Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 187 - Chương 189: Trở Về

Chương 189: Trở Về Chương 189: Trở VềChương 189: Trở Về

Tâm trạng bị ảnh hưởng, Triệu Hoằng Nhuận không còn muốn ăn.

Thấy vậy, vu nữ lớn chậm rãi đứng dậy, bình tính nói: "đi thôi, ta đưa ngươi vê Chính Dương."

Mi Nhuế nghe xong, vội vàng nói: "tỷ, ta đi cùng tỷ."

Nhưng vu nữ lớn quay đầu nhìn muội muội, dùng giọng không cho phép cãi: "tỷ đi một mình, ngươi ở lại đây."

Ï' Oa... Qán khí ngút trời. .¡

Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận được oán khí từ người vu nữ lớn toát ra, dọa Mị Nhuế sợ hãi quỳ trên mặt đất, không dám nói gì nữa.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng im lặng, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Ra khỏi nhà, hắn mới phát hiện căn nhà gỗ xây cạnh một khu rừng, không biết có phải do thợ săn xây dựng hay không.

Lúc này, vu nữ lớn cũng ra khỏi nhà, đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói: "vất vả rồi..."

Hắn thông cảm cho vu nữ lớn, dẫn †heo một muội muội xuẩn ngốc, biến một vụ bắt cóc thành công, thành một vở hài kịch.

Vu nữ lớn so với muội muội nàng thông minh hơn nhiều, lập tức hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận, chua xót thở dài: "ta chỉ có nàng là người thân..."

Triệu Hoằng Nhuận thừa cơ dò hỏi: "Người thân khác đâu? Các ngươi không phải quý tộc nước Sở sao?” Vu nữ lớn nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, không nói một lời, đi về phía trước.

Hừ! Muốn moi thông tin từ chỗ tỷ tỷ, quả nhiên khó hơn muội muội.

Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi, chán nản chạy lên.

Hắn đi cùng nàng ra sau căn nhà, lúc này mới phát hiện, đôi tỷ muội có một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe hết sức thông thường, bề ngoài cũ nát, có rất nhiều tấm ván có màu sắc khác nhau, hiển nhiên đã qua nhiều lần tu sửa.

"Các ngươi dùng chiếc xe này, đi từ Ba về Sở?" Triệu Hoằng Nhuận thừa cơ hỏi

".." vu nữ lớn liếc hắn không nói, chỉ chui vào xe lấy ra hai cái áo choàng, đưa một cái cho Triệu Hoằng Nhuận. Muốn để ta ngồi ngoài sao?

Triệu Hoằng Nhuận nhún vai nói: "ta chỉ biết cưỡi ngựa, không biết đánh xe."

Lời vừa dứt, vu nữ lớn cũng mặc áo choàng, nắm dây cương ngồi ở vị trí đánh xe, nhưng dịch sang một bên chừa chỗ cho Triệu Hoằng Nhuận.

F...

Triệu Hoằng Nhuận ngồi bên cạnh vu nữ lớn, nhíu mày.

Ï Trong xe, có thứ gì không thể cho †a xem sao?

Thừa dịp vu nữ lớn đánh xe ngựa, Triệu Hoằng Nhuận vén rèm, nhìn vào bên trong.

Hắn bất ngờ phát hiện, trong xe cũng không có bí mật gì, chỉ là một không gian nhỏ giống như khuê phòng của một thiếu nữ, có một chiếc chăn được trải ra, ngoài ra còn có cái yếm, ...

"Bá"

Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp phản ứng, vu nữ lớn liền đập mạnh vào †ấm rèm, ánh mắt không vui nhìn hẳn.

Ừm, hiểu. J

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, khoanh †ay, ngồi co người.

Xe ngựa đi chậm trong cái rét của mùa đông.

Trong khi ngồi trên xe, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, hắn không hề có ấn tượng về cảnh vật xung quanh. Với trí nhớ siêu phàm, hắn có khả năng nhớ tất cả nơi từng đến vô cùng rõ ràng, nhưng bây giờ, hắn không hề có ấn tượng gì về cảnh vật xung quanh, đồng nghĩa, hắn chưa từng tới nơi đây.

Ï Phía bắc... J Triệu Hoằng Nhuận từ vị trí của mặt trời đã đoán được hướng của hai người, Triệu Hoằng Nhuận đột ngột hỏi: "Hùng Thác có quan hệ gì với hai ngươi?"

".." vu nữ lớn nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, với vẻ kinh ngạc hiện rõ.

Nhưng nàng vẫn không mở miệng.

"Không thừa nhận sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng, thấp giọng nói: "ngươi muốn đưa ta về Chính Dương huyện, nhưng bây giờ, xe ngựa lại đi về phía bắc, có nghĩa hai ngươi muốn bắt bản vương đi về nam, phía nam Chính Dương. . Là Dương thành. Mà Hùng Thác họ Mi, hai tỷ muội các ngươi cũng họ Mi... Ta có thể đoán được, tỷ muội hai ngươi là họ hàng với Hùng Thác, dĩ vãng sống ở Ba quốc, lần này ngàn dặm từ Ba về Sở... Là bởi vì nghe tin Hùng Thác binh bại? Hay vì nghe tin bản vương công Sở?" "." Vu nữ lớn không nói một lời, bình tĩnh nhìn về phương xa, giống như không nghe được lời Triệu Hoằng Nhuận nói.

Hứ! Nữ nhân này quả nhiên khó đối phó hơn muội muội nàng... .¡

Triệu Hoằng Nhuận hơi chán nản.

Có thể thấy, vu nữ lớn có một trái tim kiên định, như thể có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không khiến nàng làm sao, đối phó loại người này, tốt nhất chính đưa ra một bí mật đủ để khiến người sợ hãi, phá hủy phòng tuyến tâm lý, bằng không, chẳng thể lấy nổi một tin gì.

Nhưng điểm khó là, Triệu Hoằng Nhuận không hiểu chỉ tiết về hai tỷ muội, hoàn toàn không thể đoán ra quan hệ giữa hai người và Hùng Thác.

Nghĩ một lúc, hắn giả vờ ngập ngừng nói ra sự thật: "dù bây giờ các ngươi có đưa ta đến chỗ Hùng Thác, thì hắn cũng không dám làm gì ta, ngược lại còn trả ta về Chính Dương huyện..."

Trong khi nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận không ngừng chú ý đến vẻ mặt vu nữ lớn, nhưng khiến hắn thất vọng là đối phương coi hắn là không khí, ngoảnh mặt làm ngơ hẳn.

A, không phải người nói nhiều... Ừm, có thể là không thích cùng người lạ nói chuyện? /J¡

Triệu Hoằng Nhuận thở dài, đối với loại ngươi khó xơi kiểu này, lời nói của hắn không có tác dụng.

ƒ Xem ra phải thay đổi sách lược... j

Triệu Hoằng Nhuận trầm tư một lúc, cuối cùng quyết định thay đổi chủ đề: "tình cổ vẫn sống sao? Ta muốn nói, ở trong cơ thể của ta?" Có lẽ là không ngờ Triệu Hoằng Nhuận chuyển đến đề tài này, vu nữ lớn thoáng ngạc nhiên rồi bình tĩnh nói: "nó mà chết, ngươi ta đều chết."

Ï Cuối cùng cũng mở miệng... j

Triệu Hoằng Nhuận thở phào, may mà hắn chọn đúng thời điểm chuyển đề tài, hoặc có lẽ chọn trúng chủ đề đối phương quan tâm.

"Ừm, cũng dễ hiểu... Nói đúng hơn, tính mạng hai người chúng ta, hoàn toàn phụ thuộc vào một con sâu?"

"Cổ!" vu nữ lớn đính chính.

"Tốt tốt tốt, cổ. Vậy... Thật không có biện pháp hóa giải sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng, dụ dỗ: "ngươi cũng không tình nguyện buộc mạng mình vào cùng chỗ với ta, đúng không?”

Vu nữ lớn thấp giọng nói: "ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng... tình cổ không có thuốc chữa."

"Không có cách nào sao?" Triệu Hoằng Nhuận không cam lòng, bỗng nhiên, hắn thấy ánh mắt nàng hơi dao động, điều này làm hắn mừng rỡ: "có biện pháp giải tình cổ trên người ta, đúng không?"

Thế nhưng ngoài ý muốn của Triệu Hoằng Nhuận, vu nữ lớn nghe xong, bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vốn bình tĩnh, giờ đan xen sự tức giận.

Ánh mắt đó, dù Triệu Hoằng Nhuận chắc chắn đối phương sẽ không giết hắn, nhưng cũng khiến hắn lạnh sống lưng.

Ï Ta nói gì đắc tội nàng?... Chẳng lế? ¿

Ý thức được gì đó, Triệu Hoằng Nhuận hạ giọng nói: "chẳng lẽ biện pháp kia, sẽ khiến ngươi..." "Chết!" Cao Lãnh Vu Nữ ngữ khí lạnh lùng tiếp nối Triệu Hoằng Nhuận mà nói, lạnh lùng nói: " Nhữ cảm thấy ta sẽ nói cho Nhữ sao?"

F....J

Triệu Hoằng Nhuận há miệng, nhưng không nói.

Đúng vậy, nếu là chuyện liên quan đến sinh tử của nàng, thì dù cho nàng có biết cách giải tình cổ, cũng sẽ không tiết lộ cho hắn.

Hắn lắc đầu giêu cợt: "thực sự nực cười. Hai người xa lạ, bởi vì một tà vật, mà phải ở cùng một chỗ? Ha ha hai"

Vu nữ lớn trầm mặc phút chốc, bỗng nhiên uyển chuyển nói: "tình cổ, chỉ làm tình yêu của hai người thêm kiên định, sẽ không bởi vì cám dỗ mà phản bội lẫn nhau... Sai không phải ở nó."

Phải! Sai không ở tình cổ mà là ở muội muội ngu xuẩn làm gì cũng sai của ngươi! ]

Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kìm nén sự phẫn uất.

Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại.

Í' Này này, ta chỉ nghĩ thôi, không đến mức đuổi ta xuống xe chứ? ¡

Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi.

Hắn đang định hỏi, đã thấy vu nữ lớn lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong Xe.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm phía trước.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bối rối, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn híp mắt quan sát, mới phát hiện ở nơi xa, có một bóng người, đạp tuyết bước về phía bọn hẳn.

Khi đối phương đến gần, Triệu Hoằng Nhuận mới nhận ra là thiếu niên áo trắng từng gặp ở Chính Dương huyện.

"Tìm được..."

Thiếu niên cười nhẹ.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang vu nữ, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, vì để tránh cho hai bên sinh ra hiểu lầm, vội vàng chào hỏi: "vị huynh đệ kia, không sao, hiện tại nàng và ta không phải kẻ địch."

Nhưng đáp lại hắn là ánh mắt lạnh lùng, thiếu niên lấy từ trong ngực ra túi bạc Trầm Úc khen thưởng cho bọn hắn, ném về phía xe ngựa.

Hành động này không hề có thiện ý.

"Ngươi..." Triệu Hoằng Nhuận giật mình nhìn đối phương.

Thiếu niên áo trằng hai tay nâng kiếm lên trước người, từ từ rút kiếm ra, miệng lạnh lùng nói: "Ngụy, Túc Vương Cơ Nhuận, Trương mỗ hôm nay thay trời hành đạo, thi hành... Thiên tru!" F....J Triệu Hoằng Nhuận há hốc mồm, mặt ngạc nhiên. "A2"
Bình Luận (0)
Comment