Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 179 - Chương 181: Lại Kiếm Một Khoản

Chương 181: Lại Kiếm Một Khoản Chương 181: Lại Kiếm Một KhoảnChương 181: Lại Kiếm Một Khoản

Một lúc sau, liền có vài binh sĩ đỡ Hùng Hổ đang bị thương đi vào thư phòng.

Đồng hành, là Khuất Thăng cùng Yến Mặc.

Hiển nhiên, Khuất Thăng cùng Yến Mặc đang bày tỏ lòng trung thành cho Triệu Hoằng Nhuận thấy, để Triệu Hoằng Nhuận càng tin tưởng bọn hẳn, vì lý do này, bọn hắn không ngần ngại đối diện với chủ cũ.

"Rất tốt... Rất tốt..."

Khi Hùng Thác nhìn thấy Khuất Thăng đang mỉm cười, mặt tím lại, bởi vì từ đầu hắn đã hoài nghi Khuất Thăng đã đầu hàng, chẳng qua không có chứng cớ, nhưng bây giờ, cảnh tượng trước mắt đã xác nhận sự nghỉ ngờ ban đầu của hẳn là đúng.

"Trước đây ta nên giết ngươi..."

Hùng Thác ánh mắt nhìn chằm chằm Khuất Thăng, oán hận nói, hắn hận Khuất Thăng còn hơn cả Triệu Hoằng Nhuận.

Hắn hận Triệu Hoằng Nhuận đơn giản là vì Triệu Hoằng Nhuận đánh bại hẳn, nói chính xác, là Hùng Thác hắn không giỏi bằng người ta, nhưng Khuất Thăng, là người đã phản bội hắn và Hùng Hổ, hắn không thể nào tha thứ.

Nhìn thẳng vào Hùng Thác, Khuất Thăng sắc mặt bình tĩnh, cười nói: "có lẽ, không có cơ hội này."

"Hừ!" Hùng Thác hừ một tiếng, lại quay sang nhìn về phía Yến Mặc, giọng điệu không thể tin nổi: " Yến Mặc, ngay cả ngươi cũng..." Yến Mặc vẫn còn áy náy với Hùng Thác, nghe Hùng Thác liền cúi đầu, không trả lời.

Thấy vậy, Hùng Thác hơi nản lòng.

Khuất Thăng còn dễ nói, dù sao Khuất Thăng là thuộc hạ của Hùng Hổ, nhưng Yến Mặc , Yến Mặc là do hắn đề bạt lên làm Tam Thiên tướng, nên việc Yến Mặc phản bội, đã đả kích Hùng Thác.

Lúc này, Hùng Thác nhìn thấy Hùng Hổ đang bị thương được dìu đến.

"A Hổ, chân ngươi bị sao?"

Hùng Hổ cười khổ, nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận.

Hùng Thác chợt hiểu ra, giận dữ chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, hét lên: "Cơ Nhuận, ngươi dám..."

Thấy tình hình này, Hùng Hổ vì tránh chịu thiệt, vội vàng ngăn em họ Hùng Thác lại, cười khổ nói với hắn: "công tử, Hùng Hổ có thể sống, đã là sự khai ân của Cơ Nhuận điện hạ."

".." Hùng Thác im lặng không nói.

Hắn cũng hiểu, những gì bọn hắn đã làm với Ngụy, thì Triệu Hoằng Nhuận có chém bọn hắn ra trăm mảnh cũng là việc bình thường.

Nhưng khi thấy anh họ bị đối xử tệ bạc, hắn vẫn rất giận dữ.

"Hừ!" hừ một tiếng, Hùng Thác nói với Hùng Hổ: "a Hổ, người Ngụy hoài nghỉ là bản công tử phái người hại chết sứ thần, ngươi biết chuyện, ngươi nói thử xem”

"Đội sứ thần lần trước?" Hùng Hổ nghe vậy kinh ngạc, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt như muốn nói: không phải do người Ngụy làm sao? Nhưng hắn không dám trực tiếp trả lời, mà tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cơ Nhuận điện hạ, Thác công tử cùng ta, không bao giờ hại sứ thần, chuyện này chúng ta có thể thề với quỷ thần."

Lại nói, người Sở mặc dù cũng kính trọng trời đất như người Ngụy, nhưng lại kính sợ quỷ thân hơn, trong nước còn thịnh hành "quỷ thần thuật", nên nếu một người Sở thề với quỷ thần, thì lời của hắn rất đáng tin.

"Nếu đúng như thế. Làm sao các ngươi có thể chuẩn bị 16 vạn đại quân trong một thời gian ngắn?... Theo bản vương biết, nước Sở có chiến lược Ï nông chiến, , nếu không có chiến sự, thì những binh sĩ phải đi làm ruộng mới đúng."

Hùng Hổ cũng không giấu diếm, nói ra tình hình lúc đó, lời của hắn gần như giống với lời giải thích của Hùng Thác: "lúc đầu, chỉ có 6 vạn quân của Thác Công Tử, định dùng để đánh Phần Hình Tắc... Nhưng nhận được tin tức đại vương truyền đến, ta lập tức triệu tập quân đội, hợp binh với Thác Công Tử..."

"Thế nào?" Hùng Thác cười lạnh nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận im lặng không lên tiếng, liếc sang Bách Lý Bạt, vẻ mặt hai người đều hiện nét nghiêm trọng.

Lý do rất đơn giản: nếu không phải Hùng Thác, vậy chỉ có thể do người Ngụy làm.

Giết chết hơn 200 người, không chừa một người nào, hiển nhiên, đối phương đã có âm mưu từ trước.

Ï Xem ra, sau khi trở lại Đại Lương, ta phải thông báo cho Hình Bộ đi điều tra... J

Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ, còn hiện tại, không phải lúc chú ý việc này.

Mà Hùng Thác và Hoàng Thân cũng chú ý tới nét mặt Triệu Hoằng Nhuận và Bách Lý Bạt, thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Từ nét mặt Triệu Hoằng Nhuận và Bách Lý Bạt, có thể thấy, bọn hắn chưa tìm ra người đã tập kích sứ thần, nhưng loại bỏ được chuyện Hùng Thác là hung thủ, thì người Ngụy là có khả năng nhất.

Nhưng bây giờ, Hoàng Thân cũng không muốn nói toạc ra, vì hắn thấy, bên Ngụy quốc hoàn toàn không có đầu mối, tùy tiện nhắc đến chỉ có thể tăng thêm song phương mâu thuẫn, cho dù muốn nói cũng phải đợi đến khi hai phe tiến hành đàm phán.

Nó sẽ là một lá bài tốt.

Nhưng Hùng Thác thì trực tiếp hơn: hẳn thấy Triệu Hoằng Nhuận không phản bác được, trong lòng sung sướng .

"Nếu đã ký hiệp ước, chúng ta liền cáo từ... A Hổ, điI"

Hùng Thác ra hiệu cho hộ vệ, đến giúp Hùng Hổ.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng ngăn Hùng Thác lại: "đợi đã!"

Hùng Thác cau mày liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, thấy Triệu Hoằng Nhuận chỉ tay vào Hùng Hổ, từ tốn nói: "ngươi có thể đi, hắn không thể."

"Vì sao?"

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười trả lời: "Hùng Hổ đang là tù binh, sao có thể muốn mang đi thì mang đi?"

"Ngươi muốn gì?"

"Lấy tiền ra chuộcTriệu Hoằng Nhuận xoa ngón trỏ và ngón cái.

Hiển nhiên hắn vẫn còn đang suy nghĩ về tài sản của Hùng Thác.

"Không phải đã ký hiệp ước đình chiến sao?" Hùng Thác ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi: "ai quy định, ký kết xong hiệp ước thì phải phóng thích tù binh?... Hơn nữa, chỉ phí hắn ăn, ở trong mấy ngày này, ngươi xem, còn có người phục vụ riêng, nó không tốn tiền sao?" Hắn chỉ vào hai binh sĩ đang hỗ trợ Hùng Hổ.

Hùng Thác cau mày, hỏi: "bao nhiêu?"

Triệu Hoằng Nhuận đáng giá Hùng Hổ một lượt, hời hợt nói: "hắn và Bí Dương Quân Hùng khải, đúng không? Cả gói, hai người 50 vạn."

"Cái gì?!" Hùng Thác nghe vậy tức sặc tiết: "50 vạn?!"

Hắn thầm nghĩ, số tiền bồi thường cho chiến tranh cũng chỉ 50 vạn! "Hai người, 10 vạn!" Hùng Thác khó khăn nói.

"Còn hai người 10 vạn?' Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "10 vạn, chỉ có thể chuộc về một cánh tay hoặc một cái chân... Ngươi muốn bên trái hay là bên phải?"

"Ngươi..." Hùng Thác giận đỏ mặt, không còn dám giảm giá, dù sao đây là chuyện liên quan đến huynh đệ của hắn.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hùng Thác cắn răng, cố nén cảm giác đau đớn như đang rÏ máu trong lòng, trâm giọng nói: "Dương thành, không có nhiều tiên như vậy, 35 vạn... Nếu ngươi cảm thấy không đủ, ta và Hùng Hổ liền chết ở đây!" hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: "nếu ta cùng Hùng Hổ hôm nay chết ở Chính Dương, đừng nói số tiền bồi thường, mà Ngụy Sở sẽ lập tức chiến tranh, viễn cảnh đó, chắc ngươi cũng không hy vọng nhìn thấy?"

Triệu Hoằng Nhuận có tính cách rất giống Hùng Thác, là loại người sẽ liều mạng khi lửa cháy, nên Hùng Thác không dám làm Triệu Hoằng Nhuận quá tức giận, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám ép Hùng Thác quá nhiều.

"Đừng giận quá mất khôn..." Bách Lý Bạt cũng nhìn ra, thấp giọng khuyên nhủ Triệu Hoằng Nhuận, hắn thấy, nước Ngụy đã kiếm đủ nhiều, không cần vì 7 15 vạn lượng) mà phá hỏng mọi thứ.

Ï Đây là 15 vạn đó...

Triệu Hoằng Nhuận không vui lẩm bẩm một câu, nhưng hắn cũng nhìn ra được, nếu hắn còn ép Hùng Thác nữa, thì Hùng Thác sẽ liều mạng, nghĩ tới đây, hẳn gật đầu: "viết giấy xác nhận đi!"

"Hừt"

Không lâu sau, Bách Lý Bạt viết một tờ xác nhận, ghi riêng việc của Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác, bởi vì phần này không thuộc về hòa ước.

Hoàng Thân đứng một bên quan sát không nói.

Mặc dù hẳn hơi hối hận khi không nói về tù binh trong bản hòa ước, nhưng hắn cũng hiểu, dù cho có nhắc, thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không thả Hùng Hổ vô điều kiện.

Hắn nhìn ra, Triệu Hoằng Nhuận giữ lại Hùng Hổ không giết, mục đích là vì kiếm được một khoản từ chỗ Hùng Thác, ai bảo Hùng Hổ là đường huynh mà Hùng Thác tin tưởng nhất?

Còn có Hùng Khải, là người ủng hộ Hùng Thác, vậy nên, từ góc độ tình cảm, hay là vì Hùng Thác hi vọng họ hỗ trợ quản lý Tây Sở, Hùng Thác cũng sẽ không vứt bỏ hai người, cho dù táng gia bại sản.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh.

"Hài lòng chưa?”

Hùng Thác ký tên tên của mình lên hai tờ giấy xác nhân, rồi lăn tay.

"Ha ha" Triệu Hoằng Nhuận cười hai tiếng, cẩn thận thu lại một bản, rồi híp mắt nói với Hùng Thác: "hai vị đi đường cẩn thận."

"Hừ!" Hùng Thác trực tiếp đến bên cạnh Hùng Hổ, đỡ hắn rời đi thư phòng, lúc gân đi vẫn không quên nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận: "mau chóng phóng thích Hùng Khải!"

"Vì 35 vạn, ngươi rất nhanh có thể gặp lại hắn." Triệu Hoằng Nhuận cầm bản xác nhận trong tay, cũng không cản Hùng Thác, Hùng Hổ rời đi. Dù sao, người của thời đại này rất coi trọng lời hứa, các quốc gia lấy chữ tín/ lập quốc, nên càng là người có quyền lực, lại càng sẽ không thất hứa.

Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận không sợ Hùng Thác lật lọng, nếu Hùng Thác dám làm như vậy, thì Triệu Hoằng Nhuận chỉ cần lấy ra giấy xác nhận làm bằng chứng, đến lúc đó, Hùng Thác sẽ rơi vào thế khó.

Tiền hết có thể tích góp lại, nhưng mất đi danh tiếng thì mọi thứ coi như chấm dứt, và Hùng Thác sẽ không làm điều gì ngu ngốc.

"35 vạn này... Sẽ không báo lên, chúng ta tự chia."

Nhìn đám người Hùng Thác rời đi, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nói với Bách Lý Bạt và Khuất Thăng.

Ï' Không báo lên triều đình... Sao,¡ Bách Lý Bạt cùng Khuất Thăng liếc nhau, ngầm hiểu ý.

Phải biết số sản vật có giá trị 35 vạn, đưa về Ngụy làm một món tiền khổng lồ.

Ai nói tướng Ngụy không ham tiền?

Chưa biết cách kiếm mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment