Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 214 - Chương 216: Muốn Được Chia Phần (2)

Chương 216: Muốn Được Chia Phần (2) Chương 216: Muốn Được Chia Phần (2)Chương 216: Muốn Được Chia Phần (2)

Thời điểm Triệu Hoằng Nhuận trầm mặt cất bước đi vào Thủy Cùng điện, một đám quan viên đều cảm thấy lo sợ.

Nghĩ lại năm ngoái, khi Túc vương điện hạ còn không phải "Túc vương" mà chỉ là "Bát điện hạ". Lúc đó Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục vì chủ trương cầu hòa với Sở, mà nhận được một món lễ vật, khiến lão không ngóc đầu lên được, mỗi ngày sầu não uất ức, đáng thương biết bao.

Mà bây giờ, vị điện hạ này chiến công hiển hách, uy danh vang dội, nếu không phải vì Hộ Bộ cân số sản vật khổng lồ kia, nếu không ai lại muốn đắc tội vị điện hạ được đồn là nhỏ mọn này chứ? Làm có quan viên nào muốn nối gót theo sau Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục chứ.

So với đám quan viên đang nơm nớp lo sợ, thì Triệu Hoằng Nhuận bước đi với vẻ oai phong, sau khi chắp tay hành lễ với Ngụy Vương, liền dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng trong điện, lạnh nhạt nói: "thứ cho bản vương không biết về mấy vị Hộ Bộ quan lão gia, trước hết giới thiệu đã chứ?"

Quan lão gia? ¡

Nghe được lời trào phúng, các quan viên Hộ Bộ nhìn nhau, giận mà không dám nói.

Một lúc sau, vẫn là Hộ Bộ Tả Thị Lang Phạm Mã đứng ra giới thiệu: "vi thần, Hộ Bộ Tả Thị Lang, Phạm Mã."

Theo sau vị thị lang, những quan viên Hộ Bộ khác cũng lần lượt tiến lên giới thiệu.

"Hộ Bộ Bản Thự, T¡ lang, Nghiêm Tranh."

"Độ Chỉ Ti lang, Hà Dạng."

"Kim bộ Ti lang, Thái Lộc."

"Thương bộ Ti lang, Khuông Kha."

"Viên Ngoại lang Mẫn Du..."

"Lang Quan Diêm Giác..."

"Lang Quan..."

"Lang Quan..."

Trong phút chốc, mấy tên quan viên Hộ Bộ lần lượt báo tên họ và chức quan với Triệu Hoằng Nhuận.

Căn cứ theo Triệu Hoằng Nhuận được biết, Hộ Bộ chia làm Ï Hộ Bộ Bản Thựi, Độ Chi tyj, Ï Kim ty/,

Thương ty... Trong đó, Hộ Bộ Bản Thự, điều phối ruộng đồng, hộ tịch, thuế má, lương bổng và các vấn đề tài chính; Độ Chi ty chuyên môn quản lý quốc khố thu chỉ; Ï Kim tyJ phụ trách giá cả thị trường, bao quát việc đúc và sửa tiền; mà Ÿ Thương tyj thì phụ trách các kho hàng, giám sát các mặt hàng chiến lược gồm: muối, gạo, sắt. Mặt khác, trong nước xảy ra hạn hán hoặc lũ lụt, nếu muốn mở kho phát lương cũng phải hỏi Thương bộ.

Lần này vì đám sản vật khổng lồ Triệu Hoằng Nhuận đem về, Hộ Bộ có thể nói là dốc hết lực lượng, Triệu Hoằng Nhuận đếm tới đếm lui, chỉ còn kém Thượng Thư Lý Lương và Hữu Thị Lang Thôi Xán là chưa tới. Còn lại Thị lang, T¡ lang thậm chí là Lang Quan, tất cả đều đến đông đủ.

Vì vậy không có gì lạ khi Ngụy Vương phái lang vệ đi mời Triệu Hoằng Nhuận, dù sao Hộ Bộ đã gần như nhất trí gây áp lực lên Ngụy Vương.

"Còn Thượng Thư Lý Lương và Hữu Thị Lang Thôi Xán, vì sao không đi cùng mấy vị?"

Nhìn đám quan viên Hộ Bộ, Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ hỏi.

Tả Thị Lang Phạm Mã nghe vậy, chắp tay trả lời: 'Lý đại nhân và Thôi đại nhân, sức khỏe không tốt, nên không đi cùng mấy người hạ quan."

Ï' Sức khỏe không tốt? Lừa ai đây? Tối hôm qua còn khỏe, sao giờ lại không tốt? .j

Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh trong lòng, hắn đoán nhất định là Thượng Thư Lý Lương và Hữu Thị Lang Thôi Xán cảm thấy tình hình khồn ổn, nên giả bệnh không đến.

Đương nhiên, mặc dù hai người không tới, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không dám chắc chắn hai người họ có phản đối hay là đang thay cách gây áp lực, hay là muốn đứng sau thao túng chuyện này.

"Đi mời!" Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: "Hộ Bộ Lang Quan trở lên tất cả đều có mặt, há có thể vắng Lý đại nhân và Thôi đại nhân?... Lúc nào hai vị kia tới, chúng ta lại bàn tiếp."

Đám quan viên Hộ Bộ nhìn nhau, có lẽ bọn hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận ở trong Thủy Cùng điện vẫn có khí thế mạnh mẽ đến vậy.

Lúc này, Đồng Hiến ở một bên, nhìn về phía Ngụy Vương, thấy Ngụy Vương nhếch miệng phê duyệt tấu chương, trong lòng hiểu rõ, vội vàng ra lệnh với tiểu thái giám sau lưng: "đi, mời Hộ Bộ Lý đại nhân và Thôi đại nhân tới Thủy Cùng điện."

"Rõ." Tiểu thái giám cúi đầu nhận lệnh, đang định quay người rời đi, thì bị Triệu Hoằng Nhuận đưa tay cản lại.

"Đợi đã... Lấy danh nghĩa bản vương đi lục bộ một vòng, nếu còn bộ nào có hứng thú với số đồ kia, thì bảo bọn hắn cử người có chức vụ Lang Quan trở lên làm đại diện đến Thủy Cùng điện, nhớ nói cho bọn hắn, nếu trong một tiếng bọn họ không tới, chỗ đồ kia sẽ không có phần bọn hắn."

Ï Việc này... 1

Đám quan viên Hộ Bộ nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh hãi: Túc vương điện hạ chẳng lẽ là muốn quấy đục nước sao?

"Rõ, điện hạ" Tiểu thái giám cung kính rời đi.

Nhìn tiểu thái giám rời đi, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu, hoàn toàn phớt lờ đám người đang đứng trong sảnh, bước đến bên cạnh Ngu Tử Khải, chào hỏi hắn.

Rốt cuộc, từ lúc trở về, Triệu Hoằng Nhuận vẫn chưa nói chuyện gì với vị đại thân này, ngay cả trong bữa tiệc hôm qua, Ngu Tử Khải cũng chỉ mời Triệu Hoằng Nhuận một chén rượu, sau đó bị đám người mời rượu Triệu Hoằng Nhuận chen lấn.

"Túc vương điện hạ..."

Thấy Triệu Hoằng Nhuận chào hỏi mình, Ngu Tử Khải không khỏi cười khổ.

Mặc dù hắn cũng rất muốn thảo luận một số chính sách với vị điện hạ này, tỉ như cách suy yếu quý tộc, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không định nói chuyện, dù sao trong sảnh còn có một đám quan viên đang nhìn, ánh mắt ai oán hướng về hắn và Túc vương. Ï Ta đã làm gì sai? /¡

Cảm nhận được vô số ánh mắt bất thiện, Ngu Tử Khải cười khổ trong lòng.

Nhưng vị điện hạ này đã có hứng thú, hắn cũng không tiện từ chối. Còn về phần đắc tội một ít người, đắc tội thì đắc tội, rốt cuộc hắn và Lận Ngọc Dương trở thành đại thần khi còn trẻ đã làm người khác ghen ghét không phải ngày một ngày hai.

"Lần này điện hạ tấn công Dĩnh Thủy Bắc quận, chắc cũng đã hiểu sơ về Sở. Không biết nước Sở so với Đại Ngụy thì thế nào?”

Dưới con mắt mọi người, Triệu Hoằng Nhuận lấy một cái ghế ngồi cạnh Ngu Tử Khải, lắc đầu nói: "... Người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo. Chênh lệch như trời và đất." Ngu Tử Khải sững sờ, hiếu kỳ hỏi: "người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo?"

Triệu Hoằng Nhuận ngâm nghĩ một lúc, nói: "người giàu, vật báu đầy nhà, lương thực như đồi; người nghèo, không có gạo nuôi gia đình qua mùa đông."

Nghe câu này, Ngu Tử Khải vuốt râu, không hiểu nói: "đây là tin tốt với Đại Ngụy... Đúng, nghe nói điện hạ từ nước Sở mang về mấy chục vạn dân Sở?”

"Ừm, ước chừng 30,40 vạn dân, nhưng phần nhiều là người già phụ nữ trẻ em, bản vương bố trí bọn hắn ở Yên Lăng, Thương Thủy, Trường Bình." Nói đến đây, hắn liếc sang đám quan viên Hộ Bộ, chế giễu nói: "theo bản vương thấy 30,40 vạn dân Sở kia, mới là thành quả lớn nhất mà Đại Ngụy đạt được... Nhưng hiện tại có rất nhiều người, chỉ quan tâm đến số sản vật kia, còn những thứ khác thì không coi ra gì."

".." các quan viên Hộ Bộ nghe vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Bọn hắn không phải người ngu, tất nhiên nghe ra được, Triệu Hoằng Nhuận mấy lời này là nói cho bọn hắn nghe.

Điện hạ, ngài cũng đừng... ¡

Ngu Tử Khải cười khổ, vội vàng đổi chủ đề: "điện hạ, quân Sở chiến lực ra sao?"

"Quân Sở sao?"

Triệu Hoằng Nhuận bỏ đi vẻ mặt trào phúng, tâm trạng trở nên nặng nề, vì hắn biết, đội quân hắn đánh bại chỉ là quân của Hùng Thác và đám quý tộc do Hùng Thác cầm đầu mà thôi, mặc dù Hùng Thác cũng cố hết sức cai trị, nhưng theo những gì nghe được, Triệu Hoằng Nhuận có thể đoán ra, nước Sở không phải không có quân chính quy, bằng không, Hùng Thác đã không nói "Nếu đội quân của đại vương tiến tới thì ngươi đừng hòng".

Nói cách khác, Đông Sở mới là nơi có quân chính quy.

Nghĩ cũng đúng, nếu không có quân chính quy, nước Sở dựa vào cái gì để chống lại Tê quốc?

Còn về phần sức chiến đấu của quân chính quy nước Sở, thì Triệu Hoằng Nhuận đến nay còn chưa có chút thông tin nào.

Trong thời đại mà thông tin vãn dựa vào chim bồ câu, muốn do thám thông tin nước khác, lại gửi chúng về nước, thật không phải một chuyện dễ dàng.

Đương nhiên cũng vì điều này, mà các hàng tướng như Khuất Thăng, Yến Mục mới có địa vị quan trọng trong lòng Triệu Hoằng Nhuận. Nửa tiếng tiếp theo, Triệu Hoằng Nhuận và Ngu Tử Khải chỉ nói về nước Sở nào là nhân văn, kiến trúc, món ăn.

Trong lúc đó, không chỉ đám quan viên Hộ Bộ đứng nghe, ngay cả Ngụy Vương, Đồng Hiến và hai vị Trung Thư đại thân còn lại cũng say sưa nghe.

Rốt cuộc, Đại Ngụy vẫn biết rất ít về nước Sở, mà chỉ khi hiểu càng rõ về kẻ địch, thì mới có cơ hội chiến thắng.

Sau nửa tiếng, số lượng quan viên trong Thủy Cùng điện không ngừng tăng lên, không chỉ Hộ Bộ Thượng Thư Lý lương, Hộ Bộ Hữu Thị Lang Thôi Xán, mà ngay cả người từng bị Triệu Hoằng Nhuận tặng "lễ vật" Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục cũng dẫn theo hai vị Thị Lang Từ Quán, Vương Xán đi tới Thủy Cùng điện.

Đương nhiên bọn hẳn cũng đến đây vì chỗ sản vật đó, dù sao Binh Bộ từ trước đến nay là nơi tiêu hao quốc khố nhiều nhất.

Mà ngoài Hộ Bộ và Binh Bộ, Lễ Bộ và Công Bộ đều phái tới một người, đó là Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu và người đi cùng đại quân xuất chinh, Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi.

Nhưng Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu vừa đến đã nói suy nghĩ của mình cho Triệu Hoằng Nhuận biết: hắn chỉ đến xem.

Hàm ý trong đó, không nói cũng biết.

Còn Lại Bộ và Hình bộ, sau một tiếng, cũng không phái người tới.

Hiển nhiên, hai nha môn này, tự biết bản thân không giúp ích gì cho trận chiến, nên thức thời không tham gia.

Đếm tới đếm lui, có tư cách cùng Triệu Hoằng Nhuận chia phần, chỉ có Hộ Bộ, Binh Bộ, cùng với người cũng muốn được chia nhưng không biết mở miệng ra sao, Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngỗi.

Trong số đó, Binh Bộ và Hộ Bộ có lòng tin nhất.
Bình Luận (0)
Comment