Chương 183: Bị Tập Kích
Chương 183: Bị Tập KíchChương 183: Bị Tập Kích
"Sao vậy, Yến Mặc?"
Nhìn ra Yến Mặc mất tập trung, Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
"Không có gì, điện hạ."
Yến Mặc lấy lại tỉnh thần, áy náy nói.
Hắn ngâm nghĩ một lúc, cũng không nói chuyện vu nữ chi Triệu Hoằng Nhuận, dù sao vu nữ cũng không dễ đối phó, theo lời đồn, các nàng am hiểu dùng máu nuôi dưỡng cổ trùng, có thể giết người trong vô hình.
Đối với loại người này, vẫn nên tránh thì hơn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nghĩ xong, Yến Mặc vội đổi chủ đề, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, phiên chợ đằng trước khá thú vị, hay là chúng ta qua xem?”
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn, quả nhiên thấy phiên chợ trước mặt tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt, gật đầu đồng ý, dẫn theo tiểu nha đầu Dương Thiệt Hạnh tiến đến, đám người Yến Mặc và Trầm Úc theo sát ở phía sau.
Đến gần, Triệu Hoằng Nhuận mới phát hiện, thì ra là có mấy ngươi mãi nghệ đang la hét.
Những người này rất trẻ tuổi, nhưng uy thế khi vung thương vô vùng mạnh mẽ, tuyệt đối là người có võ nghệ cao siêu.
Trong đó có hai thiếu niên sau khi múa thương xong, đã lui ra sau nghỉ ngơi.
Lúc này, một thiếu niên mặc áo vải trắng, chắp tay nói với dân chúng xung quanh: "các vị hàng xóm láng giềng, huynh đệ 6 người chúng ta vừa đến nơi đây, bởi vì tiền bạc dùng hết, mới bất đắc dĩ ra đường mưu sinh, mong rằng các vị hỗ trợ."
Nói xong, hắn quay đầu gọi một thiếu niên: "a Nô."
Tên a Nô thiếu niên kia cất bước đến bên cạnh thiếu niên áo trắng, nâng cánh tay gồng cơ bắp.
Sau đó, thiếu niên áo trắng cường điệu: "vị huynh đệ này của ta, có thể tay không đấm nát đá!"
Vừa dứt lời, dân chúng gần đó liền không tin.
Thiếu niên áo trắng cũng không khó chịu, vừa cười vừa nói: "mắt thấy là thật, các vị hãy chờ xem!”
Lúc này, hai thiếu niên khác không biết từ đâu chuyển đến một tảng đá cao bằng nửa người, đặt xuống sân.
Tên thiếu niên a nô bước tới trước, hít sâu một hơi, mắt trợn lên, đột nhiên đấm đánh vào tảng đá lớn.
Tảng đá, không hề nhúc nhích.
"Ha ha ha ha -"
Dân chúng vây xem được một tràng cười.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng bật cười, lắc đầu: tay không đấm nát đá, thế mà cũng nghĩ được.
Thiếu niên áo trắng cũng hơi xấu hổ, liên tục xua tay nói: "lần này không tính, lần này không tính, huynh đệ ta chưa dùng sức."
Nói xong, hắn trợn mắt nhìn a Nô một mắt: "a Nô, chưa ăn cơm sao."
A Nô gãi đầu, lộ ra vẻ chất phác, làm dân chúng lại được một tràng cười. "Làm cho tốt, biết không? Bằng không hôm nay chúng ta phải đói bụng!"
"Ạ."
Giữa tiếng cười ầm ï, a Nô một lần nữa chuẩn bị tư thế, nhanh chóng đấm một phát, chỉ nghe một tiếng động lớn, tảng đá cao nửa người, thật sự bị hẳn đánh nát một phần lớn.
"Hít -"
Dân chúng xung quanh lập tức võ †ay tán thưởng.
Mà đám người Triệu Hoằng Nhuận thì rất kinh ngạc.
Tay không phá đá? Làm sao có thể?!
"Có phải hay không có thủ thuật?" Trầm Úc tò mò hỏi Yến Mặc, Yến Mặc cười khổ lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết. Thủ thuật? ¡
Triệu Hoằng Nhuận nhìn a Nô, hắn lờ mờ nhận ra: đối phương đang giả ngu, thất bại trước đó cũng là giả vờ.
Người kia, có năng lực tay không đấm vỡ đái!
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận quay sang hỏi Chử Hanh: "Chử Hanh, ngươi làm được không?"
Chử Hanh gãi đầu nói: "đập nát thì được, nhưng không giống như hắn."
Triệu Hoằng Nhuận biết rõ: Chử Hanh là tông vệ có sức mạnh nhất, am hiểu quyền cước, nếu ngay cả hắn đều không làm được, thì không có tông vệ nào làm được.
Lúc này, bên cạnh thiếu niên mặc áo trắng, đã đổi thành một thiếu niên cao lớn, thiếu niên áo trắng nói: "đây là a Nghĩa, hẳn có tài thiện xạ." Do đã thấy a Nô tay không đập đá, nên lần này dân chúng không nghi ngờ mà trở nên háo hức muốn xem.
Một vài thiếu niên dựng lên tấm ván gỗ, mà thiếu niên tên A Nghĩa đã cầm cung trên tay.
Thiếu niên áo trắng đứng trước tấm ván gỗ, tay cầm một trái táo, nói với dân chúng xung quanh: "các vị nhìn xem, trái táo trong tay ta, chỉ cần hô bắt đầu..."
Nói tới đây, chỉ nghe một tiếng vút, một mũi tên lao tới ghim trái táo lên tấm bảng gõ.
"Hay -"
Dân chúng võ tay khen ngợi.
Nhưng thiếu niên áo trắng ngẩn người, nhìn a Nghĩa: 'A Nghĩa, ta còn chưa nói bắt đầu..."
"Ta nghe ngươi nói." a Nghĩa vẻ mặt vô tội nói.
"Ha ha ha ha -"
Dân chúng xung quanh không nhịn được cười, buồn cười a Nghĩa không hiểu gì, suýt nữa hại chết thiếu niên áo trắng.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ như vậy.
Hắn thấy, a Nghĩa bắn cung, đã chuẩn bị từ trước, đó chẳng qua là đang diễn kịch.
"Bây giờ mới bắt đầu, có biết không?"
Thiếu niên áo trắng cay đẳng trừng mắt, cầm cái sọt trái cây bên cạnh, không thèm nhìn, tiện tay ném vài quả lên không trung.
Tiếng "cốc cốc cốc" liên tục vang lên, tất cả trái cây đều bị ghim trên ván gỗ, không có trái nào rơi xuống. Tiễn thuật thật tỉnh xảo! Tốc độ bắn thật nhanh! ¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, mà tông vệ bên cạnh hắn thì choáng váng.
Lúc này, một thiếu niên cười hì hì cầm một cái rổ đi tới trước đám người, bọn hắn muốn nhận tiền, nhưng đáng tiếc, dân chúng cũng không giàu có, mặc dù mỗi người đều cho, nhưng cho cũng không nhiều, nhiều lắm chỉ cho vài đồng thôi.
Một lúc sau, thiếu niên kia bước đến chỗ Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận đánh giá đối phương, thấy đối phương hơi xấu hổ, liền mở miệng nói với Trầm Úc: "Trâm Úc, thưởng!"
Trầm Úc lấy từ trong ngực một túi bạc đưa hết cho đối phương.
Thiếu niên giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhận lấy túi bạc, vội vàng cảm tạ: "đa tạ vị công tử này."
"Không cần" Triệu Hoằng Nhuận xua tay, rồi dò hỏi: "bản công tử thấy huynh đệ các ngươi, đều có võ nghệ bất phàm, có muốn đi theo bản công tử không? Bản công tử tuyệt không bạc đãi."
"Việc này..." thiếu niên lộ vẻ khổ sở, lắc đầu kiên định nói: "mấy huynh đệ ta có chí hướng khác, ý tốt của công tử, huynh đệ bọn ta xin nhận, xin lỗi."
Thấy thái độ đối phương kiên định, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi tiếc nuối, dù sao hẳn thấy, mấy người này đều là nhân tài hiếm có.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy thiếu niên mặc áo trắng thì thâm vài câu với thiếu niên thu tiền, cả hai quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt thiện ý nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, giống như đang cảm tạ vì túi bạc.
Nhìn ánh mắt kiên định, Triệu Hoằng Nhuận thở dài: người có ánh mắt ấy sẽ không vì tiền làm việc.
Hắn lắc đầu tiếc nuối.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận bắt gặp Yến Mặc cứ quay đầu ra sau lưng, trong lòng nghỉ ngờ, thấp giọng hỏi: " Yến Mặc, sao vậy?"
"," Yến Mặc không lập tức trả lời Triệu Hoằng Nhuận, mà ánh mắt nghiêm túc quan sát đám đông.
Trong đám người phía sau, có hai vu nữ đứng ở đó, tựa như xem đám thiếu niên mãi nghệ, nhưng Yến Mặc chú ý quan sát, thì thấy hai vu nữ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đám người bọn họ. F...J
Thấy đối phương lặng lẽ tiến đến, không biết vì sao cứ đi về phía Triệu Hoằng Nhuận, Yến Mặc hoảng sợ.
Ï Bị theo dõi sao? .]
Hắn cảm giác ớn lạnh sau lưng.
Tuy biết về vu nữ, nhưng Yến Mặc cũng không biết đám người này có khả năng gì.
"Cẩn thận." Yến Mặc chạm nhẹ vào Trầm Úc.
Trâm Úc sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
Mà lúc này, hai vu nữ đã đứng sau lưng Triệu Hoằng Nhuận.
Đột nhiên, Yến Mặc theo bản năng phát giác được gì đó, đưa tay ra bắt, bắt được cánh tay của một vu nữ.
Trong tay nàng, có một cây kim, đầu kim có màu xanh lá.
"Ngươi muốn làm cái gì?!" Yến Mặc trầm giọng.
Ánh mắt vu nữ kia trở nên lạnh lùng, tay phải rút ra một thanh đoản kiếm, không nói một lời chém về phía Yến Mặc.
"Có thích khách!" Sớm đã nhận được Yến Mặc cảnh báo, Trầm Úc liền vội vàng kéo Triệu Hoằng Nhuận và Dương Thiệt Hạnh ra sau lưng, còn Trương Ngao, Lý Mông, Chử Hanh thì xông lên vây quanh 2 vu nữ.
"Tiểu huynh đệ, mượn vũ khí một lúc."
Bảo vệ Triệu Hoằng Nhuận và Dương Thiệt Hạnh lùi lại tới cạnh thiếu niên áo trắng, Trâm Úc cầm lấy thương, côn cùng với mấy thanh kiếm, liền tiến lên hỗ trợ Yến Mặc và những người khác.
Còn dân chúng, sớm đã chạy. "Yến Mặc, đón lấy."
Trâm Úc ném một thanh kiếm cho Yến Mặc.
Thật không ngờ, võ tướng như Yến Mặc, lại không thể nhận kiếm.
F...J
Yến Mặc hoảng sợ nhìn bàn tay, chỉ thấy cổ tay của vu nữ, vậy mà có vết đỏ kỳ lạ.
"Cẩn thận đối phương dùng độc!"
"Độc?" Trầm Úc, Lý Mông, Trương Ngao, Chử Hanh đều ngạc nhiên, bọn hắn đều là người Ngụy, đương nhiên không biết về vu độc.
Mà khi tất cả đứng im, bỗng nhiên một vu nữ cực nhanh lao về phía Triệu Hoằng Nhuận, tay phải ném ra một cây kim.
"Điện hạ!" Ngay khi đám người Trâm Úc sợ hãi hét lên, thì "đinh" một tiếng, cây kim bị một thanh kiếm đánh bay.
Chủ nhân của thanh kiếm, thanh niên áo trắng, tay trái nắm chặt, nhìn vu nữ với vẻ mặt cay đẳng.
"Ta nói vị tỷ tỷ này, không thù không oán, vì sao chặn đường kiếm tiền của huynh đệ ta..."