Chương 195: Mới Tiếp Xúc
Chương 195: Mới Tiếp XúcChương 195: Mới Tiếp Xúc
Đợi đến lúc Mị Khương mở mắt, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường.
Nàng từ từ ngồi dậy, tựa trên thành giường, đánh giá căn phòng mình đang ở.
Gian phòng không thể coi là xa hoa, nhưng cũng không bình thường, mặc dù gia dụng bằng gỗ ở nước Sở không hề đáng tiền, nhưng gỗ có chia thành từng loại, như chiếc giường Mị Khương đang nằm, đã được coi là hàng thượng đẳng.
Lại nhìn đồ trang trí bằng ngọc cùng với tranh chữ trên tường, thì dù đã ở Ba quốc nhiều năm, Mị Khương cũng biết, chỉ có thị tộc tiếng tăm mới có tư cách sống trong căn phòng kiểu vậy. Nàng che ngực, đau đớn rên rỉ.
Cảm thấy hơi khát, nàng muốn xuống giường tìm chút nước uống, thật không ngờ chạm vào vết thương, làm nàng đau điếng.
"Phù phù -"
Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng động.
Ï Có người? ¡
Mị Khương kinh hãi, vô thức sờ thắt lưng, nhưng nàng chẳng những không sờ được đoản kiếm thường mang, còn làm vết thương căng ra, đau đến nỗi nàng không dám động nữa.
Lúc này, nàng nhìn thấy bên giường có một nữ nhân xinh đẹp, rụt rè hỏi: "muốn... Muốn uống nước sao?"
Mị Khương đánh giá vài lần, mới nhớ tới, nữ nhân này chính là thiếu nữ đứng bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận khi nàng và muội muội bắt cóc hắn.
"Cảm ơn." Mị Khương lạnh nhạt nói.
"A?" Dương Thiệt Hạnh ngẩn người, rồi sực tỉnh, vội vàng đi rót một chén nước, hoảng hốt đưa cho Mị Khương.
"Cảm ơn" Mị Khương lặp lại, tay nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm.
Nàng nhíu mày, bởi vì nàng cảm thấy nhiệt độ chén nước hơi cao.
"Không có nguội sao?”
Dương Thiệt Hạnh lắc đầu, rụt rè nói: "điện hạ ra lệnh, không thể cho ngươi uống nước nguội, ảnh hưởng đến vết thương."
Ï Điện hạ? ,j
Mị Khương ánh mắt kỳ lạ nhìn Dương Thiệt Hạnh, hỏi: "ngươi là người Sở?" "Ừ." Dương Thiệt Hạnh gật đầu.
Rõ ràng là người Sở, vì sao nghe lời hắn như vậy? ¡
Trong lòng thâm nhủ, nhưng MỊị Khương cũng không có hỏi, dù sao lúc nàng bị Triệu Hoằng Nhuận mang về, nàng đã thấy Bình Dương quân vui mừng thế nào khi Triệu Hoằng Nhuận bình an.
Những người kia, đều là người Sở.
Một người Ngụy, lại có được uy danh đến vậy ở đất Sở... ¡
Mị Khương chậm rãi uống từng ngụm, uống hết chén nước, nàng mới thở ra, cảm giác toàn thân thoải mái.
"Còn nữa không?"
"Ta... Ta đi lấy." Dương Thiệt Hạnh hoảng hốt nhận chén trà, vội vàng rót thêm chén nữa.
Mị Khương đã đỡ khát, nên khi nàng nhận chén trà, cũng không vội uống, mà †ò mò hỏi: "Ngươi... Hình như rất sợ ta?"
"Không có... Không có." Dương Thiệt Hạnh hốt hoảng lắc đầu.
Đối phương không muốn nói, Mị Khương cũng không tiếp tục hỏi, cầm chén nước uống cạn.
Mất một lúc, Dương Thiệt Hạnh do dự thấp giọng hỏi: "cái kia... Ngươi thật là vu nữ sao?"
Mị Khương vốn định nói "ngươi nhìn là biết", nhưng khi chú ý hơn, nàng mới phát hiện, quân áo trên người đã thay đổi, không còn là quần áo của vu nữ, mà là một bộ quần áo thông thường của Sở nữ.
Nhẹ nhàng cởi lớp áo ra, nàng thấy vết thương đã được băng bó, không còn là cách bó tạm của Triệu Hoằng Nhuận.
"Quần áo của ta đâu?" Mị Khương nhíu mày hỏi.
"Ta đem đi giặt." Dương Thiệt Hạnh thấp giọng nói.
Biết quần áo chưa bị vứt đi, Mị Khương mới yên tâm, chỉ vào ngực mình, hỏi: "là ngươi băng bó?”
"Là... Nô." Dương Thiệt Hạnh thấp giọng nói: "nô là lần đầu tiên băng bó, hy vọng người hài lòng."
Nhìn đối phương e ngại, Mị Khương gật đầu nói: "cũng không tệ lắm... Đa tạ."
Dương Thiệt Hạnh vui vẻ, thấy Mị Khương không giống truyền thuyết đáng sợ như vậy, nên nàng lấy hết can đảm để hỏi: "Mi gia tỷ tỷ, vì sao người muốn hại Túc Vương điện hạ? Hắn là người tốt."
Mị Khương cũng không ngạc nhiên khi nữ nhân này biết họ của mình, dù sao từ việc nàng được Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo, có thể thấy hắn tin tưởng nàng, nên hắn có lẽ đã nói ra một chút tình hình.
Cơ Nhuận, giết không ít con dân Đại Sở, ngươi vẫn thấy hắn là người tốt? j
Lòng thì nghĩ thế, nhưng Mị Khương không nói ra miệng, là một vu nữ, nàng cảm giác được nữ nhân trước mắt, hết sức thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
"Cơ Nhuận... Là người tốt sao?" Nàng tự giễu.
Đối với Cơ Nhuận, Mị Khương không cho rằng Túc vương là người nhân từ, đó là người có khí chất và thủ đoạn của một quý tộc xuất sắc.
Sau khi hắn biết được Hùng Thác tính thay đổi tình hình nước Sở hiện tại, mắt đã lộ ra sát ý, Mị Khương hiểu rất rõ, Túc Vương khi làm đại sự, tuyệt sẽ không thua kém bất kỳ quân vương nào. "Hắn ở đâu? Ý ta là, Cơ Nhuận." Mị Khương hỏi.
"Điện hạ ở thư phòng, nghe nói triệu kiến Khuất Thăng, Yến Mục mấy vị tướng quân." Nói đến đây, Dương Thiệt Hạnh thì thâm: "điện hạ sao không phải người tốt? Đưa phòng ngủ của bản thân cho ngươi, còn để nô chăm sóc ngươi..."
Ï Đây là giường Cơ Nhuận ngủ? ,¡
Mị Khương nghe vậy, mặt ửng hồng, nhất là khi nhớ tới trước lúc hôn mê, chính Triệu Hoằng Nhuận cưỡi ngựa đưa nàng về, bế nàng lên giường.
"Tốt... Nóng quá. Trong phòng."
Nàng kinh hoảng giải thích, bởi vì nàng phát hiện Dương Thiệt Hạnh đang †ò mò đánh giá nàng, tựa hồ đã chú ý tới nét ửng hồng trên mặt nàng.
"Ờ”" Dương Thiệt Hạnh ý thức được, gật đầu thoải mái nói: "bởi vì điện hạ sợ ngươi lạnh, nên đặc biệt tăng thêm lò trong phòng..." F....J
Mị Khương ngẩn người, lúc này nàng mới chú ý, trong phòng thật sự ấm áp như mùa xuân, thậm chí, còn ấm hơn, nên ngay cả khi nàng chỉ mặc một chiếc áo, cũng không hề thấy lạnh.
"AI Nô suýt nữa quên mất.." chợt nhớ ra gì đó, Dương Thiệt Hạnh vội vàng nói: "điện hạ để nô sắc canh gừng, nô suýt nữa quên mất, nô đi lấy."
Một lúc sau, Dương Thiệt Hạnh bưng tới một bát canh gừng nóng hổi, dè chừng nói: "uống lúc còn nóng, điện hạ nói nguội sẽ không có hiệu quả..."
Ï Canh gừng... /
Mị Khương ngẩn người, bưng bát canh gừng tới, thổi thổi, uống một ngụm, thở dài. "Đắng... Đắng sao?" Dương Thiệt Hạnh mở to mắt hỏi.
Mặt Mị Khương hiện lên vẻ cay đắng, thì thào nói: " Khương... Là khổ." (tên nàng có nghĩa là gừng. )
"Vậy... Vậy có cân chút mật không?”
"Không cần." Mị Khương lắc đầu, giữ im lặng, chậm rãi uống hết bát canh gừng.
Dương Thiệt Hạnh nhận lấy cái bát từ tay Mị Khương, thấp giọng nói: "Mị gia tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, nô đi nấu một nồi cháo cho người, điện hạ nói: mấy ngày gân chỉ nên uống cháo..."
....J
"Làm phiền." Mị Khương cảm kích gật đầu, nhưng vì thói quen, mà mặt nàng vẫn rất lạnh lùng.
"Không... Phiên." Dương Thiệt Hạnh bưng bát chạy ra khỏi gian phòng.
Còn Mị Khương đổi một tư thế ngồi tựa trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Không thể phủ nhận, canh gừng có hiệu quả rõ rệt, được một lúc, nàng cảm thấy toát mồ hôi, dinh dính không thoải mái.
Lúc này, cửa phòng cọt kẹt đẩy ra.
Mị Khương vốn tưởng Dương Thiệt Hạnh quay lại, không ngờ người tới là Triệu Hoằng Nhuận.
"Nha, có vẻ phục hồi tốt."
F... J
Mị Khương không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Túc Vương, chính là thiếu niên 15 tuổi này, cõng nàng đi trong tiết trời lạnh giá, đến khi gặp được ky binh Tuấn Thủy quân.
Rõ ràng là công tử sống trong nhung lụa, lại kiên cường đến vậy, Mị Khương đột nhiên cảm thấy, nàng chết bây giờ, thì mới có lợi cho Đại Sở.
Bởi vì nàng mà chết, thì hắn cũng sẽ chết.
Kẻ này có thể trở thành đối thủ của Sở trong tương lai, mà một khi kẻ này trở thành Ngụy Vương, đó nhất định là nước Sở, không, có lẽ là ác mộng của toàn bộ thiên hạ.
Tuy biết đối phương cứu mình không phải thật lòng, nhưng nhớ lại cảnh tượng khi nằm trên lưng hắn, nhìn hắn vất vả cõng nàng, Mị Khương không khỏi do dự.
"Tra được tài liệu về tình cổ rồi sao?" Mị Khương lạnh nhạt hỏi.
"Ừm?' Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, tò mò hỏi: "sao ngươi biết?"
"Ta nghe Dương Thiệt tiểu cô nương nói, ngươi trong thư phòng triệu kiến Khuất Thăng, Yến Mục mấy vị tướng Sở... Lúc này, vội vã triệu kiến những tướng Sở đó, chỉ có một lời giải thích." Nói xong, Mị Khương quan sát vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận, thản nhiên nói: "xem ra chẳng được gì rồi."
Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn Mị Khương, tức giận nói: "nữ nhân nếu quá thông minh, sẽ bị ghét!"
Hắn vẫn chưa hết hi vọng SaO? jJ
Mị Khương thâm nói một câu, rồi yên lặng thở dài.
Nàng bây giờ hơi bối rối.
Nàng vừa hy vọng Triệu Hoằng Nhuận có thể tìm ra cách giải tình cổ, chặt đứt nghiệt duyên giữa hai người, đồng thời, nàng cũng lo hắn giải tình cổ.
Không chỉ bởi vì hẳn có khả năng sẽ trở thành mối họa của Sở quốc, còn là vì sự kiên cường của hắn khi cõng nàng.
"Nghỉ ngơi cho tốt, một tù nhân không cao hơn bản vương bao nhiêu..." Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói một câu, rồi rời đi.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Mị Khương lắc đầu không nói.
Ï Lòng dạ hẹp hòi... 1