Chương 205: Mị Khương Và
Chương 205: Mị Khương VàChương 205: Mị Khương Và
Phong Tục Nước Ngụy (2)
Xa cách nửa năm mới gặp lại tình lang, bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ mừng rỡ, nhưng nếu bên cạnh tình lang có thêm một nữ nhân, thì niềm vui đó sẽ tan biến ngay lập tức.
Trong Thúy Tiểu Hiên, Tô cô nương nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi đối diện, rồi quay sang nhìn Mị Khương, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Mặc dù Mị Khương nữ giả nam trang, nhưng Tô cô nương không phải người ngu, làm sao không nhìn ra manh mối.
Nam nhân làm sao thanh tú như vậy?
Lông mày, con ngươi, màu da, đủ để chứng minh “nam nhân” bên cạnh tình lang, kì thực là một nữ nhân đẹp không kém nàng.
Ï Vì... Vì sao khi trở về, bên cạnh Khương công tử lại có thêm một nữ nhân? ¿
Tô cô nương sắc mặt tái đi, trái tim loạn nhịp, nàng sợ tình làng sau khi về nhà một chuyến đã đính hôn.
Cũng sợ tình lang hôm nay dẫn theo nữ nhân này đến đây tìm nàng, để phân rõ giới hạn.
Điều khiến Tô cô nương càng thêm sợ hãi là, nữ nhân bên cạnh tình lang, từ lúc vào cửa đã luôn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn nàng, ánh mắt như xuyên thấu tâm can.
Ï Nàng... Nàng mở miệng....;
Tô cô nương vô thức nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn Mị Khương, sợ đối phương nói câu đại khái như “sau này ngươi không được dính líu đến phu quân nữa".
Dưới ánh mắt lo lắng của Tô cô nương, Mị Khương mở miệng nói.
“.. Cho nên nói, ngươi ngủ cùng hắn?”
F Hả? J
Cho dù Tô cô nương suy nghĩ rất nhiều, cũng không ngờ đối phương sẽ trực tiếp hỏi chuyện riêng tư, liền sững người.
“Cái, cái gì?” Tô cô nương lắp bắp hỏi.
“Ta nói không đủ cụ thể sao?” Mị Khương quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mặt lộ rõ vẻ không hiểu, sau đó, nàng lần nữa nhìn về phía Tô cô nương, nói thêm: “ý ta là nam nữ ”
“.," Tô cô nương nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.
Nàng thầm nghĩ, nữ nhân này là ai, sao lần đầu gặp mặt đã hỏi vấn đề riêng như vậy?
Nàng quay sang Triệu Hoằng Nhuận cầu cứu, lại nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận ôm trán, bất lực thở dài.
ƒ Hình như, khác những gì ta nghĩ...)
Nghĩ vậy, Tô cô nương thận trọng hỏi: “xin hỏi ngài là?”
Mị Khương nhận chén trà từ tay Lục nhi, lạnh nhạt nói: “biểu tỷ.”
“Ba —
Triệu Hoằng Nhuận im lặng võ trán.
Đối với việc Mị Khương giả làm họ hàng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ghét, dù sao đây cũng là đang giúp hẳn.
Vấn đề là, ngươi có thể diễn vai biểu tỷ được không? Ngươi hoàn toàn không biết gì về ta cả! ¡
Triệu Hoằng Nhuận im lặng thở dài.
Mị Khương nghe Tô cô nương nói xong, giật mình nhìn Mị Khương, thì thào lại: “biểu tỷ... Biểu tỷ?”
Mị Khương nhấp một ngụm trà, gật đầu thản nhiên nói: “ngươi có thể gọi ta là Khương MỊị.”
Ï Thì ra là biểu tỷ...)
Tô cô nương như trút được gánh nặng, thở phào, nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy có gì đó không ổn.
Vì vậy nàng tò mò hỏi: “ý ngài là, ngài là biểu tỷ của Khương công tử? Nhưng là họ hàng, vì sao ngài cũng họ Khương? Trùng hợp sao?”
FA?jJ Mị Khương vừa đảo lại tên mình, nghe vậy sững sờ.
Nàng đột nhiên đặt chén trà xuống, nhìn Tô cô nương, nghiêm túc nói: “thực ra, ta vừa nói đùa thôi, ta kỳ thực là đường tỷ của hắn!”
Ï Trời ạ! Một lời giải thích tệ hại... Ngươi chỉ cần nói” trùng hợp” chẳng phải Xong rồi sao!
Triệu Hoằng Nhuận bực bội gãi đầu.
“ồ... Ờ” Tô cô nương mấp máy môi, biểu cảm mất tự nhiên khi nhìn vị đường tỷ trông bình thường lại hơi bất thường, rồi quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng chữa lời: “là như vậy, ở quê ta, họ Khương là đại tộc. Thế hệ trẻ trong tộc, có người theo họ Khương của mẹ, cũng có người theo họ Khương của cha, quan hệ tương đối loạn... Giống như Khương Mị, không biết nên tính là biểu tỷ hay đường tỷ...” “ồ” Tô cô nương nghe xong lời giải thích, hiểu ra, dù sao chuyện như Triệu Hoằng Nhuận cũng không hề hiếm thấy, nhất là trong gia tộc chủ trương thông hôn trong tộc.
“Không, là đường tỷ!" Mị Khương ngắt lời: “cho nên hắn họ Khương, ta cũng họ Khương.”
Ï Ta nói ngươi, đừng gây thêm rắc rối nữa?... Không thấy ta đã giải thích rồi Sao?! jJ
Triệu Hoằng Nhuận bất mãn trừng Mị Khương.
Cũng may, Tô cô nương đã bị Triệu Hoằng Nhuận thuyết phục, nghe Mị Khương giải thích cũng không thấy kỳ lạ nữa, vui vẻ hỏi: “Mi đường tỷ tới Đại Lương lúc nào?”
Không thể không nói, Tô cô nương quả thực rất hiểu chuyện, mặc dù nàng lớn hơn Mị Khương vài tuổi, nhưng vì Triệu Hoằng Nhuận, nàng phải gọi đối phương là tỷ.
“Hôm qua đến.” Mị Khương chỉ Triệu Hoằng Nhuận, lạnh nhạt: “đến cùng hắn”
“Hôm qua đến” Tô cô nương vừa cười vừa nói: “hôm qua Đại Lương rất náo nhiệt đúng không?”
“Cái gì?” Mị Khương lộ vẻ không hiểu.
Tô cô nương ngẩn người, khó hiểu giải thích: “nô gia nói đến đại sự ngày hôm qua... Bệ hạ, bách quan, cùng với dân chúng trong thành, ra khỏi thành nghênh đón Túc vương điện hạ quay về... Rất náo nhiệt đúng không?”
“Có sao?” Mị Khương càng không hiểu.
Hai người hoàn toàn không thể hiểu chuyện đối phương đang nói, vì Triệu Hoằng Nhuận để “trả thù” phụ vương hắn, đã sớm vào cung, mà Mị Khương là một trong những người đi cùng, nên MỊị Khương ở trong Văn Chiêu Các, làm sao biết được chuyện náo nhiệt bên ngoài vương cung.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành đứng ra: “chuyện là như vậy: hôm qua sau khi quay về Đại Lương, bởi đường xa mệt mỏi, cho nên tất cả bọn ta đều nghỉ ngơi trong nhà...”
“Vậy thì thật đáng tiếc!” Nghe đến đó, nha hoàn Lục nhi ở bên nói chen vào: “tiểu thư và ta nhìn thấy, Túc vương điện hạ... áo giáp màu vàng, cao lớn oai hùng...”
“,” Mị Khương liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hừ hai tiếng.
Tiếng hừ mang theo ý mỉa mai: ngồi trên lưng ngựa thì cao lớn, xuống ngựa vẫn chỉ là một tên lùn.
Điều đó khiến Triệu Hoằng Nhuận tức nghiến răng lợi.
Không khí trong phòng, dần trở nên im ng.
Tô cô nương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi lại quay nhìn Mị Khương, luôn cảm thấy tỷ đệ hai người hơi kỳ quái, nhưng thấy tình lang không nói gì, nàng cũng không tiện nói, bèn đổi chủ đề hỏi: “Mi đường tỷ lần này đến Đại Lương, muốn ở lại bao lâu?”
“Nếu hắn không đuổi ta đi, thì ta sẽ ở lại một khoảng thời gian.” Mị Khương đưa tay chỉ Triệu Hoằng Nhuận.
“Ha, ha, sao có thể chứ?” Chú ý tới ánh mắt hoang mang của Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận cười hai tiếng, đồng thời ra hiệu cho Mị Khương: đừng nói nữal! “Câu hỏi cuối cùng” Mị Khương hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận, nhìn Tô cô nương, mặt tỉnh bơ hỏi: “ngươi là thanh quan nhỉ (gái bán nghệ) sao?”
“Từng là..” Tô cô nương không biết vị “đường tỷ” này sao lại hỏi vậy, không khỏi lo lắng.
Nhưng không ngờ, Mị Khương tỏ vẻ không hiểu: “cái gọi là thanh quan nhi? Là chỉ nữ nhân của riêng từng người sao?... Vừa rồi tới đây, ta nghe có người nói qua, ngươi chỉ tiếp đãi một mình hẳn” vừa nói, nàng vừa chỉ Triệu Hoằng Nhuận.
F Hở? J
Nghe vậy, mặt Tô cô nương ửng hồng, vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng, không biết nên giải thích thế nào.
Triệu Hoằng Nhuận đành giải thích thay: “thanh quan nhỉ là chỉ nữ nhân bán nghệ không bán thân.”
“Mãi nghệ?” Mị Khương cái hiểu cái không gật đầu. hỏi: “nói cách khác, ngươi rất có tài? Là loại tài năng nào?”
Ï Này này, ngươi hỏi cái gì đấy! ,J
Triệu Hoằng Nhuận trừng MỊị Khương, nghiến răng nói: “cầm kỳ thư họal... Tô cô nương tinh thông cả 4.”
Nghe Triệu Hoằng Nhuận khen ngợi, Tô cô nương trong lòng ngọt ngào, ngượng ngùng, khiêm tốn nói: “được Khương công tử khen ngợi, nô gia không dám nhận... Nói lên câm kỳ thư họa, Khương công tử hơn xa nô gia...”
“Tô cô nương quá khen” Triệu Hoằng Nhuận cũng khiêm tốn nói.
Hai người đang tình chàng ý thiếp, nhưng Mị Khương nói một câu làm tình cảnh trở nên lúng túng. “Ta nghe nói, Ngụy... Ừm, nữ nhân Đại Lương đa tài đa nghệ, ta còn tưởng rằng là cách quyến rũ nam nhân, không nghĩ tới là cầm kỳ thư họa. Nhưng, nữ nhân biết cầm kỳ thư họa, có giúp gì trong chuyện nam nữ sao?... Hay là nói, cầm kỳ thư họa là từ ám chỉ kỹ năng tương đối đặc biệt của nữ nhân?”
F...)
Tô cô nương nghe vậy, mặt đỏ bừng, ngượng muốn chết.
Nàng thực sự không cách nào hiểu nổi, vị “đường tỷ” này cũng là một nữ nhân, sao có thể bình tĩnh hỏi câu hỏi như vậy.
Thật ra Mị Khương cũng không cố ý, chỉ là vì hai nước Ngụy Sở có hoàn cảnh khác biệt.
Ở nước Sở, nữ nhân hoàn toàn không có địa vị gì, nhiều nhất chỉ là một món hàng, các nàng phải dựa vào nam nhân để có thể sống. Mà ở nước Nguy, mặc dù địa vị nữ nhân cũng không bằng nam nhân, nhưng ít nhất, các nàng vẫn có địa vị nhất định.
“Ta nói không rõ sao?” thấy sắc mặt mọi người cứng ngắc, Mị Khương không hiểu hỏi.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ngắt lời nàng: “không, lời ngươi nói đã đủ cụ thể !”
Bầu không khí trong phòng lại trở nên ngượng ngùng, hắn không biết nên nói gì với Tô cô nương và nha hoàn Lục nhi. Cuối cùng, hắn giang tay ra.
“Tóm lại, ta đã quay về.”
Nghe vậy, Tô cô nương lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, đây là câu nói cô muốn nghe nhất từ lúc Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương ngồi xuống. Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng có tiếng ồn ào.
“Vị công tử này, vị công tử này, Tô cô nương đã bỏ bài danh ở Nhất Phương Thủy tạ, nàng đã không còn là cô nương trong lâu.. Không không không, tiểu nhân không có ý đó, chỉ là Từ quản sự đã ra lệnh, chỉ khi được Tô cô nương cho phép, mới có thể... Ài? Vị công tử này, vị công tử này, Tô cô nương không tiếp khách...”
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng gần, bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một đám tùy tùng đeo đao bên hông, vây quanh một công tử trẻ tổi, tùy tiện xông vào phòng.