Chương 210: Lý Do
Chương 210: Lý DoChương 210: Lý Do
"Lại là ngươi..."
Triệu Hoằng Mân nhìn Triệu Hoằng Nhuận thở dài.
Từ lúc hắn nghe nói "Nguyên Dương Vương Thế Tử Triệu Thành Tú ở Nhất Phương Thủy tạ Thúy Tiểu Hiên gặp chuyện", hắn đã có suy đoán.
Dù sao/'Nhất Phương Thủy tạ Thúy Tiểu Hiên" là chỗ Tô cô nương ở, người khác không biết chẳng lẽ Triệu Hoằng Mân hẳn còn không biết sao?
Đây chính là nữ nhân của đường đệ hắn, Triệu Hoằng Nhuận.
Nên khi nghe đến 3 chữ "Thúy Tiểu Hiên", Triệu Hoằng Mân liền liên tưởng đến Triệu Hoằng Nhuận.
Chờ đến khi hắn dẫn theo Tông phủ Vũ Lâm Quân đến đây xem xét, thì mọi chuyện đúng như hắn suy đoán.
Vậy vấn đề tới rồi, làm sao xử lý đây?
Một bên là Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú, một bên là Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, đều là Cơ thị huynh đệ, chuyện tất nhiên khó giải quyết.
Càng tệ hơn là, Túc vương Hoằng Nhuận đã không còn như xưa, chẳng những thanh thế lên cao, mà ngay cả các trưởng lão trong Tông phủ, cũng thưởng thức tên tiểu bối này.
Nhưng người được các trưởng lão trong tộc coi trọng, lại vì một nữ nhân thanh lâu mà lột đồ huynh đệ, nhìn tình hình thì còn định ném xuống sông, việc này... Thực sự khó giải quyết!
"Tất cả lui ra!" Triệu Hoằng Mân phất tay.
Nhận được lệnh, Vũ Lâm quân mới rời khỏi phòng, ngay cả tên hộ vệ của Triệu Thành Tú cũng bị bọn hắn bịt miệng kéo ra ngoài.
"Phanh."
Cửa phòng đóng lại.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Mân mới chậm rãi đến gần Triệu Hoằng Nhuận, nhìn 3 nữ nhân ở gian trong, rồi hắn quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "ở nơi thanh lâu này, ngươi lột quần áo hắn, là định làm gì?"
"Ta vốn định ném hắn ra ngoài." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, vừa cười vừa nói: "ai kêu tên này xông vào ngay lúc ta và nữ nhân đang nói chuyện, không những nói năng lỗ mãng, lại còn muốn bắt nàng đi..."
Triệu Hoằng Mân nhìn đám hộ vệ của Triệu Thành Tú đang nằm la liệt dưới đất, lại nhìn Triệu Thành Tú đang ngây ra như phỗng, nói khẽ với Triệu Hoằng Nhuận: "nể mặt ta, chuyện này dừng ở đây."
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Triệu Hoằng Mân.
Đối với vị đường huynh ôn tồn lễ độ này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có ấn tượng rất tốt.
Nhớ ngày đó, vị đường huynh này dẫn theo Vũ Lâm quân tới bắt Triệu Hoằng Nhuận về Tông phủ, hắn đã để Triệu Hoằng Nhuận có thời gian nói tạm biệt với Tô cô nương.
Triệu Hoằng Nhuận tất nhiên nhớ kỹ ân tình này.
"Tốt, nể mặt huynh."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, vẫy tay với Trầm Úc, Lữ Mục. Lúc này, Trâm Úc và Lữ Mục mới buông tay.
Nhìn hai người buông tay, Triệu Thành Tú vội vàng leo xuống bệ cửa sổ, lấy tay che chỗ nhạy cảm, nghỉ hoặc nhìn Triệu Hoằng Mân và Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Thành Tú cũng không ngốc, mặc dù hắn không nhận ra Triệu Hoằng Mân cũng không nhận ra Triệu Hoằng Nhuận. Nhưng hắn có thể từ Vũ Lâm quân mà nhận ra, Triệu Hoằng Mân nhất định là tộc huynh.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là "Khương Nhuận”, vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với vị tộc huynh kia, điều này có nghĩa gì?
Điều này có nghĩa"Khương Nhuận" rất có khả năng là người Cơ thị!
Khương... Nhuận? Nhuận? Không thể nào? Nghĩ tới việc gì đó, mặt Triệu Thành Tú tái đi.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, thì lần này hắn đã đắc tội với vị vương tử có thanh thế lớn nhất, Túc vương Cơ Nhuận!
Nghĩ đến việc bản thân cứ liên tục xưng mình là đường huynh của "Túc vương Cơ Nhuận", hắn vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Mặc quần áo."
Nhìn Triệu Thành Tú mặt mày tái mét, Triệu Hoằng Mân vội nhắc nhở.
Nghe câu này, Triệu Thành Tú càng xấu hổ và giận dữ, nhặt quần áo từ dưới đất lên, núp ở góc tường luống cuống mặc vào.
Đợi ăn mặc chỉnh tề, hắn không im lặng, vội vã rời khỏi phòng. Thấy vậy, Triệu Hoằng Mân quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hiểu ý của đường huynh, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói: "ta cũng phải đi sao?"
"Đây là quy tắc." Triệu Hoằng Mân gật đầu nói.
Triệu Hoằng Nhuận vò đầu bứt tai, bất đắc dĩ nói: "thật ra, ta vốn định ngày mai đi một chuyến."
Triệu Hoằng Mân khẽ mỉm cười, nhưng không tiếp lời.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng hết cách, bất đắc dĩ nói: "ta nói với các nàng một tiếng."
Triệu Hoằng Mân gật đầu, chắp tay đi ra bên ngoài: "vi huynh ở đầu hẻm chờ ngươi."
Nhìn vị này chậm rãi bước ra ngoài, Trâm Úc và Lữ Mục đi đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, đang muốn nói lại phải ngậm miệng, vì 3 nữ nhân trong phòng đã vén rèm.
"Vừa rồi... Là ai2"
Tô cô nương nghi hoặc hỏi, vì nàng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận cố ý trêu nàng: "là tộc huynh của ta, ngươi cũng đã gặp... Cũng khoảng thời gian này năm ngoái, nàng quên rồi?"
fƒ Khoảng thời gian này năm ngoái?
Tô cô nương sững sờ, gương mặt xinh đẹp lập tức ửng đỏ.
Nàng sao quên được lúc Triệu Hoằng Nhuận và nàng không biết vì lý do gì lại ngủ cùng một đêm, sáng sớm hôm sau Triệu Hoằng Nhuận bị một vị đường huynh dẫn đi, còn lúc đó nàng đang trốn trong chăn không dám thò mặt.
Nhưng... Vị đường huynh kia tới đây làm gì?
Tô cô nương tò mò nhìn ra ngoài, thấy Triệu Thành Tú đã không rõ tung tích, trong lòng hiểu ra: có lẽ vị đường huynh này là người chuyên phụ trách điều giải tranh chấp.
"Ta đi một chuyến, không có việc gì, yên tâm." Triệu Hoằng Nhuận trấn an.
Đã từng trải qua chuyện này một lần, Tô cô nương cũng không lo Triệu Hoằng Nhuận gặp nguy hiểm, ngược lại nàng lại lo một chuyện khác.
"Khương công tử phải cẩn thận Nguyên Dương Vương thế tử... Nô gia cảm thấy, chuyện này nếu có thể giải hòa vân là tốt nhất, dù sao người này cũng là Túc vương Hoằng Nhuận đường huynh..."
"Ách... Được" Triệu Hoằng Nhuận cười khổ gật đầu.
Nói thêm vài câu, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn Mị Khương, Trầm Úc, Lữ Mục rời đi Nhất Phương Thủy tạ, còn Tô cô nương và nha hoàn Lục nhi thì đi gọi người hầu trong Nhất Phương Thủy tạ, để bọn họ hỗ trợ dọn dẹp căn phòng.
Lúc rời khỏi Nhất Phương Thủy tạ, Mị Khương đột ngột hỏi: "người vừa rồi, là đường huynh của ngươi?"
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận nhìn xung quanh, rồi thấp giọng giải thích: "theo cách gọi của nước Sở là Cơ Mân, đại công tử của nhị bá ta. Nhưng bình thường đều gọi hắn là Hoằng Mân, Triệu Hoằng Mân."
"Triệu Hoằng Mân.." Mị Khương hiểu rõ gật đầu, nhíu mày hỏi: "người này †ại sao lại xuất hiện? Chẳng lẽ là vì Triệu Thành Tú sao?"
Triệu Hoằng Nhuận biết nàng hiểu lầm, liền giải thích nói: "Đại Ngụy, có nha môn chuyên phụ trách vấn đề của vương tộc, gọi là Tông phủ. Triệu Thành Tú là ngươi Cơ thị, tranh chấp giữa ta và hắn phải do Tông phủ phân xử, những nha môn khác không đủ quyền lợi và tư cách."
"Thì ra là thế." Mị Khương hiểu ra, rồi nàng như nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi: "vừa rồi ta ném chén trà đả thương vào Triệu Thành Tú, sẽ khiến ngươi bị phạt sao?"
"Không, là ta làm hắn bị thương." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười sửa chữa.
"." Mị Khương nghe vậy kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hỏi: "ngươi đang bao che cho ta?" Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt, lắc đầu nói: "thay vì nói là bao che, chỉ bằng là nói... Ta càng muốn nói là do ta ném."
Vì sao ư?
Là vì Hùng Thác, tuy hắn đã gây ra nỗi khổ cho dân chúng Dĩnh Thủy, nhưng hắn dù sao cũng là đối thủ của Triệu Hoằng Nhuận.
Trừ bỏ thành kiến, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy Hùng Thác là một người xuất sắc, hắn là người có ý tưởng cải cách Sở quốc, có khát vọng suy yếu quyền lực của quý tộc, đề cao địa vị bình dân. Hơn nữa, đối phương cũng đang từng bước thực hiện điều đó.
Hùng Thác chính là một đối thủ đáng kính.
Còn Triệu Thành Tú là loại người gì?
Một kẻ cậy mình là người Cơ thị, ức nam hiếp nữ, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, khi Đại Ngụy lâm nguy, thì hắn ở đâu?
Một kẻ không có cống hiến gì với Đại Ngụy, làm gì có tư cách sỉ nhục Dương Thành Quân Hùng Thác?!
Người như Triệu Thành Tú chính là "ung nhọt của quốc gia" trong mắt Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác, kẻ như Triệu Thành Tú chính là loại người mà Triệu Hoằng Nhuận muốn trừ bỏ, hoặc suy yếu quyền lợi.
F....J
Nghe Triệu Hoằng Nhuận giải thích, Mị Khương im lặng.
Có lẽ là lời giải thích của Triệu Hoằng Nhuận, đã để nàng phải ngẫm nghĩ.
Đám người đi thẳng đến con hẻm, ở nơi đó, Triệu Hoằng Mân đang chờ ở đầu hẻm, bên cạnh có một chiếc xe ngựa. "Tiểu tử kia đâu?' Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn xe ngựa, hỏi Triệu Hoằng Mân.
"Thừa một chiếc xe ngựa, để hắn về Tông phủ trước."
Triệu Hoằng Mân giơ tay, yêu cầu Triệu Hoằng Nhuận lên xe, không ngờ, Mị Khương cũng đi theo Triệu Hoằng Nhuận lên xe ngựa.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Mân hơi kinh ngạc, nhưng cẩn thận quan sát, hắn nhìn ra Mị Khương là nữ giả nam, nên hắn không quan tâm nữa.
Sau khi Trầm Úc và Lữ Mục ngồi lên vị trí mã phu, một binh sĩ Vũ Lâm quân vung roi, điều khiển xe ngựa đi hướng Tông phủ.
Trong xe ngựa, Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi thăm Triệu Hoằng Mân: "đường huynh, gân đây đại lương có đại sự gì sao?"
"Cái gì?" Triệu Hoằng Mân không hiểu.
Triệu Hoằng Nhuận liền bổ sung: "tiểu đệ đang thắc mắt, Nguyên Dương Vương thế tử sao lại tới Đại Lương? Chẳng lẽ phụ vương triệu kiến Nguyên Dương Vương?"
"Bệ hạ không triệu kiến Nguyên Dương Vương." Triệu Hoằng Mân lắc đầu nói.
"Vậy thì kỳ quái... Không được phụ vương triệu kiến, Triệu Thành Tú tới Đại Lương làm gì?"
Triệu Hoằng Mân nghe vậy cười mỉm: "ngươi không biết?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong càng khó hiểu: "vì sao ta phải biết? Ta đã gặp Triệu Thành Tú bao giờ đâu." Nghe vậy, Triệu Hoằng Mân lắc đầu.
"Kỳ thực, không chỉ Triệu Thành Tú, mà không ít thế tử vương hầu đã tới Đại Lương. Những người này, đều vì ngươi mà đến... Nói chính xác, là vì số vật tư khổng lồ do ngươi mang về mà đến."
F... J
Triệu Hoằng Nhuận lập tức cau
mày.