Chương 179: Hung Hăng Làm Thịt
Chương 179: Hung Hăng Làm ThịtChương 179: Hung Hăng Làm Thịt
50 vạn, 90 vạn trong miệng bọn hắn là lấy lượng bạc làm đơn vị.
Nghe qua, số tiền có vẻ không lớn, nhưng chỉ cần đổi sang một cách giải thích khác là biết số tiền có khổng lồ hay không: 5 ngàn vạn tiền đồng cùng với ÏÏ 9 ngàn vạn tiền đồng...
Bất kể Sở quốc hay Ngụy quốc, thì bạc cũng không thể thay thế cho tiền đồng, trên thực tế rất nhiều quốc gia, đều dùng tiền đồng là chính.
Quốc gia khác tạm không nói, trước tiên cứ nói vê Ngụy quốc.
Ở Ngụy, tiền đồng được lưu thông chính là tiền tròn, chính giữa đồng tiền có lỗ, thuận tiện để xỏ dây mang đi. Mà tiền tròn lấy đơn vị là lạng (lượng) và bạt, tiền đồng ở chỗ Ngụy chia thành một lạng và nửa lạng, một sỗ vùng vân giữ lại 6 bạt, còn loại 3 bạt đã sớm bị đào thải. 7 Chú thích: kê nặng bằng một hạt lúa( sau này gọi là kê vàng). Mười kê là lũy, mười lũy là bạt, 24 bạt là lạng, 16 lạng là cân, 30 cân là quân, 4 quân là thạch. Đây là đơn vị trọng lượng thời xưa. J]
Trước hết nói về 1 lạng tiền đồng, nó cùng nửa lạng tiền đồng, là loại tiền tệ chính lưu thông ở Đại Lương.
Để so sánh, thì một người dân đi vào quán rượu, gọi một vò rượu tâm thường nhất, giá 2 lạng tiền đồng, gọi thêm một đĩa thức ăn chay, giá 1 lạng tiền đồng, nếu gọi thêm một đĩa thịt, thì tốn thêm 2 đến 3 lạng tiền đồng.
Nói cách khác, 5 lạng tiền, là có thể ăn một bữa trong quán rượu ở Đại Lương.
Còn loại nửa lạng tiền, thì có thể mua một cái bánh bao nhân thịt. Nếu như không có nhân bánh, thì càng rẻ.
Hai ví dụ này, chỉ là giá Đại Lương, các nơi khác trong Ngụy quốc có giá tương đối thấp.
Nhưng sức mua của 1 tiền đồng khác với 1 lượng bạc.
Ở Ngụy, bạc là kim loại hiếm, nhưng nó không phổ biến, nói chính xác, là không phổ biến với dân chúng, nhưng những chốn tiêu tiên vân sẽ thu bạc.
Chính bởi vì không phổ biến, nên bạc không thể coi là tiền tệ, chỉ có thể gọi là "vật quý", giống như ngọc trai, phỉ thúy, mã não.
1 lạng bạc đại khái là 80,90 lạng tiền đồng, nhưng trong tình huống bình thường, 1 lạng bạc nhiều lắm chỉ có thể đổi 81 lạng tiền đồng, dù sao bạc không thể quý bằng ngọc trai, nếu không thể làm tiền tệ, thì sẽ giảm giá trị của nó.
Lại nói đến khái niệm Ï 5 ngàn vạn lạng tiền/.
Dân số của Ngụy quốc khoảng 400 vạn đến 600 vạn người, tính bình quân là 7 người một hộ, đại khái là 60 vạn đến 90 vạn hộ.
Làm phép so sánh, trừ đi thuế ruộng đất, chỉ tính thuế hộ khẩu, giả thiết dân chúng Ngụy quốc không có ruộng, dựa theo cách tính 20 lạng tiên một tháng, lại trừ đi số người không nộp thuế mà đi lao dịch, lấy trung bình là 75 vạn hộ, hàng năm Hộ Bộ có thể thu được Ÿ 1,8 ngàn vạn lạng tiềnj , tức Ï 18 triệu lạng tiền] , tương đương 18 vạn lượng bạc.
Đương nhiên, đây chỉ là giá trị ước tính, số tiền thuế được nộp nhiều nhất là thuế ruộng đất, cùng với thuế từ chỗ quý tộc, thế gia, hào môn, thì con số đạt được lớn hơn nhiều.
Hoàng Thân đề nghị Ï 50 vạn. , cũng không phải 50 vạn lượng bạc, mà là ngọc trai, ngọc thạch, sơn mài, đồ đồng, có tổng giá trị 50 vạn lượng, những thứ này ở Sở có giá rất rẻ, nhất là ngọc trai, sơn mài cùng đồ đồng, ở Sở gân như không giá trị, nhưng một khi chuyển đến nước Ngụy, vậy giá trị phải tăng gấp bốn gấp năm lần.
Nếu con số Ÿ 90 vạn được chấp nhận, thì Ï 140 vạn, , đã vượt xa số tiền thuế thu trong một năm của Hộ Bộ.
Đấy còn chưa tính chỗ tài sản Triệu Hoằng Nhuận cướp từ Bành thị, Lư thị, ... những vật kia toàn là đồ quý giá, vận chuyển về Ngụy sẽ có giá trị tăng gấp 6,7 lần. "90 vạn..." Hoàng Thân thở dài.
90 vạn đổi 18 tòa thành cũng không hề lỗ, dù sao xây một tòa thành trì cần bao lâu? 2,3 năm là chuyện bình thường, mà con số dùng để xây dựng càng là vượt xa 90 vạn lượng bạc.
Nhưng không thể phủ nhận, 90 vạn đối với nước Sở cũng không tính là nhỏ. Thử hỏi, những đại thị tộc giàu có xem, số tài sản tích góp mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm có được 90 vạn hay không cũng khó nói.
Nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận cứ giữ giá như vậy, thì Hoàng Thân thật đúng là hết cách.
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Túc Vương phóng hỏa đốt 18 tòa thành trì?
Hoàng Thân hơi nghỉ ngờ, đối phương chắc chắn làm được.
Theo hắn thấy, sự bốc đồng của Túc Vương cũng không kém hơn Hùng Thác, từ cách hai người đấu khẩu, ai dám chắc vị tiểu gia này có vì then quá mà làm thật hay không.
Mà một khi Triệu Hoằng Nhuận phóng hỏa đốt 18 thành trì, thì đồng nghĩa, tương lai 2/3 năm tiếp theo, thậm chí 4,5 năm, lãnh địa của Hùng Thác gần như không có phòng vệ trước Ngụy quốc, người Ngụy muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Ï Nhưng số tiền này... J
Hoàng Thân ngẫm nghĩ, sau đó chắp tay nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Đại Sở ta sẵn sàng chuộc lại thành trì, nhưng Thượng Thái không thể coi là thành trì của Sở đúng không?”
Ï Bị nhìn thấu... /
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm mà
không hề xấu hổ. Hiển nhiên, hắn đang khiến "vàng thau lân lộn", coi Thượng Thái là thành trì nước Sở, chỉ vì 1 thành trì có giá 5 vạn.
Lúc này, Hoàng Thân lại nói: "còn 17 thành trì, Hoàng mỗ cho rằng 90 vạn lượng thực sự quá cao. Không bằng mỗi tòa thành, Đại Sở sẽ trả 2 vạn lượng, tổng cộng 34 vạn lượng, thế nào?"
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "giá công khai. Không mặc cả... Đúng rồi, giá bản vương nói, chỉ giá trọn gói, nếu quý quốc dự định chuộc từng †òa, thì 1 tòa thành có giá 15 vạn!"
Triệu Hoằng Nhuận hiểu rất rõ, trừ Thượng Thái cùng với thành trì của các đại thị tộc, thì vẫn có 8 tòa thành là huyện thành nước Sở, nước Sở sẽ không từ bỏ, vậy nên, có thể chắc chắn có được con số 90 vạn là giá thấp nhất.
"Ngươi... Hùng Thác chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, tức không nói nên lời.
Rõ ràng là thành trì của bọn hắn, nhưng bọn hắn phải dùng tiền để chuộc, hơn nữa còn là số tiền lớn.
Hắn tức vì: Hùng Thác ta trông coi mảnh đất hoang này. Thuế hàng năm, còn không bằng 2/10 số tiền tên khốn này bán thành trì.
Hùng Thác lúc này, hận không thể đổi vị trí với Triệu Hoằng Nhuận.
"Không có tiền?" Triệu Hoằng Nhuận liếc Hùng Thác, chậm rãi nói: "không có tiền chuộc, hay là, trừ Nhữ Nam cùng Thượng Thái, còn lại 7 huyện thành, giá 40 vạn được chứ?"
Trừ Nhữ Nam? ¡
Hùng Thác nghe vậy kinh hãi, không nghĩ đến việc tranh cãi với Triệu Hoằng Nhuận nữa, phải biết, Nhữ Nam là lá chắn phía bắc nước Sở, có tâm quan trọng tương đương với Phần Hình Tắc của nước Ngụy. Nếu không phải vì Yến Mục lừa mở cổng thành, thì quân Ngụy không thể đánh hạ thành trì này trong thời gian ngắn.
"Ngươi muốn làm cái gì?” Hùng Thác khẩn trương hỏi.
"Bản vương có thể làm gì? Nếu các ngươi không có tiền chuộc, mà bản vương lại không thể mang theo, vậy thì chỉ còn cách đốt." Triệu Hoằng Nhuận hời hợt nói.
Đúng là Triệu Hoằng Nhuận không có gan chiếm Nhữ Nam, nhưng hẳn có thể đốt rụi tòa thành trì này.
"Hai phương án: 1, quý quốc trả thêm 90 vạn, bản vương trả lại tất cả thành trì; 2: trừ Nhữ Nam, còn lại 7 huyện thành có giá 40 vạn hoặc mỗi thành trì có giá 15 vạn. Nếu quá hạn, bản vương sẽ đốt hết tất cả" Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang Hoàng Thân, nói: "đây là ranh giới của bản vương!" F....J Hoàng Thân thay đổi sắc mặt, ... "Tốt!" Hoàng Thân nghiến răng gật đầu nói: "Đại Sở đồng ý bỏ ra 90 vạn, chuộc 17 tòa thành trì... Dùng đồ vật giống như khoản bồi thường 50 vạn." Ï Đó là 140 vạn... 1 "Có thể!" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, trong lòng vui vẻ, dù giá trị 140 vạn ngọc trai, ngọc thạch, sơn mài, đồ đồng, chuyển đến nước Ngụy sẽ tăng gấp mấy lần. Nhưng chỉ như vậy, không thể coi là đã hung hăng chém nước Sở một khoản. Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận xoa đôi bàn tay, cười nói: "vậy, chúng ta lại bàn đến người dân quý quốc... Hai vị định dùng bao nhiêu tiên chuộc để chuộc công dân nước mình?"
"Cái gì?"
Hùng Thác kinh ngạc, tức giận nói: "không phải đã cho ngươi 90 vạn sao?"
"Đúng, nhưng 90 vạn, chỉ là tiền chuộc thành trì, không bao gồm dân chúng trong thành..." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Trâm Úc, nhún vai nói: "Trâm Úc, Trương Ngao, bản vương vừa rồi có nói đến dân chúng sao?”
"Chưa từng!" Trầm Úc cùng Trương Ngao đồng thanh nói.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lại chuyển ánh mắt về phía Hùng Thác và Hoàng Thân, nói: "thành trì là vật chết, dân chúng là vật sống, vật sống và vật chết sao có thể gộp chung mà tính?" Hoàng Thân nghe vậy cau mày, hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận sẽ tách riêng thành trì và dân chúng.
"Có giỏi thì ngươi giết hết đi..." Hùng Thác tức giận nói.
Ï Có câu nói này là đủ... Bản vương sẽ không giết bọn hắn, mà sẽ đưa bọn hắn đến Đại Ngụy! ,¡
Triệu Hoằng Nhuận cầm chén trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm.