Chương 204: Mị Khương Và Phong Tục Nước Ngụy
Chương 204: Mị Khương Và Phong Tục Nước NgụyChương 204: Mị Khương Và Phong Tục Nước Ngụy
Bởi vì có Mị Khương, nên Triệu Hoằng Nhuận chỉ dẫn thêm hai người Trầm Úc, Lữ Mục đến Nhất Phương Thủy †ạ.
Còn vì sao chỉ dân theo hai người thì là hẳn nghĩ rằng: lúc ở trong quân, đại tướng quân Bách Lý Bạt vì để đám tông vệ có thêm kinh nghiệm đã hạ lệnh cho thuộc hạ tăng cường huấn luyện bọn hắn. Nên sau khi trở về Đại Lương, Triệu Hoằng Nhuận dự định tạm thời cho tông vệ mấy ngày ngày nghỉ, để người muốn ngủ thì ngủ ngon, người muốn uống rượu thì đi uống rượu, coi như là thưởng cho bọn hẳn.
Dù sao có Mị Khương ở bên, sẽ không có chuyện gì. Nhưng kể cả vậy, Trâm Úc vẫn không chịu nghỉ ngơi, thế là, Triệu Hoằng Nhuận chỉ dân hắn và Lữ Mục theo.
Lại nói, lúc này Triệu Hoằng Nhuận, tuy đã bị tịch thu mất lệnh bài ra vào cung vì sự kiện của Ngọc Lung công chúa, nhưng dù giờ không có lệnh bài, thì cấm vệ quân cũng không ngăn cản.
Một là, Triệu Hoằng Nhuận uy danh còn đó, hai là, ai nấy cũng biết: Túc vương điện hạ lần này lập đại công, Ngụy Vương tất nhiên sẽ có ban thưởng, xuất các khai phủ chỉ là vấn đề thời gian.
Chắc hẳn sau bữa tiệc mừng công, Ngụy Vương sẽ phát chiếu thư cho phép Triệu Hoằng Nhuận xuất các tích phủ.
Khi biết Triệu Hoằng Nhuận định xuất cung, Cận Cự sau khi nói giốỡn vài câu, liền hạ lệnh cấm vệ dưới trướng mở cửa. Đây là tình nghĩa... ¡
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ, rồi thấp giọng căn dặn Lữ Mục. Chờ sau khi lấy được phần của hắn, nhất định phải chuẩn bị lễ vật cho cấm vệ quân.
Một nhóm 4 người rời khỏi hoàng cung, trực tiếp đi thẳng đến con phố nhỏ, với tư cách chủ nhà, Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu giới thiệu cho Mị Khương về sự phồn hoa của Đại Lương, chỉ tiếc nữ nhân này hình như không để ý lắm, từ đầu đến cuối luôn lạnh lùng, khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy vô vị.
Là một người Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận hi vọng từ miệng Mị Khương khen ngợi sự thịnh vượng của Đại Lương, nhưng nàng chỉ im lặng.
Có lẽ là con gái của quý tộc, lúc nhỏ, Mị Khương cũng đã quen thấy thành trì phồn hoa rồi. Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận dẫn nàng đến Nhất Phương Thủy tạ, Mị Khương lại để lộ sự kinh ngạc.
Bởi vì nàng thấy bên ngoài Nhất Phương Thủy tạ, có không ít nữ nhân ăn mặc hở hang, mở miệng quyến rũ nhưng nam nhân trẻ tuổi, những người muốn vào, nhưng không đủ can đảm.
"Những cô gái kia đang làm gì? Dụ dỗ nam nhân?”
Trực giác của nữ nhân, để MỊ Khương mơ hồ đã đoán được, nhưng lại không dám xác định.
"," Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không phản bác được.
Mị Khương nói thẳng ra như vậy, làm hắn không biết nên nói gì.
Nghĩ cẩn thận, hắn giải thích đó là cách mời khách. Mị Khương nghe vậy không hiểu: " Nhất Phương Thủy tạ... Là nơi làm ăn sao?"
"Ừm... Có thể hiểu như vậy."
Triệu Hoằng Nhuận hàm hồ đáp.
Vì đã đến nước Sở, nên Triệu Hoằng Nhuận biết rất rõ, nước Sở không có thanh lâu, sự phân hóa giai cấp ở Sở quá rõ ràng: các quý tộc, đại quý tộc, trong phủ nuôi vô số vũ cơ, vốn không cần đến thanh lâu;còn dân chúng, ngay cả cơm cũng không đủ để ăn, thì lấy đâu ra tiền mà tìm hoa hỏi liễu.
Do hạn chế về thể chế, khiến nghành thanh lâu ở Sở không phát triển.
Quả nhiên, là một người Sở, Mị Khương nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra những nữ nhân kia kinh doanh thứ gì.
"Các nàng kinh doanh gì?" "Ừm... Kinh doanh da thịt."
"Kinh doanh da thịt?” Mị Khương hoang mang: "bán ra da lông cùng thịt của dã thú sao?"
Nàng không thể hiểu được, những nữ nhân gầy yếu như vậy, làm sao có thể làm nổi việc nặng nhọc đó.
Đối mặt với câu hỏi của Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận trả lời quanh co, tránh nặng tìm nhẹ, mà Trầm Úc, Lữ Mục đứng bên cũng xấu hổ, dù sao loại chuyện này, bọn hắn không biết nên giải thích ra sao.
"Khương công tử?"
"Vị này không phải là Khương công tử sao?"
Chờ Triệu Hoằng Nhuận dân Trâm Úc, Lữ Mục và Mị Khương, đễn trước cửa Nhất Phương Thủy tạ, những cô nương tâng dưới cùng đám quy nô liền tiến lên chào đón.
Lại nói, Triệu Hoằng Nhuận lấy tên "Khương nhuận”, ở Nhất Phương Thủy tạ cũng coi là danh nhân, Triệu Hoằng Nhuận trẻ tuổi, đẹp trai và hào phóng, công tử như vậy, chính là Nhất Phương Thủy tạ quý khách.
Ngoài ra còn có một lý do quan trọng hơn, mà đám quy nô và các cô nương đều biết: Khương Nhuận Khương công tử, chỉ ở Thúy Tiểu Hiên với Tô cô nương một đêm, mấy ngày sau, Tô cô nương đã được Nhất Phương Thủy tạ chủ nhân bỏ bài, từ đây không cần tiếp thêm vị khác nào khác.
Điều này có nghĩa?"Khương Nhuận công tử" tuyệt đối là con trai nhà quyền quý trong Đại Lương thành, là người chủ nhân Nhất Phương Thủy tạ cũng phải lôi kéo thậm chí là lấy lòng. Hiểu rõ điểm này, đám quy nô và những cô nương kia, càng nhiệt tình tiếp đãi Triệu Hoằng Nhuận.
"Những nữ nhân này biểu hiện, không hề giống muốn bán da thịt, ngược lại giống như muốn nuốt sống ngươi..."
Mị Khương không chút biểu cảm nói với Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, giống như hoài nghỉ Triệu Hoằng Nhuận đang lừa nàng.
Ï A, ha ha... .j
Triệu Hoằng Nhuận không biết nên giải thích thế nào với nàng, đành giả vờ không nghe thấy.
Cũng may những nữ nhân kia tự biết mình, biết Triệu Hoằng Nhuận chướng mắt các nàng, cũng không tự tìm mất mặt, chỉ là ánh mắt vẫn sốt ruột nhìn hắn.
Thế nhưng đám quy nô vẫn vây quanh hẳn cười nịnh nói: "một đoạn thời gian không thấy Khương công tử, Khương công tử hôm nay chẳng lẽ vẫn vì Tô cô nương mà đến?"
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu Lữ Mục thưởng cho những người này.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận liền túm †ay áo Mị Khương, kéo nàng lên lầu, vì nữ nhân này đang dùng ánh mắt đáng sợ đánh giá tất cả mọi thứ, nhất là khi nàng nhìn thấy những nữ nhân đang uống rượu với nam nhân ở lầu dưới.
"Ở đây không giống bán da thịt...
Bị Triệu Hoằng Nhuận kéo đến lầu hai, Mị Khương dùng ánh mắt hoài nghỉ nhìn hắn, tựa hồ hy vọng hắn giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận thực sự không biết nên giải thích thế nào, tức giận nói: "ta chưa bao giờ nói kinh doanh da thịt là bán da lông và thịt..."
"Vậy đó là gì?" Mị Khương không hiểu hỏi.
Đúng lúc này, hai người họ đi qua một nhã gian, trong gian phòng bỗng nhiên truyên ra tiếng thở dốc, tiếng nam nhân hưng phấn và tiếng nữ nhân thở dốc.
Lập tức, mặt Mị Khương đỏ lên, liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói 2 chữ: "vô sỉ!"
Xem ra, nàng chỉ không biết phong tục nước Ngụy, không đồng nghĩa là nàng vô tri, nàng đương nhiên hiểu tiếng thở dốc kia có ý gì.
"." Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt không nói.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên là, Mị Khương sau khi lạnh lùng thốt ra câu "vô sỉ, liền im lặng, đi theo hắn. Lúc lên đến lầu ba, nàng mới thấp giọng hỏi: "hồng nhan tri kỷ của ngươi, là ca cơ nhà người khác sao?"
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu
Mị Khương chỉ xuống dưới chân, không hiểu hỏi: "Nhất Phương Thủy tạ, không phải là phủ quý tộc sao? Ta không hiểu, bằng thân phận của ngươi, vì sao không đưa hồng nhan tri kỷ rời khỏi đây?"
Triệu Hoằng Nhuận thở dài, đành dừng bước giải thích với nàng “thanh lâu” là gì, đồng thời nói cho nàng/gái lâu xanh" cũng không giống với ca cơ ở phủ quý tộc nước Sở, người trước còn bảo lưu quyền lợi làm "người" tối thiểu.
"Thì ra là thế" Mị Khương hiểu ra gật đầu, tổng kết: "kinh doanh da thịt, chính là nữ nhân ngủ với nam nhân, sau đó nam nhân cho nữ nhân một ít tiền..." Ï Sao ta cảm giác mệt mỏi vậy? ,J
"." Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Mị Khương một lúc, bất đắc dĩ thở dài, mệt mỏi đi gõ cửa Thúy Tiểu Hiên, đồng thời căn dặn Mị Khương: "đợi chút nữa nói ít thôi."
"Ai nha?"
Trong phòng, truyền đến tiếng nha hoàn Lục nhi.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Lục nhi ngó ra nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, sau đó giận dữ: "ngươi còn biết tới?!"
Nàng là Cơ Nhuận hồng nhan tri kỷ? ¡
Mị Khương ánh mắt kỳ lạ đáng giá tiểu nha đầu trước mặt, đột nhiên, nàng nghĩ tới Dương Thiệt Hạnh còn ở Văn Chiêu Các, hiểu ra, gật đầu: 'ờ..."
Trong khoảnh khắc, Triệu Hoằng Nhuận như có giác quan thứ sáu, dù đưa lưng về phía Mị Khương, cũng có thể đoán được nữ nhân này đang suy nghĩ gì trong đầu, quay lại đánh vỡ suy nghĩ Mị Khương.
"Không phải nàng!"
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói dịu dàng, làm MỊị Khương giật mình.
"Lục nhi, ai vậy?"