Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 192 - Chương 194: Kiên Trì

Chương 194: Kiên Trì Chương 194: Kiên TrìChương 194: Kiên Trì

Trong tiết trời lạnh giá, cõng một thiếu nữ cao hơn mình, đối với một thiếu niên 15 tuổi thật rất vất vả.

Cũng may hôm nay thời tiết tốt, mặt trời chiếu rọi, thỉnh thoảng mưới có một trận gió thổi qua, mặc dù không ấm áp hơn bao nhiêu, nhưng cũng đỡ hơn là có gió bão.

Bốn phía, đều là một mảng trắng xóa, hoàn toàn không thể biết đâu là đường.

Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể dựa vào trí nhớ, để phán đoán vị trí bây giờ, tránh mất phương hướng.

"Này, còn sống không?"

Đi được một quãng, Triệu Hoằng Nhuận lại quay sang hỏi Mị Khương, để tránh nàng vì mất máu mà hôn mê.

Dù sao vết thương của nàng rất nghiêm trọng, theo lẽ thường, người bị thương không được di chuyển, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không còn lựa chọn nào khác.

Chiếc xe ngựa đã không còn ngựa kéo nữa, dưới tình huống như vậy, tiếp tục ở lại xe ngựa, nhìn như có được một chỗ trú chân, nhưng thực tế đã bỏ lỡ cơ hội sống sót.

Bởi vì trong xe ngựa không có đồ ăn, mặc dù có mấy chiếc chăn để chống lạnh, nhưng không tránh khỏi chết đói chết khát, thay vì chờ binh sĩ tìm thấy, chỉ bằng dựa vào bản thân.

"Ừ” Mị Khương suy yếu lên tiếng.

Người mất máu quá nhiều, vốn phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ cơ thể tự phát huy cơ chế tạo máu, nhưng giờ bị Triệu Hoằng Nhuận cõng đi, mệt mỏi không chịu nổi.

Thời khắc này, mí mắt nàng cứ díu lại, ước bản thân có thể ngủ một giấc.

"Đừng nhắm mắt!... Ngàn vạn lần đừng ngủ." Triệu Hoằng Nhuận liếc qua Mị Khương, dường như chú ý tới sự mệt mỏi của nàng.

"Yên tâm, ta biết, nếu lúc này ngủ, có lẽ sẽ không tỉnh lại” Mị Khương bình thản nói.

Lời của nàng để Triệu Hoằng Nhuận an tâm hơn, nhưng nhìn Mị Khương dường như có thể nhắm mắt bất kỳ lúc nào, lại khiến Triệu Hoằng Nhuận vô cùng lo lắng.

Ï Cùng nàng trò chuyện, nói chủ đề nàng có hứng thú... J

Triệu Hoằng Nhuận lo lắng, ngẫm

nghĩ một lúc, hỏi: "này,/Chúc Dung giáo" là cái gì?"

"Đó là thánh địa của mạch vu nữ bọn ta..." Mị Khương mơ mơ màng màng trả lời.

"Mạch của các ngươi? Chẳng lẽ còn có vu nữ khác sao?"

"Ừm..." Mị Khương đáp, không có ý giải thích.

I Chủ đề này nàng không có hứng thú sao? ,I

Triệu Hoằng Nhuận nhìn đôi mắt chực chờ cụp xuống của Mị Khương, cắn răng hỏi: "này, ngươi.. Có thích ai không?"

"Hả?" Mị Khương đang mê man, nghe vậy sững sờ, gắng gượng mở mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mở miệng nói: "vì sao đột nhiên hỏi việc này?"

"Ta cảm thấy, nếu ngươi có người mình thích, giờ... Không phải rất khó xử sao?"

"Ừm, không sai." Mị Khương lạnh nhạt nói: "dĩ vãng ở Ba quốc đúng là có một nam nhân quan tâm đến ta..."

"Sau đó thì sao?"

"Bị ta giết."

"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ, đây là cách nghĩ kiểu gì.

Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận đang nghĩ ngợi, Mị Khương cười: "còn tưởng rằng ngươi là người thông minh... Nơi vu nữ sống làm gì có nam nhân?" vừa nói, nàng vừa nhích người trên vai Triệu Hoằng Nhuận, thở hổn hển, nói: "người lạ không được đến gần vu nữ... Làm gì có nam nhân nào thích ở cùng một nữ nhân suốt ngày dưỡng độc trùng."

Ï Sao ta biết được? ¡¡ Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, lòng đang suy nghĩ chủ đề tiếp theo.

Lúc này, Mị Khương hỏi khẽ: "còn nguôi? Là một vương tử, ngươi có thích nữ nhân nào không?"

"Ừm”" bất ngờ nghe câu hỏi, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giấu diếm, vừa nhớ tới Tô cô nương, vừa trả lời: "có một vị tri kỷ tính tình nóng nảy..."

"Ờ... xem ra, ngươi rất khổ sở." Mị Khương lạnh nhạt nói.

"Ngươi không để ý sao?"

"Để ý... Trước khi giải vu cổ, ngươi tốt nhất cách xa nữ nhân này." Giọng nàng càng lúc càng bé.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên nói một câu kinh người: "cổ trùng trong cơ thể ta, có ảnh hưởng tới con của chúng ta không?” "Hả?" đột nhiên nghe Triệu Hoằng Nhuận hỏi như vậy, Mị Khương theo bản năng mở to hai mắt.

Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn qua, thấy mặt nữ nhân ửng đỏ, không còn buồn ngủ, khóe miệng hắn nhếch lên.

"Hẳn... Hẳn sẽ không..." Mị Khương thấp giọng đáp, nàng vẫn nói nhỏ nhưng không còn yếu ớt như trước.

"Ô? Phải không? Ngươi khẳng định như vậy?" Triệu Hoằng Nhuận liên tiếp hỏi.

"." Mị Khương bị hỏi đến nỗi sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt trầm tư, giống như đang suy nghĩ vấn đề này.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không ngại nói thêm: 'vạn nhất có tai hoạ ngầm, với tư cách là mẫu thân, ngươi phải biết cách giải quyết chứ?”

"Ừm... Ừm...” Mị Khương không biết nên trả lời thế nào, đổi tư thế tựa lên vai Triệu Hoằng Nhuận, thuận tiện quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Triệu Hoằng Nhuận.

"Kỳ thực, ta không tỉnh thông cổ thuật, phương diện này muội muội ta am hiểu hơn..."

"Muội muội ngươi?" Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại Mị Nhuế xuẩn ngốc, không khỏi ớn lạnh, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói: " tốt nhất ngươi nên mau chóng tỉnh thông, ta nghĩ ngươi cũng không yên †âm nếu giao con cho muội muội ngươi?”

"Ta... Ừm..." Mị Khương lại đỏ mặt.

Rất tốt! j

Lặng lẽ nhìn Mị Khương, thấy mặt nàng hồng hào, con ngươi sáng hơn, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng thở ra.

Dù sắc mặt Mị Khương vẫn tái nhợt do mất máu, nhưng từ ánh mắt có thể phán đoán, tỉnh thân nàng đã tốt hơn nhiều, đủ để duy trì một lúc.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mặc cho cánh tay cứng đờ, hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn, bước nhanh hơn.

Hẳn biết rõ, mặc cho tinh thần Mị Khương đã tốt hơn. Nhưng đây chỉ là cách trị ngọn không trị gốc, hiện tại, điều nàng cần chính là một căn phòng ấm áp và một giấc ngủ ngon.

Đương nhiên, trước khi ngủ, cần uống một bát canh nóng, rồi ăn thứ gì đó.

Mà nàng bình an, thì hắn cũng bình an.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lấy lại tỉnh thân tiếp tục lên đường.

Nhưng dù hắn đã tạm thời giải quyết được sự mệt mỏi của Mị Khương, thì vấn đề thể lực lại thành điều hắn lo lắng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai chân của hắn càng lúc càng nặng, giống như đeo chì, mà hai cánh tay dần dần mất đi tri giác, làm hắn phải luôn chú ý vu nữ trên vai, tránh khi nàng ngã xuống đất, hắn còn không biết.

"Phanh -"

Không biết đi được bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy chân không còn sức, hai người ngã phịch trên tuyết.

Ï Sắp đến giới hạn...

Ngửa mặt lên trời thở hồng hộc, Triệu Hoằng Nhuận giãy giụa đứng dậy, dùng sức cõng Mị Khương: "kiên trì."

".," Mị Khương vẻ mặt khác thường nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang thở hổn hển, mơ hồ hiểu ra, cắn môi không nói tiếng nào.

Cứ vậy đi tiếp một hồi, ngay khi Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hắn không còn kiên trì nổi nữa, từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy ở phương xa có một đội ky binh.

Ï Ky binh... Tuấn Thủy quân ky binh doanh sao? ,j

Nước Sở không có có đội ky binh, chỉ quân Ngụy mới có!

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không biết lấy đâu ra sức mạnh, cẩn thận đặt Mị Khương xuống. Ngay lập tức, hắn hét lớn.

“Này -II!"

"Này -!! Bản vương ở đây -II"

Theo hướng gió thổi, có thể lờ mờ nghe thấy.

"Bên kia có động tĩnh..."

"Điện hạ?" "Điện hạ!"

"Tìm được Túc vương điện hạ rồi!"

"Thông báo cho những đội khác!"

Sau tiếng vó ngựa, một binh sĩ giục ngựa chạy đến gần Triệu Hoằng Nhuận, tung người xuống ngựa, kích động nói: "mạt tướng Tuấn Thủy quân Bách Phu Trưởng Bạch Bách bái kiến Túc Vương điện hạt"

Mặc dù đã kiệt sức, nhưng trước mặt binh sĩ, Triệu Hoằng Nhuận vẫn phải bày a tư thái bề trên, không vì gì khác, chỉ vì ổn định quân tâm.

"Ha ha ha, bởi vì bản vương, mà huynh đệ phải vất vả, để bản vương thực sự băn khoăn."

Thấy Triệu Hoằng Nhuận ngoại trừ mỏi mệt thì không có vấn đề gì, binh sĩ ở gân mới thở ra, còn Bạch Bách, cũng nhường chiến mã cho Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ mời."

"... Giúp ta một tay."

Triệu Hoằng Nhuận nói một câu, rồi bỏ chăn trên người Mị Khương, với sự giúp đỡ của Bạch Bách mà leo lên lưng ngựa.

Triệu Hoằng Nhuận lên ngựa, một tay đỡ Mị Khương, để nàng tựa lên ngực mình, một tay cầm dây cương.

Cùng lúc đó, một binh sĩ khác đưa chăn cho Triệu Hoằng Nhuận, để Triệu Hoằng Nhuận đắp lên người Mị Khương.

"Lần này làm phiên mọi người, chúng ta... Quay về Chính Dương!"

"Ác ác -I"

Binh sĩ xung quanh hò hét, giống như vừa đánh thắng trận.

Trên đường quay về Chính Dương huyện, Mị Khương nhìn thấy càng lúc có càng nhiều ky binh gia nhập, không lâu sau, đã có hơn ngàn ky binh đi theo.

Các binh sĩ của Tuấn Thủy quân, Yên Lăng quân, Bình Dương quân, khi nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đi ngang qua, đều hoan hô vui mừng.

Ï Chỉ vì một người, mà phái ra mấy vạn binh sĩ tìm kiếm? ¡1

Mị Khương kinh ngạc, rồi nàng thoải mái vậy đưa ra kết luận: hắn là nước Ngụy Túc Vương, con trai Ngụy Vương!

Ï Thế nhưng... Thế nhưng vì sao những binh sĩ kia phấn khích như thế? Ngay cả Bình Dương quân, cũng... /

Mị Khương chấn động vì các binh sĩ đang vui mừng khi thấy Triệu Hoằng Nhuận bình an trở về.

Để mấy vạn người ra khỏi thành tìm kiếm Triệu Hoằng Nhuận không khó, vì hắn là Túc Vương. Nhưng đáng quý là, những binh sĩ kia không hề khó chịu vì phải tìm kiếm trong tuyết, bọn hắn hoàn toàn thật tâm đi tìm kiếm, hy vọng Túc Vương điện hạ bình yên trở về.

Một người có thể đạt được lòng quân đến mức này, thật không dễ.

"Khổ cực!" Một tay ôm Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận một tay giơ nắm đấm, hô: "toàn quân, quay về Chính Dương!"

"Ác ác -II"

Binh sĩ khắp nơi reo hò, khí thế rung trời.

Cảnh này làm Mị Khương chấn kinh.

Nhưng đây cũng không phải việc khiến nàng kinh ngạc nhất .

Làm nàng kinh ngạc là, lúc nàng quay đầu nhìn về phía sau, chỗ dấu chân của Triệu Hoằng Nhuận khi hắn kiên trì cõng nàng đi trong trời tuyết...

Hoàn toàn không nhìn thấy dấu chân ban đầu.

Nam nhân lùn, một ngày nào đó,

hắn sẽ danh chấn thiên hạ ! ¡

Mị Khương từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào ngực Triệu Hoằng Nhuận, lắng nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim hắn.
Bình Luận (0)
Comment