Chương 178: Đàm Phán F Lục ca... J
Chương 178: Đàm Phán F Lục ca... JChương 178: Đàm Phán F Lục ca... J
Tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận trở nên rất phức tạp.
Quả thật, hắn đã đánh bại Hùng Thác, ép Sở quốc vì lo thái độ Tê quốc, mà không thể không giảng hòa với Ngụy quốc, nên phụ vương hắn đã có thể cự tuyệt việc gả Ngọc Lung tỷ sang Sở quốc, nhưng vì chuyện này mà Lục ca Triệu Hoằng Chiêu phải trả giá.
Công bằng mà nói, Triệu Hoằng Nhuận thật sự không biết đây là được hay mất, dù sao bất kể là Triệu Hoằng Chiêu hay Ngọc Lung công chúa, đều là người thân thiết với hắn, bây giờ mặc dù cứu được Ngọc Lung công chúa, nhưng lại mất đi Lục vương huynh, làm Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không vui. Hắn nhớ lại trước đây, nhớ lại lúc thiếu tiền, vụng trộm đem tranh của Triệu Hoằng Chiêu mang ra ngoài cung để bán, sau đó, khi lục ca phát giác được, cũng không trách mắng hắn, mà là phái người mua về.
Mặc dù Lục vương huynh đã từng dùng chuyện ép hắn, nhưng suy cho cùng, đó là vì Triệu Hoằng Chiêu muốn giới thiệu thêm bạn cho Triệu Hoằng Nhuận, hoàn toàn không hề có ác ý.
Trong 8 huynh đệ, ngoại trừ đệ đệ Hoằng Tuyên ra, còn lại có được hảo cảm của Triệu Hoằng Nhuận, cũng chỉ còn lại Nhị vương huynh Ung Vương Hoằng Dự cùng với Lục vương huynh.
Tuy nói, Ung Vương Hoằng Dự ưu đãi Triệu Hoằng Nhuận là có lý do, hắn muốn lôi kéo Triệu Hoằng Nhuận, để Triệu Hoằng Nhuận ủng hộ hắn tranh đoạt vương vị. Nhưng Lục vương huynh Triệu Hoằng Chiêu đối với Triệu Hoằng Nhuận thì khác, không có tý lợi ích nào trong đó, hoàn toàn là muốn giao hảo.
Một vị huynh trưởng như vậy, vì hắn muốn khai chiến với Sở, đã âm thâm đến Tê làm con tin, nhờ đó giành được sự ủng hộ của Ngụy quốc, nói thật, Triệu Hoằng Nhuận khi biết được chuyện, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Dù hẳn biết, Triệu Hoằng Chiêu hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nếu không phụ vương tuyệt sẽ không để đứa con hắn yêu thương tới Tề làm con tin. Chỉ có thể là do Triệu Hoằng Chiêu chủ động thuyết phục phụ vương.
Nhưng dù có cam tâm tình nguyện thì trong đó lại ẩn chứa bao nhiêu nỗi khổ tâm?
Nếu Đại Ngụy đủ mạnh, Lục Vương huynh còn cần phải hi sinh thân mình sang Tề cầu cứu? Nếu không phải tình thế khó hắn, hắn đâu cần rời đi quê hương, rời xa phụ vương cùng mẫu phi, đến làm con tin ở một đất nước xa lạ?
Ï Đại Ngụy... Không đủ mạnh! j¡
Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Hùng Thác một mắt, tất cả ân oán đều quy về kẻ này.
Ï Tiểu tử vui buồn thất thường này nhìn ta làm gì? ¡
Hùng Thác không đoán được suy nghĩ Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng hơi bối rối.
Từ một bên, Hoàng Thân chỉ sợ hai người lại tranh chấp, vội vàng đổi chủ đề: "Nhuận công tử, chuyện giảng hòa, không biết công tử có đồng ý hay không."
Những gì hắn nói cũng bằng không, dù sao Triệu Hoằng Nhuận đề xuất "thảo phạt Hùng Thác" chứ không phải "thảo phạt Sở quốc"
Từ khẩu hiệu, cũng đủ để chứng minh Triệu Hoằng Nhuận đã sớm muốn hoà giải, nên không có làm tuyệt.
Vì vậy không có chuyện đồng ý hay không.
Hoàng Thân sở dĩ nhắc đến, là mong bọn hắn để ý đến chuyện giảng hòa.
"." Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang Hoàng Thân, thấy biểu cảm đối phương thì hắn đã hiểu.
Hiển nhiên, đối phương sớm đã biết hắn có ý bãi binh giảng hòa, dưới tình hướng hai phe hiểu rõ nhau, giở trò gì cũng vô ích.
Nghĩ tới điểm này, Triệu Hoằng Nhuận đúng sự thật nói: "tốt, bãi binh giảng hòa." Hắn sảng khoái như vậy, là vì hắn biết Sở quốc chủ động giảng hòa, cũng không phải tất cả là do công lao của hắn, mà còn có của Triệu Hoằng Chiêu.
Nên Triệu Hoằng Nhuận không thể hành động theo ý mình, để vương huynh hy sinh vô ích.
Từ miệng Triệu Hoằng Nhuận nghe được bốn chữ Ï bãi binh giảng hòaj, Hoàng Thân thở phào, hắn đã rút ra kết luận từ việc quan sát Triệu Hoằng Nhuận, vị Túc Vương này không dễ đối phó, dũng khí, độ lượng, sức chịu đựng, thậm chí còn trên cả Hùng Thác, có thể nói là rồng trong cõi người.
Vì hắn có tài năng, nên Hoàng Thân cũng sợ Túc Vương sẽ mù quáng lạc quan, từ chối giảng hòa. Cứ như vậy, năm sau, Tề, Ngụy, Lỗ sẽ tiến quân đánh Sở. May mắn thay, Túc Vương cũng không kiêu ngạo, hắn vẫn có thể tỉnh táo phân tích chênh lệch hai bên, sáng suốt đưa ra lựa chọn.
Tâm nhìn cùng quyết đoán của Triệu Hoằng Nhuận, khiến Hoàng Thân đem Túc Vương nhớ kỹ trong lòng: vị này, có lẽ sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Sở quốc sau này!
"Nếu đã đạt được thỏa thuận ngầm, không bằng lại nói chuyện bồi thường..."
Hoàng Thân rèn sắt khi còn nóng, muốn đạt hiệp nghị càng nhanh càng tốt, dù sao bọn hắn muốn Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng rút quân khỏi Sở.
Đương nhiên, nếu Túc Vương không có đủ lợi ích, thì làm sao có chuyện trả lại tất cả thành trì?
Hoàng Thân hiển nhiên không ngây thơ. "Bồi thường." Triệu Hoằng Nhuận cười rồi lại cười, đang chờ chặt chém.
Hắn cảm thấy, nếu không thừa cơ chém Sở quốc một khoản, thì thực sự có lỗi với những người đã bị giết hại, có lỗi với những binh sĩ chiến đấu trong thời tiết giá lạnh, càng có lỗi với Lục ca Triệu Hoằng Chiêu.
"Các ngươi định nói thế nào?"
Trong khi nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh cho Trầm Úc, để hắn phái người mời Bách Lý Bạt đến, là đại sự liên quan đến Đại Ngụy, tốt nhất vẫn là có một người đủ sức nặng đứng ra, miễn cho trong nước xì xào bàn tán.
Xét cho cùng, Triệu Hoằng Nhuận còn chưa đủ tư cách để thương lượng với Sở.
Nghe thấy lời Triệu Hoằng Nhuận, Hùng Thác lập tức bán đứng Cố Lăng Quân Hùng Ngô: "quân Sở rời khỏi đất Tống, quân của ngươi, đồng thời rời khỏi Đại Sở."
"Chỉ vậy?" Triệu Hoằng Nhuận giều cợt nhìn Hùng Thác.
Nhưng Hùng Thác cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng nói: "đừng tưởng rằng Hùng mỗ không biết, ngươi phái người cướp hết tài sản Bành thị, Lư thị, 5 đại thị tộc, còn chưa thấy đủ sao?"
"Nực cười!" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói: "trước đây ngươi còn phái người cướp tiên bạc ở mấy thành trì, giờ phải tính toán chứ?!"
"Đánh rắm!" Hùng Thác nghe vậy tức giận nói: "những tiền bạc đó, cuối cùng không phải đều rơi vào trong tay ngươi sao?! Lão tử đơn độc trốn về Sở, làm sao có thể mang đi tiền bạc?"
".." Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, hắn cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới phát hiện, tình huống thật đúng như Hùng Thác nói.
"Vậy... Vậy dân chúng Đại Ngụy chết oan uổng thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận lập tức nghĩ ra lí do, hời hợt nói: "một mạng 1 ngàn lượng, đã là rẻ rồi."
"1 ngàn lượng? Người Ngụy làm bằng vàng sao?" Hùng Thác giận dữ, dù sao cái giá này thực sự quá cao .
Hắn chua xót nói: "1 lượng!"
Lần này đến phiên Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt: "1 lượng? ngươi đuổi ăn mày sao? Có tin, ngươi đưa ra 1 lượng, bản vương sẽ chém ngươi luôn không?"
Hoàng Thân cười khổ, sợ hai người lại cãi vã, vội vàng ngăn Hùng Thác, rồi quay sang nói với Triệu Hoằng Nhuận: "ý của Nhuận Công Tử, Hoàng mỗ hiểu. Nhưng, 1 ngàn lượng thực sự quá bất hợp lý. Chỉ bằng, ta Đại Sở bồi thường ngọc trai, ngọc thạch, sơn mài, đồ đồng, giá trị 10 vạn lượng bạc, được không?"
Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: "100 vạn!"
Hoàng Thân nghe vậy nhíu nhíu mày, lại nói ra một con số: "15 vạn."
"90 vạn!"
"20 vạn!"
"80 vạn!"
"25 vạn!"
Triệu Hoằng Nhuận không vui nói: " bản vương giảm 10 vạn, ngươi mới tăng thêm 5 vạn, cũng quá hẹp hòi đi?"
Nghe được lời này. Hoàng Thân thâm nhủ trong lòng: ngươi đang rao giá trên trời, ai mà lấy ra thật chứ?
Hắn nghiến rằng nói: "được thôi, Hoàng mỗ cũng không nhiều lời, 50 vạn!... Đây là ranh giới cuối cùng, Nhuận Công Tử" Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, nói tiếp: "Nhuận Công Tử phải biết, những thứ đồ giá trị 50 vạn lượng gồm ngọc trai, ngọc thạch, sơn mài, đồ đồng, đây chẳng qua là tính theo giá Đại Sở, nếu tính theo giá quý quốc, sợ rằng còn giá trị hơn."
Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời, bởi vì hắn biết rõ.
"Được thôi, vậy thì 50 vạn lượng." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu đồng ý với phương án Hoàng Thân đề xuất, rồi nói: "giờ lại nói đến tiên chuộc thành trì, 18 thành trì đóng gói bán, giá 90 vạn!"
Nghe xong câu nói này, Hùng Thác tức suýt phun máu.
Nhưng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lại : "có vấn đề gì sao? Các ngươi sẽ không cho rằng, bồi thường 50 vạn là bản vương sẽ dẫn quân rời đi chứ?... Làm gì đơn giản như vậy, 18 thành trì, là do vô số binh sĩ dưới trướng bản vương dùng máu đổi lấy, nếu cứ vậy trả lại cho các ngươi, sau này bản vương làm sao đối mặt với các tướng sĩ?"
Hùng Thác chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, tức không nói nên lời.
Bởi vì hắn biết, ngoại trừ lúc quân Ngụy tấn công Chính Dương huyện bị tổn thất ra, còn lại 17 thành trì khác, là do hàng quân lừa mở cổng thành, hoàn toàn không có thương vong, thế nhưng Triệu Hoằng Nhuận nói giống như quân hắn thương vong rất lớn.
Quá vô sỉ!
"Có bản lĩnh, ngươi mang những thành trì kia đi!" Hùng Thác giận dữ nói.
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong bình thản, chậm rãi nói: "thành trì, bản vương sẽ không mang đi, nhưng, bản vương có thể dùng một mồi lửa đốt sạch... Tin rằng chi phí xây dựng lại 18 thành trì, phải vượt xa con số 90 vạn?”
Nghe vậy, Hùng Thác và Hoàng Thân nhìn nhau, lông mày nhíu lại.