Chương 188: Tà Vật Nói thế nào nhỉ, tình hình hiện tại... Thật sự hơi kỳ lạ. /¡
Chương 188: Tà Vật Nói thế nào nhỉ, tình hình hiện tại... Thật sự hơi kỳ lạ. /¡Chương 188: Tà Vật Nói thế nào nhỉ, tình hình hiện tại... Thật sự hơi kỳ lạ. /¡
Ngồi xuống cạnh đống lửa, Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ quan sát tỷ muội.
Hai tỷ muội cũng vây quanh đống lửa ngồi.
Trong đó, muội muội Mị Nhuế đang quỳ bên trái Triệu Hoằng Nhuận, tiểu nha đầu xuẩn ngốc, bây giờ đang thành thật cúi đầu quỳ, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang tỷ tỷ, ủ rũ không dám lên tiếng.
Mà đối diện Triệu Hoằng Nhuận, vu nữ lớn đang ngơ ngác nhìn ngọn lửa, một lúc sau, liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thở dài.
Tình hình này, nhìn thế nào đều thấy kỳ lạ. "Ùng ục -"
Âm thanh từ bụng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Triệu Hoằng Nhuận, hắn nhìn con thú đang nướng, ngửi mùi hương hấp dẫn, cảm giác đói bụng mãnh liệt.
"Nha đầu, có dao không?”
"Ta không phải nha đầu!" có lẽ là sợ tỷ tỷ, Mị Nhuế không dám nói to, thầm nói một câu, liền lấy một con dao nhỏ đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.
Ï Cứ vậy... Trực tiếp đưa? ¡¡
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhìn con dao với vẻ mặt kỳ lạ.
Con dao rất ngắn, toàn thân chỉ dài bằng lòng bàn tay, lưỡi dao dài hơn tấc, hình như chuyên dùng để cắt thịt.
F... J Triệu Hoằng Nhuận nhìn con dao vài lần, rồi cẩn thận cắt một miếng, bởi vì quá nóng, hắn dùng tay áo để cầm.
Sau khi thổi nguội, hắn mới xé ra bỏ vào miệng.
"Có muối không?”
Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Mi Nhuế không vui, lấy từ tay nải ra một chiếc lọ nhỏ.
Triệu Hoằng Nhuận cầm lấy lọ, mở ra kiểm tra, dù sao nha đầu này thực sự không có đầu óc, hắn không muốn khi mình mở lọ ra, bên trong đột nhiên có sâu bọ nhảy ra.
Cũng may Mị Nhuế vừa trải qua giáo huấn, nên không phạm sai lầm, nàng đưa cho Triệu Hoằng Nhuận, đúng là muối thô.
Triệu Hoằng Nhuận nhặt lên một cục muối thô, bóp nát rắc lên miếng thịt. Có thêm vị muối, miếng thịt trở nên ngon hơn, làm Triệu Hoằng Nhuận càng thèm ăn
Tình hình trong nhà, càng thêm kì lạ.
Triệu Hoằng Nhuận bị bắt cóc, thì đang ăn một mình, hai vu nữ bắt cóc hắn, lại làm ngơ hành động của hẳn.
Các nàng thậm chí còn không quan tâm Triệu Hoằng Nhuận có cầm dao hay không.
Ï Là xem thường ta, hay... Bởi vì có nguyên nhân khác? .
Triệu Hoằng Nhuận vừa nhai, vừa nghĩ.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn hỏi: "nha đầu, hình như các ngươi từ bỏ giết bản vương?"
Mị Nhuế bĩu môi, ủ rũ nói: "bây giờ hại ngươi, chẳng khác gì hại tỷ tỷ ta..."
"2" Triệu Hoằng Nhuận hai mắt sáng lên, hỏi: "là bởi vì tình cổ sao?"
"Ừm." Mị Nhuế ủ rũ nói: "nếu ngươi chết, tỷ cũng sẽ chết..."
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ nàng, thấy tỷ tỷ đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt có phẫn nộ, phiền muộn, khiến Mị Nhuế ý thức được mình vừa nói sai, cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận càng thêm thương hại nàng.
Ï Trong truyền thuyết "đồng đội heo”... Đúng là có tôn tại... 7
Cười thầm trong lòng, Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn yên tâm.
Vừa rồi, điều hắn lo nhất, chính là hai tỷ muội có thể vì không uy hiếp được hẳn mà giết luôn hay không, vì thế, mà Triệu Hoằng Nhuận mới đưa ra "8 vạn đại quân"tứ quốc công Sở' để đe dọa. Nhưng bây giờ nghe Mi Nhuế nói xong, hắn đã được thả lỏng, khoan thai tự đắc ăn thịt nướng, nhìn hai tỷ muội diễn hài.
Xem ra chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nghe được một câu.
"Chưa chắc ngươi đã an toàn..."
"." Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của vu nữ lớn.
Câu nói vừa rồi xuất phát từ miệng nàng.
Nàng giống như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: " nếu ngươi biết tình cổ là gì, ngươi sẽ không vui mừng đến thế..."
Mắt nhìn thấy nàng đạm nhiên biểu Tình Bình tĩnh, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi trong lòng căng thẳng, bởi vì hắn cảm giác đối phương không hề giống là nói láo dáng vẻ.
"Nha đầu, tình cổ là cái gì?"
Nghe được Triệu Hoằng Nhuận gọi mình là "nha đâu", Mi Nhuế tức giận, nhưng vì tỷ tỷ, nàng không dám lỗ mãng.
Đúng lúc này, vu nữ thản nhiên nói: "muội muội, nói cho hắn biết."
Mị Nhuế được tỷ tỷ tha cho, dùng ánh mắt bề trên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hừ nhẹ nói: "nghe cho kỹ, tình cổ là loại cổ trùng vu nữ dùng máu bản thân để nuôi, nếu đưa nó cho một nam nhân, nam nhân đó sẽ chậm rãi yêu vu nữ hạ cổ, cả một đời chỉ yêu mình nàng..."
Một con côn trùng, chẳng lẽ còn có thể thay đổi tình cảm một người? ¡
"Hoang đường!" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói.
Mị Nhuế tức giận khi bị Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang, sưng mặt nói: "phàm phu tục tử, làm sao biết được sự lợi hại của vu cổi... Đừng thấy giờ ngươi không sao, qua một khoảng thời gian ngươi sẽ thích tỷ ta, ừm, đến mức như câu "một ngày không gặp như ba năm'..."
"Thật hay giả?" nhìn nàng thề thốt, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười.
"Vô cùng chuẩn xác!" Mị Nhuế không thích bị hoài nghi, ngôn từ chân thành nói: "trong truyền thuyết, không một nam nhân nào có thể may mắn thoát khỏi tình cổ..."
"Truyền thuyết thôi, không thể coi là thật.” Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không tin.
"Tin hay không tùy ngươi, từ từ ngươi sẽ cảm nhận được..." Nói đến đây, Mị Nhuế đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vàng dặn dò: "có một việc ngươi phải nhớ kỹ, ngươi trúng tình cổ của tỷ ta. Sau này không thể cùng nữ nhân khác làm... Việc kia..."
"Việc nào?"
"Chính là... Mị Nhuế mặt đỏ bừng, hai tay vân vê, ngượng ngùng nói: "cẩu... Chuyện cẩu thả."
"Chuyện phòng the?" Triệu Hoằng Nhuận cố ý đùa nàng.
Mị Nhuế nghe xong, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ngơ ngác gật đầu.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, hỏi: "nếu ta làm chuyện đó với cô nương khác thì sao?"
"Vậy ngươi sẽ bị tình cổ ăn mất trái tim, nội tạng mà chết." Nói đến đây, Mị Nhuế hơi buồn, lo lắng nhìn Triệu Hoằng Nhuận: "mà nếu ngươi chết thì tỷ tỷ cũng sẽ chết..." Một người chết, một người khác chết theo?... Thật phi khoa học! 7
Triệu Hoằng Nhuận không biết nên khóc hay cười.
Thấy hắn không coi lời mình ra gì, Mị Nhuế rất lo lắng, vội vàng nói: "ta không có lừa ngươi, sau này ngươi không thể chạm cô gái khác, chỉ có thể theo thành hôn sinh con với tỷ ta..."
"Đủ!" vu nữ lớn nghe đến đó hơi xấu hổ, quát bảo muội muội, trầm giọng nói: "không cần giải thích tỉ mỉ như vậy."
Nhìn vẻ mặt vu nữ lớn ửng hồng, Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người.
Phải thừa nhận là vô vùng mê người.
Có lẽ phát hiện Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình, vu nữ lớn mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "tóm lại, có tin hay không là tùy ngươi." Nói xong, nàng liếc qua Triệu Hoằng Nhuận, dùng giọng thờ ơ nói: "nhanh ăn đi, sau khi ăn no, ngươi có thể đi."
Đi? J
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, kinh ngạc hỏi: " ý ngươi là... Thả ta trở về?"
".." vu nữ lớn im lặng chấp nhận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: "vì sao bỗng nhiên đổi ý? Các ngươi không phải muốn uy hiếp bản vương trả lại thành trì sao?" Đến chỗ này, hắn nhìn vu nữ lớn, hiểu ra gật đầu.
Vu nữ lớn nhìn thấu tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói: "ngươi cho rằng ta tiếc mạng nên mới thả ngươi về? Không, chỉ là không có cần thiết... Tình cổ lợi hại. Không phải ngươi có thể hiểu, không bao lâu, ngươi sẽ nghe ta răm rắp. Đến lúc đó, để ngươi trả lại thành trì, dễ như trở bàn tay... Nên không cần thiết ép buộc ngươi nữa."
F....J
Nhìn đối phương tự tin, Triệu Hoằng Nhuận vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Hắn bắt đầu nghĩ lung tung: chẳng lẽ nàng nói thật? Nếu không, sao lại dễ thả ta rời đi? Nhưng chuyện này... Thực sự quá quỷ dị.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng nói: "thực tế, bản vương cũng không lừa gạt các ngươi. Mấy ngày trước, bản vương đã cùng Dương Thành Quân Hùng Thác và Hoàng Thân ký hòa ước đình chiến. Còn tại sao Hùng Thác phải ký, đó là vì, Tâ Ngụy đã liên minh, nên, nước Sở không thể không nhượng bộ... Đến mùa xuân, nước Sở sẽ bồi thường cho nước Nguy, đến lúc đó, bản vương sẽ trả lại toàn bộ thành trì, đồng thời dẫn quân từ từ rút khỏi đất Sở."
"Thật sự?" Mị Nhuế giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mặc kệ nha đầu ngu xuẩn, nhìn thẳng vào tỷ tỷ của nàng.
Vu nữ lớn cũng nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận, lúc sau, nàng thở dài, thấp giọng nói: "có lẽ lời ngươi nói là thật, nhưng... tình cổ không có thuốc chữa."
F...J
Triệu Hoằng Nhuận mặt cứng đờ, sở dĩ hắn lặp lại sự thật, chính là muốn đối phương giải tình cổ, dù sao trong thân thể có một con sâu, làm hắn có cảm giác không ổn
Nhưng câu nói kia, đã chặt đứt hy vọng của hắn. "Mau ăn đi, đợi ngươi ăn xong, ta sẽ đưa ngươi về Chính Dương."
Vu nữ lớn nói xong câu này, liền nhắm mắt.
Triệu Hoằng Nhuận từ sắc mặt của nàng, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng bất lực và bối rối.
Chẳng lẽ... Là thật? ¡
Nhai miếng thịt nướng trong miệng, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên cảm tháy món thịt vừa nãy còn thơm ngon giờ trở nên nhạt nhẽo.