Chương 203: Không Có Bất Thường
Chương 203: Không Có Bất ThườngChương 203: Không Có Bất Thường
Có lẽ là vì khoảng thời gian chiến tranh, khiến Triệu Hoằng Nhuận thay đổi thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi, nên ngày hôm sau, giờ Ty hắn đã tỉnh.
Nghiêm khắc mà nói, giờ Ty đã không thể coi là sớm, nhưng đối với quỷ lười như Triệu Hoằng Nhuận, đây đã là lần dậy sớm hiếm hoi.
Sau khi thay quần ra và rời khỏi phòng ngủ, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc phát hiện Mị Khương đang ngồi ở tiền sảnh, uống một ly trà.
Hình như nữ nhân này có sở thích uống trà.
“Chào buổi sáng” Triệu Hoằng Nhuận cất tiếng chào hỏi. Nghe được câu này, Mị Khương kinh ngạc, lạnh nhạt nói: “sớm? Đã sắp trưa”
“Đối với ta mà nói, giờ Ty đã rất sớm” Triệu Hoằng Nhuận nhún vai giải thích.
“Hừ” Mị Khương hừ một tiếng, rồi châm chọc: “ xem ra người Ngụy lười biếng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta”
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận cũng chế nhạo lại: “có thể do người Ngụy sống thoải mái hơn, ngươi cũng biết, ở Ngụy thuế má thấp hơn nhiều, cho nên, dù có hơi lười biếng, cũng vẫn sống tốt...”
F...)
Trong mắt Mị Khương hiện vẻ không vui, nàng đương nhiên nghe ra Triệu Hoằng Nhuận đang ám chỉ điều gì.
“Quên đi, ta không muốn cùng ngươi đấu võ mồm... Hôm nay có thấy gì khác thường không?”
“Ừm” Triệu Hoằng Nhuận vò đầu, nói: “dĩ vãng, không đến buổi trưa, ta không dậy, hôm nay giờ Ty đã tỉnh, có thể coi là khác thường không?”
“..” Mị Khương lạnh lùng liếc Triệu Hoằng Nhuận, một mình uống trà, không để ý nữa.
Thấy đối phương có vẻ tức giận, Triệu Hoằng Nhuận cười xòa nói: “trêu ngươi thôi, không cần nghiêm túc vậy đâu?... Hôm qua ta nghe nha đầu xuẩn ngốc nói, ngươi không giỏi thể hiện cảm xúc...”
Mi Khương đương nhiên biết nha đầu ngốc trong miệng Triệu Hoằng Nhuận là Mị Nhuế, vừa thầm trách muội muội lại bị kẻ trước mắt lừa, vừa nhắc lại : “bất thường.”
“Tốt tốt tốt, bất thường” Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận suy nghĩ, nhún vai nói: “cho đến giờ, không có bất thường.”
“Không có sao?” Mị Khương gật đầu, lại nhấp ngụm trà.
Nhìn vẻ lạnh lùng của nàng, Triệu Hoằng Nhuận nhất thời không đoán ra nàng đang nghĩ gì, hỏi dò: “với hiểu biết của ngươi, khi nào tình cổ phát tác... Ừm, dấu hiệu gì?”
“Khó mà nói.” Mị Khương nâng chén trà đáp: “đúng như ngươi nói, đó là truyền thuyết từ rất lâu, ta sao biết được? Nhưng nhìn ngươi trước đó ôm Dương Thiệt Hạnh tiểu cô nương, vẻ mặt đắc ý, hẳn tạm thời chưa có chuyện gì?”
“Đắc ý?” Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt kỳ lạ nhìn Mị Khương, trêu nàng: “chẳng lẽ ngươi thấy khó chịu?”
“," Mị Khương không quan tâm Triệu Hoằng Nhuận, im lặng lắc đầu. Ÿ Vô vị! ¡
Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu sau này hắn thật sự cưới nữ nhân trước mặt, thì cuộc sống sẽ như thế nào.
Cũng may, tình cổ không có bất kỳ dấu hiệu nào, khiến Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu hoài nghi, liệu có phải con sâu đó đã chết.
Nhưng bất kể thế nào, Triệu Hoằng Nhuận đã không còn sợ tình cổ như hồi ở đất Sở, dù sao trên đường trở về, hắn ôm Dương Thiệt Hạnh, cưỡi ngựa mà đi, mặc dù không làm gì quá thân mật, nhưng cũng coi như đã tiếp xúc gần.
Thế mà Triệu Hoằng Nhuận vẫn không hề thấy bất thường.
Về điểm này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể rút ra kết luận: hoặc do Dương Thiệt Hạnh chưa thể tính là nữ nhân, hoặc do công dụng tình cổ bị nói quá, vì để dọa người mà nói vậy.
Ï Có lẽ nó chỉ là một loại ký sinh trùng....]
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.
Trước khi có manh mối, Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám tùy tiện làm gì, hắn chuẩn bị đến Tông phủ tra thêm tư liệu rồi tính sau.
Tuy nhiên, Tông phủ khá đặc biệt, cho dù là Triệu Hoằng Nhuận, cũng không thể muốn đến thì đến, nên hắn quyết định trước phái người báo Tông phủ một tiếng.
Rồi hắn cũng phải tìm cớ, dù sao nếu không có manh mối, hắn không muốn nói cho ai biết, nhất là Trầm thục phi, tránh làm nàng lo lắng. Lúc này, Cao Quát từ ngoài sảnh đi vào, nhìn thấy điện hạ nhà mình dậy sớm, nên rất bất ngờ.
“Điện hạ, sớm.”
“Sớm, Cao Quát."
Triệu Hoằng Nhuận cùng Cao Quát chào hỏi.
“Cao Quát, Tuấn Thủy quân đã quay về nơi đóng quân chưa?”
“điện ha, bọn hắn hôm qua đã quay về Tuấn Thủy.” Cao quát gật đầu, nói tin tức cho Triệu Hoằng Nhuận: “nhưng Bách Lý đại tướng quân, Lý Ngập, Tào Giới, Cung Uyên, Vu Thuần, Ngô Bí năm vị tướng quân, vẫn ở lại dịch quán”
“Khuất Thăng, Yến Mục, Vu Mã Tiêu đâu?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Lần này đi cùng Tuấn Thủy quân, còn có Thương Thủy quân và Yên Thủy quân, binh số không nhiều, hai đội quân này tổng cộng 500 người, nhưng ngoại trừ Cốc Lương Uy, Tả Tuân, Tả Khâu Mục ra, thì Khuất Thăng, Yến Mặc, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, Hoa Du, Công Dã các tướng lĩnh Bình Dương quân ban đầu, đều đến Đại Lương, thể hiện cõi lòng với triều đình.
“Hai quân tổng cộng 500 người, tạm thời đóng quân ở Tuấn Thủy. Về phần Khuất Thăng, Yến Mặc, Vu Mã Tiêu, Ngũ Ki, Hoa Du, Công Dã, thì trước mắt ở cùng Bách Lý tướng quân trong dịch quán..” Nói đến đây, Cao Quát nghĩ tới điều gì, nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận: “điện hạ, vừa rồi ta nghe được tin, triều đình hình như bất mãn với hành động tự tiện để quân trú đóng Thương Thủy, Yên Lăng, Trường Bình của điện hạ... Nhất là mấy vị đại nhân ở Binh Bộ, bọn hắn cho rằng, đội quân tạo thành từ toàn người Sở không đáng tin..”
“Hừ” Mị Khương nghe đến đó, hừ một tiếng.
Nhìn Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: “Binh Bộ bất mãn, không sao... Thương Thủy quân cùng Yên Thủy quân đều là theo bản vương lập công, tuy là người Sở, cũng nên thưởng!... phụ vương sẽ không vì thân phận mà đối xử khác biệt.”
Triệu Hoằng Nhuận nhớ ra tiếp tục nói: “đúng rồi, Cao Quát, ngươi tự mình đi Tông phủ một chuyến. Liền nói... Ừm, bản vương muốn đi gặp nhị bá.”
“Tông phủ?” Cao Quát sững sờ, hiếu kỳ hỏi: “điện hạ đến Tông phủ làm gì?”
Cao Quát không hiểu nổi, dù sao chuyện Triệu Hoằng Nhuận trúng tình cổ, Triệu Hoằng Nhuận chỉ nói cho Trầm Úc, Vệ Kiêu, Lữ Mục biết. Ngoài ra, Khuất Thăng Yến Mặc có lẽ cũng đoán ra, vì Triệu Hoằng Nhuận lúc về Chính Dương huyện, đã từng gián tiếp hỏi hai người.
Còn những người khác, dù là Bách Lý Bạt, hay các tông vệ khác, cũng không hề biết chuyện.
“Không có gì, chỉ là ta muốn thăm nhị bá.”
“Nghiễm Vương sao?” Cao Quát sắc mặt kỳ quái.
Cũng không phải hắn có thành kiến gì với nhị bá của Triệu Hoằng Nhuận, vấn đề là vị nhị bá kia giờ đang nắm quyền trong Tông phủ, ngoại trừ mấy vị cao tuổi, tức là Triệu Hoằng Nhuận “lão già” ra, thì vị nhị bá này là người đứng đầu Tông phủ.
“Điện hạ có việc gấp sao?” Cao Quát hiếu kỳ hỏi.
Nghe Cao Quát hỏi, Triệu Hoằng Nhuận đau đầu, hàm hồ nói: “cũng không phải chuyện gấp, chỉ là... Đi trước rồi nói.”
Nhưng càng khiến hắn đau đầu, chính là vị nhị bá luôn có bộ mặt nghiêm túc. Nếu không phải hết cách, hắn cũng không muốn gặp vị kia.
“Ồ" Cao Quát gật đầu, đồng thời chuẩn bị tâm lý sẽ bị Tông phủ đuổi ra ngoài.
Vừa định xoay người rời đi, hắn bỗng nhiên nghĩ ra, hỏi: “điện hạ, hôm nay đi gặp Nghiễm Vương luôn sao?”
“Cái này.” Triệu Hoằng Nhuận không thay đổi sắc mặt liếc Mị Khương, rồi nói: “ngày mai, tí nữa, bản vương muốn đi... Èm, Nhất Phương Thủy tạ”
F Thì ra là thế. 1
Cao Quát trong lòng hiểu rõ, lộ nụ cười xấu xa, nhưng thấy Mị Khương, hắn thu nụ cười lại. Rốt cuộc, trừ Trâm Úc, Vệ Kiêu, Lữ Mục ra, những tông vệ nhóm còn lại đều không biết mối quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương.
“Nhanh đi!"
“RõP"
Cao Quát chắp tay, rời đi.
Nhìn Cao Quát rời đi, Mị Khương đột nhiên hỏi: “ Nhất Phương Thủy tạ... Là chỗ nữ nhân ngươi yêu thích ở sao?”
Hiển nhiên, là nàng cũng chú ý tới việc Triệu Hoằng Nhuận và Cao Quát đều liếc nàng, mà ánh mắt Cao Quát thì khỏi nói cũng biết.
“Không biết sống chết.” Mị Khương lạnh lùng nói một câu, lập tức, nàng đặt chén trà xuống, xoa bắp chân đau nhức do quỳ lâu, nhẹ nhàng nói: “ ta với ngươi cùng nhau đi.” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày: “ngươi đi làm gì?”
“Đi xem vị hồng nhan tri kỷ mà Túc Vương từng nhắc... Ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy?” Liếc Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương lạnh lùng nói.
“Vậy vì sao?”
“Ta... Không thích ở trong cung.” Mị Khương nói ra câu này với đôi mắt buồn bã.
Triệu Hoằng Nhuận bừng tỉnh, hắn giờ mới nhớ ra, người trước mắt, xuất thân quý tộc Hùng thị, ở Đại Ngụy, thì tương đương với thân phận quận chúa.
Nhưng dù có hiểu, thì việc dẫn theo Mị Khương đi gặp Tô Cô nương, Triệu Hoằng Nhuận thấy không ổn.
Thế là Mị Khương lạnh nhạt nói: “ngươi còn chờ cái gì? Chờ Dương Thiệt tiểu nha đầu, hay muội muội ta?” F...I
Nghe Mị Khương đề cập đến muội muội, Triệu Hoằng Nhuận ớn lạnh, hắn cũng không muốn dây dưa gì với nha đầu xuẩn ngốc đó.
“Xem như ngươi lợi hại!"
Triệu Hoằng Nhuận miễn cưỡng đồng ý.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không vui, Mị Khương thở dài.
Ï Mặc dù ta không biết cách giải cổ, nhưng nếu ngươi vì nữ nhân khác mà bị gì, thì ta có biện pháp để cứu ngươi... Chỉ là không thể nói ra. ¡