Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 209 - Chương 211: Tông Phủ

Chương 211: Tông Phủ Chương 211: Tông PhủChương 211: Tông Phủ

Tông phủ, tên đầy đủ "Cơ thị vương tộc đại tông chính viện", gọi tắt là Tông Nhân phủ, là phủ nha chuyên quản lý thành viên Cơ thị.

Công năng của nó là quản lý cửu tộc của quân vương, biên soạn gia phả, ghi chép con cháu trong tộc bao gồm tên, phong hào, tước vị, ngày mất, hôn nhân, thụy hiệu, ...

Ngoài ra, còn phụ trách gửi nhận tài liệu, quản lý mọi việc trong nội bộ vương tộc, giáo dục con cháu trong tộc thậm chí là nhốt người trong tộc đã phạm tội.

Nói một cách đơn giản, Tông phủ quản lý mọi thứ về Cơ thị, ở đây, lời của Ngụy Vương cũng không có bao nhiêu tác dụng.

"Đến rồi." Dưới sự chỉ dẫn của Triệu Hoằng Mân, xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa chính của Tông phủ.

Ï Không ngờ lại phải đến đây... j

Triệu Hoằng Nhuận bước xuống xe ngựa, đứng trước Tông phủ.

Thực tế, Tông phủ không chỉ một tòa phủ đệ, nó là một dãy các kiến trúc gồm toàn các cung điện, tọa lạc phía đông bắc thành Đại Lương, chiếm diện tích tương đương với nửa vương cung.

Điều đáng nói là, khu vực này là nơi duy nhất không thuộc thẩm quyền của "tam vệ", bởi vì ở đây, có trực thuộc quân đội trực thuộc Tông phủ, Vũ Lâm quân.

"Ừm, vẫn như cũ..."

Trầm Úc, Lữ Mục hai người cũng xuống xe ngựa, đi theo sau Triệu Hoằng Nhuận. Trước khi làm tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận, Tông phủ chính là nhà bọn hắn, đến bây giờ Tông phủ vẫn thu nhận những đứa trẻ mồ côi của các gia đình quân nhân, truyền cho chúng võ nghệ học thức, bồi dưỡng lòng trung thành của chúng với Cơ thị.

Vì vậy, nếu muốn hỏi đâu là đội quân trung thành nhất trong Ngụy quốc, thì tuyệt đối không phải "sáu đội quân thường trú", cũng không phải là binh vệ, cấm vệ, lang vệ, mà là Tông Vệ Vũ Lâm quân!

"Đi theo ta."

Triệu Hoằng Mân dẫn Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc, Lữ Mục, Mị Khương đi vào sân chính của Tông phủ.

"Này. Ở đây không có lính canh sao?"

Khi bước vào cổng chính, Mị Khương kinh ngạc hỏi thăm Trầm Úc, bởi vì nàng phát hiện, khả năng phòng thủ của nơi này không tốt.

"A" Nghe Mị Khương hỏi. Trâm Úc và Lữ Mục cười gian: Tông phủ còn cần lính canh sao?

Ngay khi Mị Khương đang kinh ngạc, nàng mơ hồ nghe được tiếng hét.

Đám người đi đến sân chính, dọc theo hành lang vào sân giữa, Mị Khương bất ngờ nhìn thấy, trên mảnh đất trống, có hàng ngàn thiếu niên trẻ tuổi đang thao luyện nghiêm khắc.

Dù mới đầu tháng tư, thời tiết vẫn chưa ấm áp, nhưng những thiếu niên kia, lại đều trần, mồ hôi đầm đìa, từ xa cũng có thể nhìn thấy hơi nóng toát ra từ thân thể bọn hắn.

"A .ph

"ya +," Những binh sĩ Vũ Lâm quân, đang vung chiếc gậy một cách đồng đều, mỗi lần vung đều tràn đầy sức mạnh.

Lúc này, người phụ trách thao luyện hét lớn: "ngừng!... Đối chiến hai người."

Lời vừa dứt, những binh lính đang thao luyện lập tức ném gậy đi, quay mặt với đồng đội đứng sau, từng người bày ra tư thế chiến đấu.

Từng cặp lao vào đấm nhau, thậm chí Mị Khương còn nhìn thấy một binh sĩ nhấc người đối chiến với mình lên vai và vật ngã, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng Mị Khương vẫn cảm nhận được sự đau đớn.

Nhưng khiến nàng ngạc nhiên là, tên binh sĩ bị vật ngã lại lập tức bò dậy, tấn công lại người trước mặt.

"Chịu đựng đau đớn, thích ứng đau đớn." Trầm Úc thấp giọng nói. "Cái gì?" Mị Khương nghi hoặc nhìn Trầm Úc.

Trầm Úc nhún vai, cười giải thích: "là Tông Vệ quy tắc huấn luyện."

Mị Khương sững sờ, nàng cảm thấy những binh sĩ phía trước khác xa binh sĩ bình thường, ý chí chiến đấu của bọn hắn mạnh hơn, khí thế cũng mạnh hơn, bọn hắn giống như... Đám Trâm Úc, Lữ Mục.

Dường như đoán được tâm tư MỊị Khương, Lữ Mục mỉm cười giải thích: "chúng ta cũng từ nơi này đi ra... Trước khi ở cạnh điện hạ, Tông phủ chính là nhà của chúng ta."

Mị Khương suy nghĩ một lúc, kinh ngạc hỏi: " bởi vì ngươi là người nổi bật?"

"Tông phủ thi võ trước mười!" Lữ Mục tự hào nói.

"Bên cạnh các điện hạ đều như thế." Trâm Úc ở bên bổ sung. "." Mị Khương nhìn Trâm Úc, Lữ Mục hai người, rồi lại quay sang nhìn binh sĩ trong sân.

Bởi vì tỷ muội hai nàng từng cùng đám Trầm Úc giao thủ, nên nàng rất rõ bản lĩnh đám Trầm Úc, nếu không dùng thủ đoạn như cổ độc, thuốc bột, hoặc kiếm vũ, muốn đánh bại tông vệ như Trâm Úc, thật sự rất khó.

Nhớ lại vừa rồi ở Thúy Tiểu Hiên, đối mặt với hộ vệ của Triệu Thành Tú, Trầm Úc, Lữ Mục vẻn vẹn chỉ với hai người, đã dễ dàng đánh gục hơn chục người, thực lực đó không tâm thường chút nào.

Mà ở Tông phủ, người giống Trầm Úc, Lữ Mục, vẫn còn có gần ngàn người sao?

Lúc này, Mị Khương mới ý thức được, Cơ thị Tông phủ, căn bản vốn không cần lính canh, vì đây chính là Vũ Lâm quân đại bản doanh!

"Điện hạ đã đi xa, chúng ta phải nhanh đi qua." Trầm Úc thấp giọng nói.

"," Mị Khương gật đầu, nhanh chóng đuổi theo Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Hoằng Mân.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận được Triệu Hoằng Mân chỉ dẫn tiếp tục đi sâu vào Tông phủ.

Đi vào sâu, hẳn phát hiện, con đường bọn hắn đi hôm nay, khác với con đường lần trước hắn bị bắt đến.

Thế là hắn hỏi thăm: "con đường này, hình như không thông hướng phòng tối?"

"Phòng tối?"Triệu Hoằng Mân nghe vậy xoay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "đó là gì?

"Ý ta là... Tĩnh phòng." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai nói.

Dựa theo gia quy Cơ thị, phàm là con cháu Cơ thị phạm lỗi, đều phải nhận răn dạy hoặc trừng phạt ở đây.

Cách trừng phạt chính là, diện bích hối lỗi trong phòng, không được phép lên tiếng, không cho phép ngủ gật, thậm chí chỉ di chuyển một chút là sẽ bị gậy đánh mạnh vào vai.

Còn việc ăn uống, thì mỗi ngày chỉ có một bát cơm và một cốc nước.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở nơi đó, dù cho có được ăn sơn hào hải vị cũng nuốt không trôi.

Tuy trên danh nghĩa, Tông phủ gọi đó là cách rèn luyện, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại gọi đó là tra tấn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Bất cứ người nào của Cơ thị đã phải chịu đựng tra tấn kiểu này đều sẽ không bao giờ muốn quay lại lân nữa.

"Tĩnh phòng?" Triệu Hoằng Mân ngẩn người, mỉm cười trấn an: "không không, hôm nay không đi tính phòng."

"Hô, vậy thì tốt... tuy Triệu Hoằng Nhuận cũng biết Tông phủ sẽ không bởi vì hắn và Triệu Thành Tú có mâu thuẫn liền trực tiếp nhốt hắn vào phòng tối, nhưng nghe được tin này, hắn cảm thấy không gì tốt hơn.

"Nói cách khác... Sau khi ghi lại, ta liền có thể rời đi?" Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi.

Triệu Hoằng Mân mỉm cười gật đầu, nói thêm: "nhưng trước đó, có người muốn gặp ngươi."

"Ai?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.

Hai người xuyên qua một cổng tròn, thì thấy trong vườn hoa trước mặt, có một người đàn ông trung niên mặc quần áo quý tộc, chắp tay sau lưng, mặt hướng về vườn hoa.

Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng bước chân xoay đầu lại, khiến cho Triệu Hoằng Nhuận có thể một mắt nhìn thấy dung mạo của đối phương.

Người này, chính là Tông chính hiện tại của Tông phủ, cũng là cha ruột Triệu Hoằng Mân, Triệu Hoằng Nhuận nhị bá, Triệu Nguyên Nghiễm.

"Phụ thân." Triệu Hoằng Mân lại gần, cung kính chắp tay hành lễ, từ tốn nói: "hài nhi đã đưa Hoằng Nhuận đến."

"Ừm” Triệu Nguyên Nghiễm gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc không chút ôn hòa dù trước mặt có là con trai, hắn từ tốn nói: "ngươi lui ra đi"

"Rõ, phụ thân." Triệu Hoằng Mân chắp tay, dọc theo đường đi cung kính lui ra, trước khi rời đi, hắn cho Triệu Hoằng Nhuận một ánh mắt. Ï Tự giải quyết cho tốt... Sao? /¡

Hiểu được ý của đường huynh, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, cũng cung kính tiến lên hành lễ với nhị bá hắn: "Hoằng Nhuận, bái kiến nhị bá."

Đừng nhìn Triệu Hoằng Nhuận trước đây có gan ngỗ nghịch Ngụy Vương mà nhầm, đó là vì Ngụy Vương tính tình tương đối thoáng, nhưng vị nhị bá Triệu Nguyên Nghiễm thì khác, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, đối phương chính là hóa thân của cứng nhắc và nghiêm túc.

Triệu Hoằng Nhuận chưa bao giờ thấy vị nhị bá phụ này cười, quanh năm suốt tháng vị nhị bá này luôn giứ vẻ nghiêm túc đủ để hù dọa vô số con cháu Cơ thị.

"Hoằng Nhuận."

"Có chất nhi." "Lần này, ngươi làm rất tốt, ngăn cản Nam Sở, để Đại Ngụy không còn khúm núm, ngươi có một nửa công lao."

"Nhị bá quá khen" Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên biết một nửa còn lại công lao thuộc về ai, nói tiếp: "chất nhi chỉ làm những gì nên làm, nói đến hi sinh, chất nhi vẫn không bằng lục ca."

"Hoằng Chiêu, có công lao của hắn, ngươi cũng có công lao của ngươi... Triệu Nguyên Nghiễm gật đầu, sau đó hẳn quay người, nhìn vườn hoa, trầm giọng hỏi: " đường huynh ngươi Hoằng Mân, hẳn đã nói với ngươi rồi sao? Lý do vì sao đám thế tử lại tiến vê Đại Lương..."

"Đã biết." Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: "những thế tử kia, muốn từ chỗ chất nhi kiếm một chén canh."

Triệu Nguyên Nghiễm liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hỏi: "đối với việc này, người nghĩ sao?"

Thấy Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, chém đỉnh chặt sắt nói

"Đừng mơi"
Bình Luận (0)
Comment