Chương 196: Cơ Nhuận Và Hùng Thác
Chương 196: Cơ Nhuận Và Hùng Thác Chương 196: Cơ Nhuận Và Hùng Thác
Khoảng 7,8 ngày sau, không biết do kim sang dược phát huy hiệu quả, hay là Mị Khương có thể chất tốt, tóm lại, vết thương của nàng liền rất nhanh, ở trên giường nằm mấy ngày, đã có thể đi lại. Nhưng sắc mặt nàng vẫn hơi nhợt nhạt, ở phương diện này, Triệu Hoằng Nhuận không giúp được nhiều, nhiều nhất chỉ có thể sai người đến chợ mua mấy cái chân giò, hầm với mấy quả táo, để Mị Khương mỗi bữa uống vài bát, bổ sung lượng máu đã mất. Ngươi không sợ ta khỏi hẳn sẽ làm hại ngươi sao? ,J Loại vấn đề này, Mị Khương chưa bao giờ hỏi, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng chưa từng nhắc tới, trong nhà giống như chỉ thêm một người.
Cảnh tượng kỳ lạ này, khiến rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận khó thích ứng, nhất là khi Yến Mặc, Trầm Úc, Trương Ngao, Lý Mông, Chử Hanh nhìn thấy Mị Khương được Dương Thiệt Hạnh dân đến ghế đá, nâng chén trà nhìn cảnh tuyết rơi, càng làm bọn hắn kinh ngạc.
"Thật là nàng sao? Nhìn không ra..."
"Người, không thể xem bề ngoài..."
Mỗi khi trông thấy Mị Khương lẳng lặng ngồi trong sân uống trà, Yến Mặc, Trâm Úc lại bàn tán.
Bọn hắn không tin nổi, bây giờ điềm tính đoan trang Mị Khương, cùng nữ nhân từng rút đoản kiếm tấn công bọn hẳn, vậy mà là cùng một người.
"Túc Vương điện hạ để mặc nàng tự do ra vào phủ?" Trương Ngao không hiểu hỏi, theo ý hắn, nữ nhân nguy hiểm như Mị Khương, cần phải dùng xiềng xích giam lại mới đúng.
Trầm Úc cười khổ, nhún vai nói: "suy nghĩ của điện hạ không giống người thường... Nhưng trước mắt, nàng hẳn là Vô hại..."
"Vô hại?" Yến Mặc cười khổ, bất giác liếc nhìn tay phải, trong lòng còn sợ hãi.
Mấy ngày này, đám người Trầm Úc trúng thuốc mê mà hôn mê, nhưng hắn thì thật sự trúng độc, lúc đó, vì ngăn cản Mị Nhuế, hắn từng nắm lấy cổ tay của Mị Nhuế, khiến lòng bàn tay hắn nổi đầy chấm đỏ.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã đưa Mị Khương về Chính Dương huyện, Mị Khương sau khi tỉnh lại, được nàng chỉ điểm, Triệu Hoằng Nhuận sai Trầm Úc lấy giải dược trong tay nải của nàng, thoa lên lòng bàn tay Yến Mặc, mới khiến chấm đỏ biến mất.
Nhưng làm Yến Mặc dở khóc dở cười là, hắn tưởng mình phải mất một cánh tay vì trúng độc, thì Mị Khương lại nói ra một sự thật tàn khốc: độc của gõ, nhiều lắm chỉ khiến da nổi đỏ và đau nhức, khó cử động. Còn thối rữa, mưng mủ là do hắn tự tưởng tượng ra.
Lúc đó, Yến Mặc thầm thấy may mắn, may vì không làm ra hành động chặt tay!
Ngay khi đám người Yến Mặc, Trâm Úc đứng trong hành lang, nhìn ra sân với ánh mắt kỳ lạ, thì Mị Khương đang ngồi uống trà cũng phát giác có người nhìn mình, xoay đầu lại.
Sau đó, nàng uống một ngụm trà nóng, mặt không đổi nhìn đám người Trâm Úc biến mất cuối hành lang. Hắn... Thật sự không hạn chế †a? j
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, Mị Khương lại cảm thấy không tin nổi.
Tuy nói, tính mạng của nàng đã buộc chặt với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng đáng lẽ hắn cũng phải đề phòng nàng mới đúng.
Ï Là thấy không cần thiết. Dứt khoát không quản... Sao?
Mị Khương thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một bòng người xông tới, thừa dịp Mị Khương thất thần, ôm lấy nàng.
Mị Khương quay đầu. Mới phát hiện nhào trong lòng nàng, là muội muội của nàng, Mị Nhuế.
"Muội, sao lại tới đây?" Chỉ thấy Mị Nhuế dụi mặt vào lòng tỷ tỷ, tức giận nói: "tỷ, ta biết ngươi bị hắn bắt, ngươi yên tâm, ta đã gọi cứu binh."
Ï Cứu binh? 1
Mị Khương ngẩn người, lại thấy có người khác tới gần, ngẩng đầu lên nhìn, lại ngạc nhiên khi thấy Hùng Thác đứng một bên.
"Hùng Thác đại nhân?" Mị Khương giật mình khi thấy người tới.
"A Khương, từ khi gặp lần cuối đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Hùng Thác cười khổ chào hỏi, hắn không nghĩ đến, từ biệt hơn 10 năm, vậy mà gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Lúc này, Mị Nhuế có phát hiện, nhăn mũi đánh hơi trên người Mị Khương, kinh hoảng kêu lên: "tỷ, ngươi bị thương rồi? Là tên kia đả thương ngươi sao? Ta đi tìm hắn tính sổi" "Ngươi an phận một chút!" Mị Khương tức giận gõ vào trán muội muội, giải thích: "vết thương không phải do Cơ Nhuận gây ra, là một người khác." Nói Xong, nàng quay đầu nhìn về Hùng Thác, kinh ngạc hỏi: 'Hùng Thác đại nhân sao lại tới?"
Hùng Thác đi đến trước mặt Mị Khương, ngồi xuống phía đối diện, chỉ vào Mị Nhuế, nói với Mị Khương: "là tiểu Nhuế đến Dương thành, khóc lóc kể lể, nói ngươi bị Cơ Nhuận bắt..."
Nói đến đây, nét mặt hắn lộ vẻ kỳ lạ, dù sao hắn hiểu rất rõ bản lĩnh Mị Khương, chỉ là không chịu nổi đường muội Mị Nhuế khóc lóc, nên mới chạy đi xem.
Nhưng vừa rồi, từ xa nhìn Mị Khương ngồi trong sân uống trà, bên cạnh không có người giám sát, Hùng Thác đã ý thức được, chuyện không hề giống Mị Nhuế suy đoán.
"Hùng Thác đại nhân hiểu lầm, Cơ Nhuận cũng không làm gì ta."
"Ừm, đã nhìn ra.." Hùng Thác gật đầu, nói: "kỳ thực chuyến này đi, chủ yếu... Là vì tình cổ, thật sự đã trong người Cơ Nhuận?”
Mị Khương sắc mặt mất tự nhiên, nhìn muội muội trong lòng, chậm rãi nói: "đại khái là vậy."
"Ừm.."
Hùng Thác gật đầu, tâm tình hắn trở nên phức tạp.
Giống như Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu chú ý tới Hùng Thác không hề giống các quý tộc nước Sở khác, Hùng Thác cũng dân nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận, đối thủ nhỏ hơn hẳn rất nhiều. Hai người đều ý thức được, đối phương có lẽ sẽ trở thành kình địch sau này.
Nhưng không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận cùng Mị Khương lại vì hiểu lầm, mà lại có một mối nghiệt duyên.
Chuyện này không những làm Triệu Hoằng Nhuận đau đầu, mà Hùng Thác cũng tiến thoái lưỡng nan.
Hùng Thác chưa bao giờ nói với ai khác, rằng hắn suốt đời kính trọng nhất, không phải là phụ vương hắn, mà là thúc phụ của hắn, Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.
Thúc phụ hắn vì Đại Sở, mà cam nguyện hi sinh bản thân ; là thúc phụ suy yếu quyền lợi của các quý tộc họ Hùng, củng cố Vương quyền, để Đại Sở cải cách, dần dần trở nên hùng mạnh như bây giờ.
Hùng Thác đến giờ vẫn còn nhớ cảnh hắn mang thủ cấp của thúc phụ đến Thọ Dĩnh, trình lên trước mặt Đại Vương và các quý tộc họ Hùng.
Lúc đó, vang bên tai của hắn, là những lời lâm chung của thúc phụ, khuyên hắn, đồng thời giao hết những hoài bão còn dang dở lại cho hẳn.
Mà lúc đó, trong Vương cung, đám quý tộc hoặc cười lạnh hoặc nhìn với ánh mắt mỉa mai.
Lúc đó, Hùng Thác ý thức được, Hùng thị đã không còn như trước.
Càng ngày càng có nhiều, thành viên Hùng thị đánh mất nhuệ khí, cho dù là người hắn từng ngưỡng mộ, phụ vương hắn, Hùng Tư.
"Hùng Thác công tử, điện hạ cho mời!"
"." Hùng Thác nghe vậy, lấy lại tỉnh thân, quay đầu nhìn hai đứa con gái của thúc phụ hẳn. Sau đó, hẳn quay đầu nhìn Trầm Úc.
"Phiền dẫn đường."
"Mời."
An ủi tỷ muội Mị Khương, Mị Nhuế vài câu, Hùng Thác đi theo Trầm Úc, không sợ hãi đến chỗ thư phòng của Triệu Hoằng Nhuận.
Giống như mấy ngày trước, Triệu Hoằng Nhuận ngồi sau bàn lật sách, thấy Hùng Thác đi vào thư phòng, cũng không ngạc nhiên, nói: "chậm hơn ước tính của bản vương 1 ngày, là bản vương đánh giá cao địa vị của 2 tỷ muội trong lòng ngươi?"
"Không." Hùng Thác cười nhạt một tiếng, không chút giấu diếm nói: "bản quân nghe tin, đã gấp rút chạy tới... Phải nói, ngươi đã đánh giá thấp nỗi sợ của nha đầu kia với tỷ của nó? Nàng ở trong ngôi nhà gỗ 3,4 ngày, mới đi bộ đến Dương thành cầu viện."
Thấy Hùng Thác giải thích cặn kẽ, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy ngoài ý muốn, khó hiểu nói: "không biết từ lúc nào, ta cảm thấy ngươi không còn địch ý đối với ta..."
"Có lẽ là sau khi bản quân biết ngươi đã trúng a Khương tình cổ?"
"" Triệu Hoằng Nhuận lật một trang, nhíu mày hỏi: "đôi tỷ muội kia, đối với ngươi quan trọng như vậy sao?"
"Ai biết."
Có thể nhìn ra, Hùng Thác không muốn đi sâu vào chuyện này, rất nhanh đã chuyển chủ đề.
"Nghe nói, ngươi chuẩn bị đưa dân Sở ở các thành trì đến nước Ngụy?"
"," Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy ngừng lật sách, ngẩng đầu nhìn Hùng Thác.
Còn Hùng Thác xua tay giải thích: "bỏ qua chuyện a Khương... Ngươi di chuyển nhiều dân chúng như vậy đến Nhữ Nam, hành động lớn thế, sao giấu giếm được ta?"
Thấy đối phương nói toạc ra, Triệu Hoằng Nhuận cũng không che che lấp lấp, đặt quyển sách xuống, nhìn Hùng Thác, bình tĩnh nói: "muốn xen vào sao?”
"Đừng vội trở mặt, bản công tử sẽ không để ý." Hùng Thác thở ra một hơi, ủ rũ nói: "do ngươi ban tặng, bản công tử vì chuộc về Hùng Hổ, Hùng Khải, có thể nói là hao hết tiền tài, nuôi không nổi những người đó..." Nói đến đây, thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, đưa ra điều kiện: "ta muốn lương thực! Lượng lớn lương thực!" F...J
Triệu Hoằng Nhuận nhếch mép: "ngươi cho rằng bản vương sẽ thông địch?"
"Ngươi sẽ!"
Hùng Thác nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: "bởi vì ta nói cho ngươi biết, Sở Tây không màu mỡ như Sở Đông, mà Lật Dương Quân Hùng thịnh, khó đối phó hơn ta nhiều."
Ï Hắn nói vậy... Có ý gì? .J
Triệu Hoằng Nhuận gõ bàn, rơi vào
trầm tư.