Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 210 - Chương 212: Nhắc Nhở

Chương 212: Nhắc Nhở Chương 212: Nhắc NhởChương 212: Nhắc Nhở

Liên quan tới số sản vật khổng lồ, Triệu Hoằng Nhuận đã có ước tính sơ bộ trong lòng.

Số sản vật bao gồm ngọc trai, ngọc thạch, tranh sơn mài và đồ đồng, số đồ này giống như đồ gốm sứ của nước Tống, đều là những thứ bán rất chạy ở nước Nguy từ trước đến nay.

Sau khi Đại Ngụy công diệt nước Tống, Định Đào Tống sứ, hay gọi là Định Đào sứ, liền trở thành Đại Ngụy cống vật, nhớ ngày đó Trần thục ái có một bình sứ Định Đào, tinh xảo vô cùng, giá trị liên thành.

Chỉ tiếc món đồ đó, đã bị Triệu Hoằng Nhuận đập nát.

Mà lần này Triệu Hoằng Nhuận từ nước Sở chở về vô số sản vật cũng có giá trị như thế, ngọc thạch còn dễ nói, dù sao Đại Ngụy cũng có quặng ngọc, nhưng ngọc trai, nhất là ngọc trai đủ loại màu sắc ở sông Hoài có được danh xưng "Hoài thủy tân ngọc”, ở nước Ngụy ít càng thêm ít.

Người Ngụy lại vô cùng thích ngọc trai, nhất là nữ nhân nước Nguy, điều này khiến giá cả ngọc trai ở Ngụy luôn cao, trở thành đồ mà quý tộc và quan lại mới có tư cách hưởng.

Về phần tranh sơn mài và đồ đồng, lại càng là thứ mà Sở quốc có kỹ thuật tốt nhất.

Nên đừng thấy những thứ này chỉ có giá trị 420 vạn lượng mà coi thường, đó chỉ là giá trị ở nước Sở, còn ở nước Ngụy, chỉ cần xử lý thỏa đáng, thì số sản vật có thể lời thêm gấp 4 gấp 5 lần tuyệt không thành vấn đề. Điều này đồng nghĩa số sản vật đó có giá trị tiềm tàng là 2000 vạn lượng bạc, là một khoản đủ để bù đắp cho thuế của quốc gia trong vài năm!

Số tiền lớn như thế, sao không làm người khác đỏ mắt?

Vì vậy, sau khi biết tin, đám vương hầu và thế tử liền đổ xô tới Đại Lương, hi vọng có thể kiếm một chén canh.

Không ngoa khi nói, với số tiền Triệu Hoằng Nhuận nắm trong tay, thì chỉ cần kiếm được chút ít, cũng đủ để đám thế tử như Triệu Thành Tú hưởng hết vinh hoa phú quý mấy năm, thậm chí mười mấy năm.

Nhưng với việc này, đáp án của Triệu Hoằng Nhuận là không!

Chia một nửa cho Hộ Bộ, Triệu Hoằng Nhuận không có ý kiến. Dù sao Hộ Bộ quản lý quốc khố, điều phối Đại Ngụy thu chỉ, ngân khố Hộ Bộ đủ đầy, đồng nghĩa Đại Ngụy sẽ càng có nhiều tiền để phát triển.

Còn việc chia cho Tuấn Thủy doanh, Nãng Sơn doanh, Phần Hình Tắc, Yên Lăng quân, cùng với Thương Thủy quân, Yên Thủy quân là điều Triệu Hoằng Nhuận cho là cần thiết.

Nên dù bản thân đến cuối cùng chỉ lấy được 30,40 vạn, hắn cũng không quan tâm. Bởi vì số tiền đó là số tiền dùng cho quốc gia, là số tiền để Đại Ngụy trở nên hùng mạnh.

Thế nhưng đám người không có đóng góp gì cho Đại Ngụy kia, lại muốn được chia tiền.

Bọn hắn có tư cách gì?

Bọn hắn có đi lên chiến trường? Hay từng giết quân Sở? Hay tham gia phòng thủ? Hoặc vận chuyển quân lương? Không, đám người kia chỉ vui chơi phóng túng trong đất phong, cho dù lúc Đại Ngụy nguy nan, vẫn ăn chơi chác tán, loại người như vậy có tư cách gì để được chia tiền?

"Nằm mơ!"

Triệu Hoằng Nhuận chém đỉnh chặt sắt tỏ rõ quyết định với Triệu Nguyên Nghiễm.

".." Triệu Nguyên Nghiễm quay đầu, nhìn đứa cháu thật lâu, im lặng không nói.

Cuối cùng, hắn chậm rãi nói: "từ xưa đến nay, có rất nhiều anh hùng, cuối cùng lại bại vì kẻ địch ở phía sau..."

F....J

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hắn tất nhiên hiểu ý của Triệu Nguyên Nghiễm. "Tiền bạc động lòng người, huống chi là núi tiền... Ngươi có thể dùng tay cản lại sao?"

Triệu Hoằng Nhuận ngâm nghĩ chốc lát, trầm giọng nói: "nhị bá có ý gì, chẳng lẽ Tông phủ cũng định kiếm một phần?"

"Hừi!" Triệu Nguyên Nghiễm hừ lạnh, nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người.

"Tông phủ chưa đến mức vô sỉ đến thế. Nhưng... Hoằng Nhuận, ngươi nghĩ gì về Cơ thị và Đại Ngụy?"

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cau mày, hắn thấy lời nhị bá hắn rất có thâm ý, nghĩ ngợi một lúc, hắn trầm giọng trả lời: "Cơ thị thống trị Đại Ngụy, nhưng Đại Ngụy không phải một mình Cơ thị chèo chống."

Triệu Nguyên Nghiễm sửng sốt, ánh mắt khó hiểu đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, rồi cúi đầu không nói, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Hồi lâu, hắn cất giọng hỏi "trong lòng ngươi, quốc gia quan trọng hơn gia tộc, đúng không?”

Câu hỏi này không dễ trả lời...

Triệu Hoằng Nhuận cau mày, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cơ thị lập nên Đại Ngụy, cả hai vốn là một thể"

"" Triệu Nguyên Nghiễm mặt không thay đổi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hừ một tiếng, chậm rãi nói: "kiếm trong tay ngươi, còn có uy danh của chiến thắng... Nếu muốn vung kiếm, cần phải quả quyết!"

THả? ¡

Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận

sững sờ. Sau đó, Triệu Nguyên Nghiễm đã chuyển chủ đề: "đúng rồi, trước đó, ngươi để Cao Quát quay về Tông phủ, nói ngày mai muốn đến thăm... Là vì sao?"

"Ách." Triệu Hoằng Nhuận nghĩ xong, rồi cẩn thận nói: "chất nhi ở nước Sở, gặp một chuyện kỳ lạ khó giải thích, nên chất nhi muốn từ trong thư viện Tông phủ, tìm xem có manh mối gì không."

".." Triệu Nguyên Nghiễm kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày hỏi: "ngươi gặp chuyện rắc rối gì sao?"

"Không, không phải" Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nói.

Vị nhị bá này hẳn cũng nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không muốn nói, hắn cũng không ép buộc, chậm rãi nói: 'đã biết, ta sẽ thông báo thư viện Tông phủ, ngươi tùy thời có thể đến"

"Đa tạ nhị bá."

"Không cần, đi đi" Triệu Nguyên Nghiễm lạnh nhạt nói.

Triệu Hoằng Nhuận thận trọng nhìn nhị bá, cung kính chắp tay cáo từ: "chất nhi cáo lui."

Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng quay người rời đi, đứng ở trước người nghiêm khắc như Triệu Nguyên Nghiễm, hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Mà ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đi qua cổng, Triệu Hoằng Mân cũng đúng lúc quay về. Trông thấy Triệu Hoằng Nhuận vội vàng rời đi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Nhưng chỉ hơi trì hoãn, Triệu Hoằng Mân đã đến chỗ Triệu Nguyên Nghiễm, cung kính nói: "phụ thân, Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú đã ở tĩnh phòng diện bích hối lỗi..."

"Ừm”" Triệu Nguyên Nghiễm gật đầu, chợt hắn mở miệng hỏi: "ngươi có phải rất kinh ngạc, vì sao ta ngoại lệ không nhốt đường đệ ngươi vào tĩnh phòng?”

Triệu Hoằng Mân cúi đầu không nói. Dựa theo gia pháp, Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Thành Tú ở trong thanh lâu ra tay đánh nhau, ảnh hưởng đến thể diện Cơ thị, phải nhốt từ 3 đến 5 ngày.

Nhưng đối với việc này, Triệu Hoằng Mân không khó lý giải: "nếu lúc này nhốt Hoằng Nhuận đường đệ vào tĩnh phòng, chỉ sợ cả những người do dự, đều sẽ ra tay, đến lúc đó, hậu quả càng nghiêm trọng."

"Ừm.” Triệu Nguyên Nghiễm hài lòng: "ngươi so với hai đứa đệ đệ bất tài thì có tâm nhìn hơn nhiều." "Phụ thân quá khen." Triệu Hoằng Mân khiêm tốn nói.

Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận cùng Trầm Úc, Lữ Mục, Mị Khương vẫn còn sợ hãi mà rời Tông phủ.

Phải nói rằng, trò chuyện với vị nhị bá Triệu Nguyên Nghiễm một lúc, đã khiến hắn mệt mỏi tột độ.

Bởi vì 4 người đến bằng xe ngựa Tông phủ, còn ngựa của mình vẫn để ở Nhất Phương Thủy tạ, nên Triệu Hoằng Nhuận mượn bốn con ngựa ở chỗ tông vệ.

"Điện hạ, về vương cung sao?"

Trước khi đi, Trầm Úc hỏi.

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nghiêm mặt nói: "đến dịch quán! bản vương có việc muốn bàn bạc với Bách Lý tướng quân." Trâm Úc và Lữ Mục không biết chuyện gì xảy ra, hai mặt nhìn nhau.

Thế là, một nhóm 4 người cưỡi ngựa đi tới dịch quán.

Dịch quán Đại Lương, bởi vì thỉnh thoảng phải tiếp đãi người như Bách Lý Bạt hoặc sứ thần các nước, nên dịch quán được xây dựng với quy mô lớn.

Lính canh ở cửa dịch quán sau khi biết được lý do Triệu Hoằng Nhuận đến, liền cung kính dẫn bọn hắn đến chỗ Bách Lý Bạt đang ở, trước khi đại tiệc diễn ra, Bách Lý Bạt, các tướng lĩnh Tuấn Thủy quân và các hàng tướng nước Sở đều phải ở đây.

"Túc vương điện hạ?"

Lúc Triệu Hoằng Nhuận tìm được Bách Lý Bạt, thì trùng hợp tướng lĩnh Tuấn Thủy quân và Khuất Thăng, Yến Mục các tướng Sở cũng đang ở đó uống rượu, đỡ cho Triệu Hoằng Nhuận phải đến từng phòng gọi bọn hắn đến.

Những tướng quân này thấy Triệu Hoằng Nhuận vội vàng bước đến, đều ngạc nhiên và khó hiểu.

Triệu Hoằng Nhuận cũng không giải thích, mà trực tiếp hỏi Bách Lý Bạt: "Bách Lý tướng quân, hiện tại chúng ta có bao nhiêu người?"

Ï Chúng ta? 4

Mặc dù Bách Lý Bạt hơi say, nhưng hắn vẫn hiểu được ý trong lời Triệu Hoằng Nhuận, vuốt râu trầm ngâm nói: "Ngũ Kị 3 ngàn Bình Dương quân... Không đúng, Thương Thủy Quân, vốn có 3 ngàn người phụ trách vận chuyển những sản vật kia, nhưng vì để tránh hoài nghỉ, Thương Thủy quân đã đóng quân ở Tuấn Thủy doanh... Hiện tại ở Tường Phù huyện, có 5 trăm binh sĩ Tuấn Thủy quân hỗ trợ trông coi, ừm, ngoài ra, còn có vài trăm thủ quân Tường Phù... Làm sao?"

Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ phút chốc, thấp giọng nói: "xin đại tướng quân lập tức phái một đội quân, nếu không có phụ vương chiếu lệnh, cho dù là Hộ Bộ, cũng không được vận chuyển đám đồ kia."

Bách Lý Bạt hơi tỉnh rượu, vẻ mặt kỳ quái nói: 'không tốt đâu, điện hạ?... Nếu làm thế, Tuấn Thủy quân chẳng phải sẽ đắc tội quan viên Hộ Bộ?"

Triệu Hoằng Nhuận không sợ hãi nhìn Bách Lý Bạt, cười nói: "vậy Bách Lý tướng quân có sẵn sàng đắc tội đám quan viên đó để bảo vệ số tiền đủ để duy tì Tuấn Thủy quân trong vài năm không?"

Bách Lý Bạt vuốt râu suy nghĩ, cười hắc hắc nói: "còn phải nói sao?... Lý Ngập, ngươi từ Tuấn Thủy điều 5 ngàn binh đến Tường Phù huyện, trông coi thành quả của chúng ta cho tốt!"

"Mạt tướng hiểu!"

Lý Ngập chắp tay đáp.
Bình Luận (0)
Comment