Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 204 - Chương 206: Nguyên Dương Vương Thế Tử

Chương 206: Nguyên Dương Vương Thế Tử Chương 206: Nguyên Dương Vương Thế TửChương 206: Nguyên Dương Vương Thế Tử

“Aj2"

Trâm Úc và Lữ Mục đang ngồi ở gian ngoài, nhìn điện hạ liên tục bối rối vì Mị Khương, mà bật cười.

Mặc dù hoàn cảnh an toàn, nhưng bọn hắn không hề hạ thấp cảnh giác, thấy có người xông vào, bọn hắn lập tức đứng lên, lớn tiếng quát hỏi.

Nhưng tên công tử kia không quan tâm bọn hắn, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, quay đầu không vui nói với quy nô sau lưng: “không phải nói Tô Cô nương không tiếp khách sao? Đó là ai?”

Tên quy nô tiến lên vài bước, nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi đối diện với Tô cô nương, cười khổ nói với tên công tử kia: “vị công tử này, kia là Khương Nhuận, Khương công tử, là Tô cô nương khách quý.”

“Khách quý?” tên công tử kia không vui, Bĩu môi thầm nói: “Chậc! Đã bị người lấy lần thứ nhất rồi sao? Thực sự đáng tiếc."

Tiếng hắn tuy không lớn, nhưng ở trong một căn phòng yên tĩnh, thì tất cả đều nghe thấy.

Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ không hài lòng, mà ánh Tô cô nương cũng thể hiện sự ghê tởm.

Duy chỉ có Mị Khương không hiểu gì, từ ánh mắt của nàng, có thể thấy nàng đang nghĩ “lần thứ nhất” là có ý gì.

Còn Trầm Úc và Lữ Mục đứng ra ngăn cách gian ngoài và gian trong, vẻ mặt thù địch nói: “này, nơi đây đã có khách!”

Lời vừa dứt, một gã hộ vệ sau lưng tên công tử kia bước tới, hung ác quát lớn: “lớn mật! Hai tên nô tài đê tiện, sao dám nói chuyện với công tử nhà ta? Quỳ xuống!”

F Cái gì?! J

Trầm Úc, Lữ Mục nghe vậy, trong lòng giận dữ.

Bọn hắn là tông vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, ngoại trừ trời đất và cha mẹ, bọn hắn chỉ quỳ qua Ngụy Vương và Trầm thục phi, mà trừ hai người họ, bọn hẳn chưa từng quỳ xuống với người khác.

Cho dù là đông cung thái tử, cũng không có tư cách để bọn họ quỳ xuống.

Ngay khi Trâm Úc và Lữ Mục đang muốn tiến lên cho đám người kia một trận, thì bọn hắn phát hiện, đám hộ vệ kia vậy mà mỗi người đều đeo đao.

Có thể ở Đại Lương thành đường hoàng mang theo đao kiếm, chỉ có ba loại người:

Thứ nhất, vệ quân, tức binh vệ, cấm vệ, lang vệ, ba vệ phụ trách an ninh của Đại Lương thành và hoàng cung.

Thứ hai, người của một vài nha môn. Tỉ như Đại Lý Tự công sai, còn có Hình Bộ, Binh Bộ công sai.

Thứ ba, chính là hộ vệ.

Hộ vệ ở đây, không phải là hộ vệ bình thường, mà là Vương phủ, Tông phủ cho phép thành lập đội hộ vệ, cũng có thể xưng là tư binh.

Dù sao Đại lương chính là Ngụy quốc vương đô, nên quản chế vũ khí vô cùng nghiêm ngặt, và không phải gia tộc nào cũng được phép xây dựng tư binh, ngay cả hộ vệ của quan lại, cùng lắm chỉ có thể cầm gậy gõ.

Mặt khác, phàm là người có thể mang đao kiếm đi dạo trong thành Đại Lương, thì đều là người có địa vị cao quý, tỉ như quý tộc, đại quan có quyền to hoặc là hộ vệ của bọn hắn.

Chính bởi vì hiểu rõ điểm này, Trầm Úc và Lữ Mục không dám tùy tiện đánh đối phương, mà tỉnh táo hỏi thăm thân phận của đối phương, dù sao đây là Đại Lương. Mặc dù điện hạ của bọn hắn có địa vị rất cao, nhưng nếu bởi vì bốc đồng mà đắc tội một vài thế lực, thì ngay cả điện hạ cũng sẽ gặp rắc rối.

Ở Đại Lương này vẫn sẽ có một vài người mà Triệu Hoằng Nhuận không muốn đắc tội.

Ví dụ, lúc Triệu Hoằng Nhuận bị La Văn Trung, La Vanh hãm hại, Tông phủ đã để một đường huynh của Triệu Hoằng Nhuận dẫn người đến Nhất Phương Thủy tạ, vị đường huynh đó cũng là người Cơ thị. “Hỏi công tử nhà ta là ai?” Tên hộ vệ kia cười lạnh, vênh váo tự đắc quát lớn: “công tử nhà ta, chính là Nguyên Dương Vương thế tử, Thành Tú điện hại... Tên nô tài nhà ngươi, còn không mau quỳ xuống?!”

Nguyên Dương Vương thế tử? ¡

Trâm Úc và Lữ Mục nhìn nhau, cũng không phải sợ hãi thân phận đối phương, bọn hắn chỉ không hiểu, Nguyên Dương Vương đến Đại Lương làm cái gì?

Ï Chẳng lẽ, bệ hạ triệu Nguyên Dương Vương phụ tử tiến cung diện thánh? ¡

Trâm Úc, Lữ Mục hơi chần chừ, nếu chỉ Nguyên Dương Vương thì bọn hắn không sợ, nhưng nếu như là Ngụy Vương triệu Nguyên Dương Vương tiến cung diện thánh, thì bọn hắn không dám lỗ mãng. Mà ngay khi bọn hắn do dự, Triệu Hoằng Nhuận quay sang, đánh giá Nguyên Dương Vương thế tử.

Ï Thành Tú... Triệu Thành Tú. Chữ “Thành “ là đệm sao? Để xem nào.. “Nguyên Hoằng Vĩnh Thủ, Duy Đức Hưng Bang”...Dòng dõi trong gia tộc mấy thế gần đây không có đệm là “Thành”. Phân gia sao? Phân gia thế hệ gần đây, xem nào... Văn Thành Võ Đức, Khuông Chính Vô Tội... Ừm, phân gia, có đệm là “Thành”... Hắc, vừa vặn ngang hàng với chữ “Hoằng”. ¡

Triệu Hoằng Nhuận ngâm nghĩ một lúc.

Nếu đối phương có đệm là “Văn”, thì chuyện nếu làm lớn sẽ hơi phiền phức, dù sao tuy chỉ là phân gia, nhưng bối phận cao hơn hắn, hắn phải hô một tiếng: vương thúc. Nhưng nếu cùng thế hệ, thì sẽ chẳng có gì to tát.

Chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận tuân thủ quy củ, không chủ động ra tay, thì dù có đánh đối phương răng rơi đầy đất, Tông phủ cũng chẳng làm gì được hắn.

Dù sao, hắn là dòng chính, hơn nữa còn là con trai đương kim Ngụy Vương.

Nhưng... Tiểu tử này tới Đại Lương làm gì? J

Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy khỏ hiểu, dù sao vương gia có đất phong hoặc thế tử đêu sẽ không muốn đến Đại Lương.

Tuy bọn họ cũng xuất thân từ Cơ thị, ở lãnh địa của bản thân có thể nắm quyền hành lớn. Nhưng đến Đại Lương, thì ngoài trừ dòng máu trong cơ thể, bọn hắn chẳng còn gì đáng nói, đừng nói là Triệu Hoằng Nhuận, cho dù là tông tộc đời thứ ba, thì người xuất thân phân gia cũng đừng hóng sánh bằng.

Vì thế, chỉ có nguyên nhân đặc biệt, thì Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú mới chạy đến Đại Lương.

Lúc này, Triệu Thành tú bước vào gian trong, tán thưởng Tô cô nương xinh đẹp, rồi quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang lãnh đạm nhìn mình, nhíu mày nói: “ ngươi chính là Khương nhuận?”

“Có gì chỉ giáo?” Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói.

“Thấy bản điện hạ, vì sao không quỳ?”

Quỳ ngươi? Ta sợ ngươi không nhận nổi! ,

Triệu Hoằng Nhuận thầm cười lạnh.

Có lẽ là do đứng trước người đẹp, Triệu Thành Tú không thèm để ý, phất tay nói: “quên đi, bản điện hạ không thèm chấp, dẫn ngươi hộ vệ. Cút đi!" Nói xong, hắn không chớp mắt nhìn Tô cô nương, khen ngợi: “tuy đáng tiếc không phải lần đầu, nhưng nhan sắc thế này, đúng là hiếm thấy... Bản điện hạ hôm qua còn tưởng thiên kim nhà nào, không ngờ là Nhất Phương Thủy tạ cô nương, chậc chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc...”

“Hắn từng gặp ngươi?” Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi, hắn biết Tô Cô nương không hay ra ngoài.

Để tránh cho tình lang hiểu lầm, Tô cô nương vội vàng giải thích: “nô gia hôm qua chỉ muốn đi xem, vị Túc vương kia trông ra sao..."

Mặc cho Tô cô nương không không nói tỉ mỉ, nhưng ánh mắt u oán cùng cách nói của nàng, để Triệu Hoằng Nhuận hiểu. Hắn làm sao không biết Tô cô nương đã hoài nghi thân phận của hắn.

“Tiếp đó liền gặp hắn?”

“Cũng không có." Tô cô nương nhìn Triệu Thành Tú, thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: “lúc đó người này từ xa nhìn nô gia, ánh mắt khiến nô gia không vui, nên nô gia nhanh chóng rời đi, không ngờ...”

Khuôn mặt nàng hiện vẻ cay đắng.

Cảm nhận được sự sợ hãi của Tô cô nương. Triệu Hoằng Nhuận cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng an ủi: “đừng sợ, chỉ là một phong vương thế tử, không làm gì nổi bản công tử”

“." Triệu Thành Tú nghe vậy sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: “ngươi có biết kẻ dám làm trái lời bản vương có kết cục ra sao không?”

Triệu Hoằng Nhuận liếc đối phương, nhẹ nhàng nói: “ngươi có biết kẻ phá đám cuộc gặp giữa ta và nữ nhân của ta giờ ra sao không?... Đừng quên, thành trì ngươi đang ở, gọi là Đại Lương!”

Nghe câu này, hai mắt Triệu Thành Tú híp lại, lạnh lùng nói: “xem ra ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt... Bản điện hạ nhắc lại, dẫn theo người của ngươi, cút ra ngoài!”

Nói xong, hắn liếc nhìn Mị Khương.

Hiển nhiên, tên thế tử trầm mê nữ sắc này, đã nhận ra Mị Khương nữ giả nam trang, hơn nữa, nhan sắc MỊị Khương, cũng khiến ánh mắt hắn sáng lên.

“Đợi chút, nữ nhân này lưu lại!"

Ï Không biết sống chết....J

“Xin lỗi, bất kể là rượu mời hay rượu phạt, nếu bản công tử không muốn uống, không ai có thể ép!” Trong khi nói, Triệu Hoằng Nhuận nắm lấy cánh tay Mị Khương, ra hiệu nàng bình tĩnh, dù sao hắn biết nữ nhân này nếu có ý giết người, thì mấy người ở đây đừng hòng sống.

“Tốt! Đây là do người tự tìm!”

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Thành Tú quay người bước ra ngoài, lạnh lùng nói: “người tới, bắt hai nữ nhân kia đi, còn lại, nếu dám cản trở, cứ đánh gãy chân hắn cho bản điện hạ!”

“Rõ, thế tử!" đám hộ vệ nghe vậy lập tức lao lên.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận buông cánh tay của Mị Khương ra, quay lưng với Triệu Thành Tú, tự rót cho bản thân một chén.

Ï Hắc!

Trâm Úc và Lữ Mục đi theo Triệu

Hoằng Nhuận nhiều năm, sao không biết ý điện hạ nhà mình, lập tức câm cái bàn, ném về đám hộ vệ.

Nhất thời, toàn bộ Thúy Tiểu Hiên hỗn loạn.
Bình Luận (0)
Comment