Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 213 - Chương 215: Muốn Được Chia Phần

Chương 215: Muốn Được Chia Phần Chương 215: Muốn Được Chia PhầnChương 215: Muốn Được Chia Phần

Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận ngủ một giấc đên trưa mới tỉnh lại, đại khái là do hôm qua bị quá nhiều người mời rượu.

Có huynh đệ của hắn, cũng có Bách Lý Bạt, Tào Giới, Khuất Thăng, Yến Mục, Trân Thích các tướng lĩnh, còn có cả Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi cầm đầu Công Bộ Quan Viên, tới cuối cùng, ngay Lễ Bộ, Hộ Bộ, Binh Bộ, Hình bộ các quan viên cũng tới mời rượu, đếm đi đếm lại, chỉ có Lại Bộ quan viên là không xuất hiện trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.

Đó là điều bình thường, dù sao vào kỳ thi hội năm ngoái, Lại Bộ không những mất đi thể diện, càng bị Ngụy Vương cắt giảm quyền lực, từ vị trí đứng đầu lục bộ giờ tụt xuống phía sau, nên cho dù không công khai, thì trong lòng quan viên Lại Bộ vẫn cực kỳ căm ghét Triệu Hoằng Nhuận.

Do số người mời rượu quá nhiều, đến mức đám người Trầm Úc phải đứng ra uống hộ, tuy nhiên vẫn là không uống nổi, còn say đến nỗi không biết dùng cách gì quay về Văn Chiêu các.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hoằng Nhuận biết thế nào là say.

Không nói đến cảm giác mệt mỏi, chỉ riêng cái đầu thôi cũng như có hàng ngàn cây kim đâm vào bên trong.

"Khụ khụ."

Cảm thấy cổ họng khó chịu, Triệu Hoằng Nhuận ho khan hai tiếng, rồi liên tục gọi tên Trầm Úc.

Nhưng gọi mấy lần, cũng không thấy Trâm Úc trả lời. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng nữ nhân: "tông vệ của ngươi, tất cả đều say rượu chưa tỉnh."

"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, lúc này mới phát hiện trong phòng có một nữ nhân đang ngồi, nhìn kỹ, thì hóa ra là Mị Khương.

"Là ngươi..."

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Mị Khương, thì thấy Mị Khương vẫn mặc trang phục hôm qua.

"Ngươi... Chắc không phải ngồi trong phòng ta cả đêm chứ?”

"Công chúa nhờ vả." Mị Khương vươn tay cầm lấy bình trà, rót một chén nước, đi đến cạnh giường, đưa cho Triệu Hoằng Nhuận, nói: "còn ấm."

Ï Nhiều hai chữ sẽ chết à... J Triệu Hoằng Nhuận hơi mất tự nhiên cầm chén trà, nhấp một ngụm, quả nhiên nước còn ấm, cảm thấy vẫn còn khát, thế là hắn uống cạn một chén, sau đó trả chén cho Mị Khương, đồng thời nhìn nàng chằm chằm.

"" Mị Khương im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đành phải rót thêm một chén cho hắn.

Sau khi uống hai chén nước, cơn khát đã giảm nhiều.

"Ngươi trông ta cả đêm?... Ừm. Ý ta là chăm sóc ta cả đêm."

"Công chúa nhờ vả." Mị Khương lặp lại câu trả lời, rồi nàng tò mò hỏi: "những cung nữ vì sao sợ ngươi? Ngươi từng hù dọa các nàng sao?"

Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe là hiểu, cười khổ lắc đầu: những cung nữ kia không sợ hẳn, chỉ là cung đình có quy định, không cho phép cung nữ tiếp xúc vương tử chưa xuất các mà thôi.

Lúc này, hắn chú ý tới nét mệt mỏi trên khuôn mặt Mị Khương, áy náy nói: "chăm sóc ta cả đêm, vất vả rồi. Ngươi về nghỉ ngơi đi."

Không ngờ, Mị Khương nhìn hẳn bằng ánh mắt kỳ lạ, từ tốn nói: "ta trông ngươi cả đêm, cũng cả đêm nghe ngươi kêu gào."

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người: "kêu gào? Kêu cái gì?"

"Nước... Nước..." Mị Khương mặt lạnh lùng kêu vài tiếng, tiếp đó khó hiểu hỏi: "gặp ác mộng sao?"

"Có lẽ vậy, có thể do ta nằm mơ thấy lúc ở Yên Thủy..." Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, nói tiếp: "cũng có khả năng, là do ta cảm thấy khát nước, hy vọng có người rót cho †a một cốc nước mà thôi." "Thật sao." Mị Khương hiểu ra, nói: "xem ra là ta sai. Ta tưởng rằng ngươi đang nằm mơ, nên không để ý đến."

F....J

Triệu Hoằng Nhuận Nhất nghe vậy tức chết đi được, hắn đoán không ra nữ nhân này thật sự không để ý, hay cố ý nói như vậy để chọc tức hắn.

Hắn nghiến răng trầm giọng nói: "tóm lại vẫn cảm ơn ngươi chăm sóc... bản vương đã tỉnh, ngươi có thể về nghỉ ngơi."

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt uất ức, Mị Khương không biết vì sao lại cảm thấy vui sướng, nhấp một ngụm trà, nàng bỗng nhiên đổi chủ đề nói: "đúng, vừa có người báo tin... Nói mình là người của ky binh doanh Tào tướng quân”

Ï Tào tướng quân? ¡ Có thể là say rượu quan hệ, Triệu Hoằng Nhuận bây giờ chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng: "hắn nói cái gì?"

"Tên kia nhờ ta chuyển lời, vị Tào tướng quân kia, dẫn quân đến Tường Phù huyện, thì gặp một nhóm người đang chuyển đồ, hình như là binh vệ được Hộ Bộ ủy thác, Tào Giới đuổi bọn hắn đi, trong lúc đó tuy có tranh chấp, nhưng không gây ra tai họa gì."

F....

Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi, lập tức cười nói: "xem ra... Xem ra Hộ Bộ đúng là muốn lách qua bản vương, nuốt sạch số đồ đó? Hừ, Chuyện khi nào?"

"Hai tiếng trước." Mị Khương từ tốn nói: "lúc đó ta đã nói với ngươi một lần, nhưng khi đó ngươi nói "đừng làm phiền ta"

"Ta có nói như vậy?" Triệu Hoằng Nhuận nhăn mày nói, hắn biết bản thân khi bị đánh thức sẽ cáu gắt, các tông vệ đều biết việc đó.

Mị Khương nhìn lướt qua Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: "sơ lược là thế, đấy là ta còn bỏ qua những từ không dễ nghe, tỉ như.Ngươi có phiền không";'chết đi”, ...."

Chẳng trách ngươi bày ra vẻ mặt khó chịu cho ta xem... /¡

Triệu Hoằng Nhuận cười ngượng, thâm thấy may vì Mị Khương không có rút kiếm đâm hắn, sau đó hắn đổi chủ đề: "hai tiếng trước?... Ừm, như thế tính ra, tin tức này chắc đã tới tai Hộ Bộ, thậm chí có khả năng..."

Đang nói dở, bỗng nhiên Mị Khương ra hiệu: "xuyt."

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, sau đó lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân, từ xa đến gần. Rồi tiếng bước chân được thay thế bằng tiếng gõ cửa

"Ai?" Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng hỏi, vì nếu là tông vệ, thì bọn hắn sau khi gõ cửa sẽ tự báo thân phận hoặc trực tiếp đẩy cửa bước vào, dù sao bọn hắn đều là tâm phúc của Triệu Hoằng Nhuận.

"Ti chức Lý Cảm, là Thủy Cùng điện lang vệ."

Ï Thủy Cùng điện lang vệ... ¡

Triệu Hoằng Nhuận trong lòng đã đoán ra, nhưng vẫn cố ý hỏi: "có chuyện gì?

Lời vừa dứt, liền nghe lang vệ ngoài phòng trầm giọng nói: "bẩm Túc vương điện hạ, bệ hạ cho mời điện hạ đến Thủy Cùng điện bàn chuyện." Nói xong, hắn ngừng một lúc, lại bổ sung: "chuyện rất quan trọng, mời Túc vương điện hạ lập tức tới." Quả nhiên... ¡

Triệu Hoằng Nhuận cười khinh, lãnh đạm nói: "bản vương đã biết, chờ bản vương thay quần áo."

“Ti chức chờ ngoài điện."

Dứt lời, ngoài gian phòng lại vang lên tiếng bước chân, chậm rãi rời xa.

Thấy vậy, Mị Khương đặt chén trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "ta về phòng trước."

Nhưng đợi đến khi nàng sắp mở cửa, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chân chừ muốn nói lại thôi.

Lúc đó Triệu Hoằng Nhuận đang chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, nhìn Mị Khương chần chừ đứng ở cửa, liền nghi ngờ hỏi: "còn có chuyện gì sao?”

Mị Khương im lặng đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, dùng giọng điệu nặng nề nói: "tối hôm qua, ngươi gọi tên của ta..."

F Hả?

Triệu Hoằng Nhuận ngây người, còn chưa kịp phản ứng, thì Mị Khương đã đẩy cửa đi ra.

Có ý gì? Gọi tên của nàng? ¡¡

Triệu Hoằng Nhuận đầu óc mơ hồ, đưa tay xoa trán, bởi vì say rượu, bây giờ hắn vẫn còn choáng váng, không nhớ mình có gọi tên Mị Khương trong lúc ngủ hay không.

' Không thể nào? Khi không ta gọi tên của nàng làm gì? Muốn gọi cũng gọi Tô cô nương, hoặc bết bát nhất là Ngọc Lung tỷ... Ừm, tóm lại sẽ không gọi tên nàng, nhưng... .¡

Triệu Hoằng Nhuận vội vàng mặc quần áo, trong đầu cứ lo nghĩ, theo những gì hắn hiểu về Mị Khương, nàng không người sẽ nói láo.

Nếu thật thế... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Suy nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn là không nhớ ra điều gì, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, đi Thủy Cùng điện giải quyết rắc rối trước mắt đã.

Và đúng như Triệu Hoằng Nhuận nói, trong Thủy Cùng điện lúc này, có thể nói là vô cùng ồn ào, lấy Hộ Bộ Tả Thị Lang Phạm Mã đừng đầu mấy Hộ Bộ quan viên, đến cầu kiến Ngụy Vương, cùng nhau vạch tội người nào đó.

Khiến đám Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải cảm thấy nhức đầu là, đối tượng đám quan vạch tội vừa vặn lại là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm qua, Túc vương Hoằng Nhuận!

Các tội lỗi danh là: can thiệp và nhiêu loạn Hộ Bộ vận hành, giấu riêng nước Sở bồi thường, xúi giục Tuấn Thủy doanh tướng sĩ đuổi binh vệ đang vận chuyển sản vật, coi thường luật pháp.

Đương nhiên, Ngụy Vương không thể chỉ dựa vào lời nói một phía mà định tội Triệu Hoằng Nhuận, vì sau buổi tiệc ngày hôm qua, hắn đã tự mình triệu kiến Bách Lý Bạt, Tư Mã An, Từ Ân, cũng từ ba vị tướng quân mà biết được cách phân phối những món đồ kia của con trai, nên đã biết rõ Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị dùng số đồ đó vào việc xây dựng quân đội, tăng cường sức mạnh của các đội quân thường trú phương nam.

Nhưng dù biết rõ, thì Ngụy Vương cũng không tiện giải thích cho các quan viên, đu sao những năm qua lý do vì sao Hộ Bộ, Binh Bộ mâu thuần với quân đội, Ngụy Đế cũng không phải không biết.

Nên có câu muốn tháo chuông phải do người buộc chuông, nếu con hắn đánh bại nước Sở, cũng là con hắn thu được khoản bồi thường khổng lồ, vậy Ngụy Vương liền dứt khoát để cho con hắn xử lý chuyện này, đó cũng là nguyên nhân, hẳn phái lang vệ đến Văn Chiêu các gọi Triệu Hoằng Nhuận lập tức đến Thủy Cùng điện.

"Vì sao ư? Vì đánh thắng nước Sở, dẫn quân chinh chiến là bản vương, mà không đám người an ổn trốn ở Đại Lương, các vị Hộ Bộ quan lão gia!"

Triệu Hoằng Nhuận vừa nói câu đầu tiên, đã trào phúng đám Hộ Bộ quan viên kia.
Bình Luận (0)
Comment