phụ vương mà Triệu Hoằng Nhuận từ đầu đến cuối có thành kiến, lại như "con nhà người ta" lục ca Triệu Hoằng Chiêu, còn có nữ nhân đầu tiên của Triệu Hoằng Nhuận, Tô cô nương.
Ngoài ra, còn có Ung Vương Hoằng Dự, tỷ tỷ Ngọc Lung công chúa, Trung Thư Tả Thừa Ngu Tử Khải, ...
Có thể là do rời đi Đại Lương quá lâu, đã làm Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu nhớ người thân bằng hữu.
Đương nhiên, hắn cũng không ở Chính Dương huyện cô đơn một mình. Trong khoảng thời gian ăn tết, Trầm Úc, Trương Ngao, 20 tông vệ tạm thời rời khỏi quân đội, đi theo hắn.
Và còn có cả "Triệu Hoằng Nhuận thiếp thất" tiểu nha đầu 13 tuổi Dương Thiệt Hạnh.
Dương Thiệt Hạnh đơn thuần và ôn nhu, ngay cả Trầm Úc, Trương Ngao cũng hài lòng về nàng. Thậm chí, đám tông vệ còn lộ ra biểu cảm Ÿ lẽ ra nên như vậy, , 14 tuổi Triệu Hoằng Nhuận đáng lẽ phải sánh đôi với nhỏ tuổi hơn Dương Thiệt Hạnh, chứ không phải nhiều tuổi Tô cô nương.
Bây giờ điện hạ "biết quay đầu". Trâm Úc, Vệ Kiêu, Mặc Thanh và các tông vệ đều hết sức vui mừng, duy chỉ có Triệu Hoằng Nhuận hận đến nghiến răng, muốn ném đám người khốn kiếp này về doanh trại.
Mặc kệ đám người kia, sáng sớm ngày đầu tháng giêng, Triệu Hoằng Nhuận vái một vái về hướng Đại Lương, bù đắp cho việc không thể thắp hương cho mẹ ruột và thỉnh an với mẹ nuôi.
Chờ đến buổi trưa, Bách Lý Bạt dẫn theo mấy vị tướng quân, tới uống rượu với Triệu Hoằng Nhuận.
Người không nhiều, chỉ có mấy vị tướng quân ở Chính Dương, còn Cung Uyên, Tào Giới, Vu Thuần, cùng với Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, còn có Bình Dương quân Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đều đang chia ra đóng quân ở Nhữ Nam, Thượng Thái, Bình Dư.
"Tào Giới truyền tin tới."
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, Bách Lý Bạt gọi đám tông vệ đưa thịt rượu lên. Lập tức nói với Triệu Hoằng Nhuận: "theo lời Tào Giới, ở Trân huyện, Ngũ Kị đã chuẩn bị một vài chiến thuyền, chờ đến đầu xuân, liền có thể từ từ vận chuyển một số đồ và dân chúng về Đại Ngụy-"
Nói đến đây, hắn đề nghị: "điện hạ, †a cảm thấy, vận chuyển dân Sở đến Đại Ngụy. Mà chỉ dựa vào mấy chiếc chiến thuyền, e rằng không đủ."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, quay đầu nhìn Khuất Thăng, hỏi: " Khuất Thăng. Theo ước tính của ngươi, có bao nhiêu dân Sở đồng ý theo chúng ta trở về Đại Ngụy?"
Khuất Thăng cười khổ: "sợ là phải có 20,30 vạn."
"Nhiều như vậy?" Triệu Hoằng Nhuận vừa mừng vừa lo. Hắn vui mừng vì có thêm 20,30 vạn người, số người này có vai trò hết sức quan trọng để phát triển đất nước, nhưng hắn cũng lo lắng, số người nhiều như vậy, nếu Đại lương không có chuẩn bị, thì hoàn toàn có thể là một thảm họa.
"Bên Đại lương nói thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Bách Lý Bạt.
Bách Lý Bạt nhún vai, bất đắc dĩ nói: "chuyện này ghi trong tấu chương chiến thăng, mà tấu chương được gửi vào đầu tháng mười hai, nhưng đến nay vẫn chưa thấy Đại Lương truyền tin lại... Có thể là do tuyết phủ kín đường, hơn nữa, còn phải đi qua biên giới Sở Ngụy, điện hạ yên tâm, dù không nhận được tin tức, thì Đại Lương vẫn sẽ có chuẩn bị."
"Mong là như thế" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Phải biết, mức tiêu hao lương thực của 20,30 vạn người là một con số khổng lồ, bây giờ lương thực của bọn hẳn là do Triệu Hoằng Nhuận lấy từ chỗ các đại thị tộc như Bành thị, Lư thị, ... Thế nhưng, một khi lượng người khổng lồ này tiến vào Đại Ngụy, mà Đại Ngụy không có sự chuẩn bị, thì rất có thể dân Sở đi vào hoặc chết đói hoặc bạo loạn.
Điều này sẽ đi ngược lại với ý định ban đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
"Dương thành thế nào? Có tin tức truyền đến sao?"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn về phía Yến Mục.
Yến Mục bây giờ đã dân hòa nhập không còn thận trọng như trước, nhún vai nói: "vẫn như cũ... Hùng Thác không chịu thừa nhận thất bại, cố chiêu mộ trai tráng, mạt tướng tin chắc, cho dù điện hạ có tấn công Dương thành hay không, thì Hùng Thác có khả năng sẽ tấn công Chính Dương huyện."
"Hắn có lá gan này?'Lý Ngập cười lạnh.
Bây giờ Yến Mục và Lý Ngập đã giao hảo, trong khoảng thời gian ở Chính Dương huyện hai người nhiều lần uống rượu với nhau, nên đã trở thành bằng hữu, bởi vậy, sau khi Lý Ngập nói xong, Yến Mục sửa lời: "Lý tướng quân không thể khinh địch... Binh Sở không phải đối thủ của binh Ngụy, nhưng binh lực... Đừng quên, nơi đây là đất Sở, Hùng Thác sẽ có nguồn cung binh lực rất nhiều." Nói xong, hắn thở dài một hơi, lo âu nói: "nhưng mạt tướng lo nhất, vẫn là thái độ Sở Vương."
Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.
Bọn hắn biết, tin tức quân Ngụy xâm chiếm đất Sở chắc đã truyền đến tai Sở Vương, nhưng cho đến nay, bên Thọ Dĩnh chưa hề có động thái gì, hình như còn đang tranh luận xem nên đánh hay nên hòa.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám chắc chắn Sở Vương có hòa hay không.
Bọn hắn không biết, bên Thọ Dĩnh đã phái sĩ phu, đi tới Dương thành.
Trong mấy ngày chờ đợi, tất cả thời gian, Triệu Hoằng Nhuận đều ăn uống vui vẻ với những người dưới trướng, còn ở Dương thành, Dương Thành Quân Hùng Thác đang nổi trận lôi đình.
Trong những ngày này, Hùng Thác không biết đã đập bao nhiêu đồ đạc.
Hùng Thác rất bực bội, hắn hận Triệu Hoằng Nhuận đang uống rượu hưởng lạc với các thuộc hạ ở Chính Dương thành, chờ đến đầu xuân thì tấn công Dương thành của hắn.
Còn hắn, mặc dù hắn đã xây dựng một đội quân 2,3 vạn người, nhưng vũ khí, áo giáp, quân bị, hắn tạm thời không có cách gom góp.
Lãnh địa của hắn từng có không ít thợ rèn, có thể tự chế tạo vũ khí, nhưng những thợ rèn kia không thuộc về hắn, mà thuộc về các đại thị tộc, dĩ vãng, Hùng Thác chỉ cần ra lệnh, thì các đại thị tộc sẽ chuẩn bị số lượng vũ khí tương ứng.
Nhưng bây giờ, Bành thị, Lư thị, các đại thị tộc đã bị Triệu Hoằng Nhuận tiếp quản, hắn đi đâu kiếm trang bị đi?
Rơi vào đường cùng, Hùng Thác đành đưa thư về Thọ Dĩnh xin viện trợ.
Nhưng cả hai lá thư, lá thứ nhất như đá chìm đáy biển, không có hồi đáp.
Vì vậy, Hùng Thác càng lúc càng sốt ruột, đến mức gia nô trong phủ làm sai một việc nhỏ, thì hắn cũng nổi trận lôi đình, trút hết sự phân nộ trong lòng ra ngoài.
Nhưng hôm nay, có một gia nô vội vàng chạy vào trong điện, bẩm báo: "công tử, Hoàng Thân đại nhân xin gặp."
"Hoàng Thân? Hoàng Thân nào?" Hùng Thác trừng mắt chất vấn, hắn thâm nghĩ, nên tên nào có mắt không tròng, khi bản công tử tức giận thì tới cửa?
Tên gia nô sợ hãi, thấp giọng nói."Vị Hoàng Thân đại nhân kia, từ Thọ Dĩnh mà đến."
"Thọ Dĩnh?" Hùng Thác giật mình, sau đó lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "nhanh, mau mau cho mời."
Một lúc sau, Hoàng Thân khắp người toàn tuyết bước đến trước mặt Hùng Thác, phủi tuyết trên vai, mỉm cười chắp tay chào Hùng Thác: "Thác công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Quả nhiên là hắn... ¡
Hùng Thác cũng chắp tay đáp lễ.
Hắn biết, thân phận Hoàng Thân không tầm thường.
Hoàng thị chính là một chỉ của Quý Liên thị, mà tổ tiên Quý Liên thị cùng tổ tiên Hùng thị là huynh đệ, nên Hoàng thị chính là một trong những quý tộc cao quý nhất Đại Sở.
Quan trọng hơn, Vương Hậu hiện tại chính là người Hoàng thị.
Nên dù Hoàng Thân không phải người Hùng thị, Hùng Thác cũng phải tôn trọng đối phương.
Nhưng hắn tới làm gì? .I
Hùng Thác không hiểu, hỏi: "Hoàng đại nhân lần này đến là vì đại vương ra lệnh?”
"Đúng vậy" Hoàng Thân mỉm cười, nói với Hùng Thác: "đại vương quyết định: giảng hòa với Nguy... Hoàng mỗ lần này đến, chính là vì hỗ trợ Thác công tử, đàm phán với Cơ Nhuận."
"Cái gì?!"
Hùng Thác nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, khó tin trừng Hoàng Thân.
Ngươi muốn bản công tử cúi đầu,
cầu hòa với Cơ Nhuận?! j