Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 207 - Chương 209: Lấy Ác Trị Ác

Chương 209: Lấy Ác Trị Ác Chương 209: Lấy Ác Trị ÁcChương 209: Lấy Ác Trị Ác

Thực tế, Triệu Hoằng Nhuận cũng không che giấu thân phận với Tô cô nương.

Nhớ ngày đó, lúc hắn mới gặp Tô cô nương, vì lo thân phận vương tử dễ bị người khác chỉ trích, nên hắn mới dùng tên giả "Khương Nhuận".

Vốn dĩ Triệu Hoằng Nhuận chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ vẻ đẹp và tính cách điềm tĩnh của Tô cô nương, mặc dù đối phương là mẫu người hắn thích, nhưng hẳn cũng biết, với xuất thân vương tử,

Dù thích Tô cô nương đi nữa, hẳn cũng chưa chắc có thể cưới nàng.

Nói câu thật lòng, thân phận hai người cách biệt quá xa, Trầm thục phi có lẽ sẽ vì yêu thương con trai mà ngâm đồng ý, nhưng Ngụy Vương chỉ sợ sẽ không tán thành cuộc hôn nhân này.

Dù sao Tô cô nương xuất thân thực sự quá thấp, cho dù là thanh quan nhị, nhưng gả cho Triệu Hoằng Nhuận làm thiếp cũng có khả năng cao sẽ bị Cơ thị phản đối.

Nhìn mấy huynh trưởng của Triệu Hoằng Nhuận, thái tử Hoằng Lễ, Ung Vương Hoằng Dự, Tương Vương Hoằng Cảnh, Yến Vương Hoằng Cương, Khánh Vương Hoằng Tín, làm gì có người nào không cưới thiên kim thế gia làm Vương phi, cho dù là thiếp, cũng phải có xuất thân sĩ tộc.

Nên lúc trước, Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn chỉ muốn ngắm nhìn Tô cô nương.

Nhưng đâu lường được, phụ tử La Văn Trung, La Vanh, vì hãm hại hắn, khiến hắn xảy ra quan hệ với Tô cô nương.

Chuyện phát triển đến nước này, đã thoát khỏi dự tính của Triệu Hoằng Nhuận.

Cũng may Tô cô nương vốn là kiểu nữ nhân hắn thích, nên Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát đâm lao phải theo lao.

Nhưng làm sao bố trí Tô cô nương, liền trở thành vấn đề Triệu Hoằng Nhuận phải nhức đầu.

Dù sao lúc đó Triệu Hoằng Nhuận còn ở trong Văn Chiêu Các, nên không thể dẫn Tô cô nương vào vương cung, không cẩn thận bị người biết được, Tông phủ sẽ không bỏ qua.

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận định kéo dài thời gian, cho tới khi hắn xuất các khai phủ, thì có thể đưa Tô cô nương về vương phủ, ổn hơn so với đưa nàng vào cung. Sau đó, vì chuyện Ngọc Lung công chúa, Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân xuất chinh, để tránh Tô cô nương lo lắng cho hắn, nên hắn lừa nàng, bảo là trở về quê hương.

Khi Triệu Hoằng Nhuận chiến thắng trở về, vì "trả thù" phụ vương, hẳn liền quay về sớm, khiến Bách Lý Bạt rơi vào đường cùng, đành tìm một binh sĩ cải trang.

Nhưng đúng thời điểm đó, Tô cô nương vốn đang nghi ngờ về thân phận của tình lang lại nhìn thấy vị "Túc vương" giả kia, nên đã bỏ đi suy nghĩ "tình lang Khương Nhuận chính là Túc vương Hoằng Nhuận".

Cho tới khi không biết từ đâu chui ra, Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú, trơ trến tự xưng là đường huynh của Triệu Hoàng Nhuận, làm Triệu Hoằng Nhuận không biết làm sao an ủi Tô cô nương.

Xem ra, ta thực sự cần có phủ riêng... Cũng không biết liệu phụ vương có thưởng cho ta một tòa phủ đệ hay không. .¡

Triệu Hoằng Nhuận nhìn mặt đầy ưu sâu Tô cô nương.

Hắn cảm thấy, nếu lúc này hắn nói mọi chuyện cho Tô cô nương biết, có lẽ sẽ khiến nàng hiểu lầm.

Thay vào đó, hắn nên chuẩn bị "phủ Túc vương" trước, sau đó mới đưa nàng vào phủ, tạo cho nàng một bất ngờ.

Đến lúc đó, nói ra hết thảy, mới không khiến nàng hiểu lầm.

Ï Nhưng trước đó... j

Triệu Hoằng Nhuận cười khẽ, thì thầm với Tô cô nương: "ta chuẩn bị ở Đại Lương mua một tòa nhà, nàng cảm thấy ở đâu thì thích hợp?"

"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận đột ngột nhắc tới chuyện này, làm Tô cô nương sửng sốt.

Hỏi ý ta? Chuyện này... Chuyện này có mục đích gì? ,¡

Tô cô nương đỏ mặt nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, sau đó tâm trạng bất ổn ngồi về vị trí ban đầu.

Ï Lợi hại!

Trầm Úc và Lữ Mục nhìn cảnh này, mà vô cùng kính nể.

Thoát khỏi Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng rảnh tay giải quyết Triệu Thành Tú. Hắn ra hiệu cho Lữ Mục, đi kéo rèm ngăn cách giữa gian trong và gian ngoài, sau đó lại ngồi xổm trước mặt Triệu Thành Tú, lạnh nhạt nói: "cân nhắc ra sao rồi, thế tử điện hạ?" Có lẽ vì lúc Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện với Tô cô nương đã nhắc tới "Túc vương Hoằng Nhuận", để Triệu Thành Tú nghe được, nên hắn đã có chỗ dựa.

"Ngươi không dám làm gì bản điện hạ" Triệu Thành Tú nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hung ác nói: "bản điện hạ là Túc vương đường huynh, ngươi dám đả thương bản điện hạ, sẽ biết có kết cục gì không?"

F....J

Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Triệu Thành Tú một lúc, lắc đầu, nói thẳng: "ta lười nói nhảm với ngươi, hiện tại ngươi có hai con đường, hoặc là bồi thường..."

"Không có khả năng!" Triệu Thành Tú cười lạnh nói: "bản điện hạ muốn xem, ngươi dám làm gì!"

"Chắc chắn?" "Hừ!"

"Tốt! Không chịu bồi thường đúng không? Không sao."Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, đứng dậy, ra lệnh cho Trâm Úc, Lữ Mục: "Trầm Úc, lột quần áo tên này, vứt xuống sông đỉi!.. Quân áo để lại, chúng ta tìm cửa hàng cầm đồ, xem như bồi thường."

"RõI"

Trầm Úc và Lữ Mục nghe vậy, mặt lộ vẻ hung ác.

Thấy vậy, Triệu Thành Tú lộ vẻ hoảng sợ, mắng to: "Khương Nhuận, sao ngươi dám làm thế với bản điện hạ?! Bản điện hạ nhưng là..."

"Ngươi có phiên hay không? Lột!" Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu cho Trâm Úc và Lữ Mục.

Nghe Triệu Hoằng Nhuận lần nữa hạ lệnh, Trâm Úc và Lữ Mục không nói một lời, một người ép Triệu Thành Tú, một người dùng sức kéo quần hắn.

Nghe được động tĩnh ở gian ngoài, tiểu nha hoàn thò đầu ra nhìn, nhưng chưa kịp thấy cái gì, đã bị Triệu Hoằng Nhuận ấn đầu về: "nhìn cái gì, tiểu nha đầu?"

Có lẽ đã thấy được gì đó, Lục nhi hừ một tiếng, vội vàng quay lưng, bất mãn lẩm bẩm một câu: "ta còn lớn hơn ngươi đấy"

Lúc này, Triệu Thành Tú đã bị lột sạch, trốn ở trong góc, hai tay ôm đũng quần, đỏ mặt mắng: " Khương Nhuận, bản điện hạ không đội trời chung với ngươi!"

"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh, nói: "ném ra ngoài!"

Nghe được câu này, Trầm Úc và Lữ Mục cười tà ác, nằm cánh tay Triệu Thành Tú kéo hắn về phía cửa sổ.

Triệu Thành Tú, không che bộ phận cơ thể nữa, ra sức giãy giụa.

Đường đường là Nguyên Dương Vương thế tử, lại bị người lột sạch quần áo vứt xuống sông, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì sẽ thành trò cười lớn.

Vì điều này, cho dù Triệu Thành Tú có hận Triệu Hoằng Nhuận thấu xương, cũng đành phải cầu xin tha thứ: "Khương công tử, Khương công tử, bản điện hạ đồng ý bồi thường, bản điện hạ đồng ý bồi thường."

Triệu Hoằng Nhuận khoanh tay đứng bên ngoài rèm, nhìn Triệu Thành Tú bị Trầm Úc và Lữ Mục khiêng đến bệ cửa sổ, chân trong chân ngoài, giống như lúc nào cũng sẽ bị ném xuống sông. Tình cảnh xấu hổ không thể diễn tả.

"Vừa rồi, miệng ngươi còn cứng lắm mà..."

Triệu Thành Tú uất hận vô cùng, nhưng ngoài miệng lại chịu thua: "Khương công tử, bản điện hạ biết lỗi rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha ta một lần..."

"Ngươi thay đổi cũng thật nhanh?" Triệu Hoằng Nhuận cười mỉa mai đánh giá Triệu Thành Tú, rồi lập tức thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "1 vạn lượng bạc."

"Cái gì?" Triệu Thành Tú kinh hãi mở †o mắt, khó tin nói: "chỉ vài ba thứ đồ, mà ngươi muốn bản điện hạ trả 1 vạn lượng bạc?"

"Trâm Úc" Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện hô.

Trâm Úc hiểu ý, cùng Lữ Mục hơi dùng sức, đẩy Triệu Thành Tú ra ngoài cửa sổ.

Hai người thật ra đang làm bộ làm †ịch mà thôi, nếu thật sự muốn ném Triệu Thành Tú xuống sông, thì vị Nguyên Dương Vương thế tử này đã sớm bơi trong sông rồi.

Nhưng dù chỉ hù dọa, Triệu Thành Tú cũng bị dọa mất mật, vội vàng nói: "bản điện hạ không có nhiều bạc như vậy... Đừng!... Trong tay ta chỉ có hơn 2 ngàn lượng..."

"Chỉ có ngần ấy? Ngươi không phải thế tử sao?”

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hắn đã hoàn toàn quên đi tình cảnh xấu hổ lúc trước khi chỉ có trong tay mấy chục lượng bạc.

"Thật, thật sự..."

Triệu Thành Tú bị Trâm Úc và Lữ Mục dọa cho suýt khóc, hai tay ôm chặt song cửa sổ không chịu buông tay.

Đúng lúc này, có một đám người đột nhiên tiến vào. Thanh niên trẻ tuổi đi đầu, người mặc một bộ áo gấm thêu hoa bằng chỉ bạc, chân đi giày gấm, thắt lưng đeo đai ngọc, bên hông có đeo một thanh kiếm có vỏ màu đen.

Sau khi người này bước vào phòng, hắn nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn hướng ánh mắt về phía Triệu Hoằng Nhuận, bất đắc dĩ thở dài: "quả nhiên..."

Ï Triệu Hoằng Mân? ¡

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, người trước mặt không phải ai xa lạ, lúc hắn bị La gia hãm hại, chính vị này, đã đến Thúy Tiểu Hiên đánh thức hắn từ trên giường Tô cô nương, dẫn hắn về Tông phủ.

Vị này mới là đường huynh Triệu Hoằng Nhuận, hẳn là đại công tử nhà nhị bá Triệu Nguyên Nghiễm, Triệu Hoằng Mân.

Thì ra là tên này đã phái người đến Tông phủ cầu cứu, chẳng trách cứng rắn như thế. .¡

Liếc qua Triệu Thành Tú, Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra.

Lúc này, sau lưng Triệu Hoằng Mân, có một kẻ ăn mặc giống đám hộ vệ của Triệu Thành Tú bước ra, nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của thế tử, vội vã hét lớn: "các ngươi còn không mau thả thế tử nhà ta ra?U"

Mà Triệu Thành Tú nhìn thấy Tông phủ Vũ Lâm Quân xông vào, vội vàng lớn tiếng cầu cứu: "tộc huynh cứu ta."

Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Mân cảm thấy nhức đầu.

Người khác không nhận ra Triệu Hoằng Nhuận, hắn sao có thể không nhận ra.
Bình Luận (0)
Comment